Họa Thiên Tiên

Chương 5



Con gái hắn tên là Trịnh Nguyệt Thiền, lớn hơn Sơn Nương một tuổi, cũng đang ở độ tuổi nghịch ngợm chẳng chịu ngồi yên.

 

Sơn Nương trèo sang nhà người ta, thì con bé ấy cũng trèo sang nhà ta.

 

Trèo riết rồi, hai nhà cũng dần dần thân quen.

 

Biết được hắn từng là tú tài, vốn dạy học trong thành.

 

Vì chữa bệnh cho thê tử mà tiêu hết gia sản, cuối cùng nàng vẫn qua đời cách đây một năm.

 

Hắn chẳng muốn lưu lại chốn thương tâm ấy, bèn chọn tạm cư ở thôn ta.

 

Hắn mở một lớp tư thục đầu làng, lũ trẻ từ mấy thôn quanh đó, nếu muốn học chữ vỡ lòng, đều tìm tới.

 

Ban đầu ta vốn chẳng nghĩ xa gì.

 

Dù cả hai đều góa bụa, nhưng hắn là tú tài, còn ta trong mắt người khác, nào có tư cách vọng tưởng trèo cao?

 

Thế mà một ngày, ta trông thấy hắn cầm nhành cây nhỏ dạy chữ cho Nguyệt Thiền và Sơn Nương trong sân.

 

Ta bất giác nhớ tới Doanh Chi, từng tiếc nuối vì không có thời gian dạy ta đọc sách viết chữ.

 

Trong lúc đầu óc nóng bừng, ta liền tiến tới, nói:

 

“Trịnh phu tử, ngài có chê một học trò lớn tuổi như ta không?”

 

Hắn nhìn ta, ánh mắt mang theo vài phần tán thưởng:

 

“Dương nương tử vừa lo toan việc nhà, lại còn giữ được lòng cầu học, làm thầy sao nỡ từ chối người biết ham học? Từ nay mỗi chiều, mang Sơn Nương theo cùng, cả hai cùng học.”

 

Sơn Nương mới chỉ hai tuổi, học hành gì đâu.

 

Chẳng qua nàng cùng Nguyệt Thiền chơi đùa trong sân, cũng giúp cho ta và hắn, một nam một nữ cô quả, bớt phần nghi kỵ.

 

Hắn không chịu nhận học phí, coi như ta nợ một phần ân tình.

 

Để đáp lại, mỗi khi hắn đi dạy, ta liền chăm sóc Nguyệt Thiền thay hắn.

 

Ta dạy trẻ con chỉ mong nó hiểu chuyện, biết cười.

 

Vì thế, sự kiên nhẫn của ta cũng hơn người làm mẹ bình thường đôi chút.

 

Hai bé con chơi nặn đất sét, ta giúp chúng nhào bùn.

 

Chúng hỏi mấy câu kỳ lạ, ta cũng cố nghĩ cách đáp lại tử tế.

 

Có khi trời sẩm tối, Nguyệt Thiền bướng bỉnh không chịu về, cứ rúc bên ta, làm nũng:

 

“Dương di, người thơm thật đấy. Mẫu thân có phải cũng thơm như vậy không?”

 

Đôi mắt to tròn chớp chớp, đầy vẻ tò mò về mẹ, vì mẹ nàng mất sớm, nên nàng luôn ngưỡng mộ Sơn Nương, mà Sơn Nương cũng luôn ngưỡng mộ nàng.

 

Con bé cứ hay hỏi ta:

 

“Mẫu thân, phụ thân con có lợi hại như Trịnh phu tử không? Có dạy nhiều học trò không?”

 

Không chỉ hai đứa nhỏ, ngay cả cha mẹ ta cũng dần đem lòng yêu quý Trịnh Nhạc.

 

Phụ thân đã có tuổi, công việc đồng áng vốn chẳng nhẹ, dù có ta phụ giúp vẫn là vất vả.

 

Ấy vậy mà Trịnh Nhạc, một người đọc sách, lại không ngại lội ruộng.

 

Hai vụ lúa mùa xuân và mùa thu, hắn đều ra đồng giúp đỡ nhà ta.

 

Mỗi khi mẫu thân nấu món gì ngon, dù không có phần ta, cũng chẳng bao giờ quên chuẩn bị một phần cho Nguyệt Thiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Sự ăn ý của người thường đều nằm trong những chuyện vụn vặt như cơm, gạo, củi, muối mà ra.

 

Đến khi Sơn Nương lên năm tuổi, một hôm ta đang nấu cơm, thì mẫu thân vừa trò chuyện vừa nói như thể rất đỗi tự nhiên:

 

“Thạch Đầu đi đã năm năm rồi, mẫu thân Nguyệt Thiền cũng mất bốn năm. Hai đứa các con đều còn trẻ, ngần ấy năm thủ tiết cũng đủ rồi. Nhà họ Trịnh không có trưởng bối, ta và phụ thân con liền mạo muội làm chủ một phen. Hai nhà chúng ta, gộp lại thành một, cùng nhau mà sống."

 

13

 

Hai năm qua, rất nhiều người từng mai mối cho Trịnh Nhạc những nữ tử tốt.

 

Mẫu thân dám mở lời với ta, hẳn là đã hỏi ý hắn trước.

 

Ngay trong ngày mẫu thân nói ra, khi đang dạy học, hắn đưa ta một quyển Thi Kinh, mở đúng đến trang 《Quan Thư》.

 

Khuôn mặt người quân tử hơi ửng đỏ, nhẹ giọng hỏi ta có nguyện làm thục nữ của hắn không.

 

Ta gật đầu.

 

Sáng sớm chiều hôm ba năm qua, ta đã biết mình thực lòng thích hắn.

 

Ta đã từng nghĩ đến việc có một phu quân, sống cuộc đời như bao nữ tử bình thường.

 

Ta chỉ do dự một điều, nếu đã trở thành phu thê, là người gần gũi nhất, thì có nên nói cho hắn biết quá khứ của ta không.

 

Cuối cùng, ta vẫn không nói.

 

Sơn Nương chỉ có thể là nữ nhi của Trần Thạch Đầu.

 

Phụ mẫu sống được đến hôm nay, là nhờ vào đứa trẻ ấy.

 

Ta không thể mạo hiểm, dù chỉ là một chút.

 

Nhưng dù ta không nói, ông trời lại luôn có cách để nhắc nhở ta rằng, thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió.

 

Thành thân là chuyện vui, phụ mẫu và Trịnh Nhạc nhất định muốn đưa ta vào thành sắm sửa ít đồ.

 

Chúng ta dắt theo Sơn Nương và Nguyệt Thiền, cùng nhau đi dạo khắp các cửa hiệu đông người tấp nập.

 

Khi đến tiệm vải, mẫu thân nhìn trúng một bộ hỉ phục, cứ nằng nặc bảo ta thử xem sao.

 

Có một phụ nhân đi vào, giúp ta mặc lễ phục.

 

Nàng hạ giọng nói với ta: "Nương tử trước kia từng vào chốn phong nguyệt phải không?"

Hồng Trần Vô Định

 

Ta ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lại mỉm cười:

 

“Đừng sợ, ta sẽ không nói cho tướng công của cô biết đâu. Chỉ là muốn nhắn nhủ một câu, nếu sau này có lúc gặp khó khăn, bên ta có một công việc có thể để cô làm."

 

Nàng lấy ra một khối ngọc có hình dáng kỳ quái, giới thiệu:

 

“Thứ này gọi là ‘Giác tiên sinh’, chắc nương tử từng gặp rồi. Là vật dùng trong phòng the, tăng thêm hứng thú. Nếu sau này nương tử cần ngân lượng, có thể tìm đến ta. Nơi ta đang thiếu người dám thử làm những món đồ thế này.”

 

Có lẽ nàng nghĩ ta từng là kỹ nữ trong thanh lâu, nên từng thấy thứ này.

 

Nhưng nàng đã lầm.

 

Doanh trại kỹ nữ không dùng nổi mấy món bằng ngọc như thế.

 

Nhưng nhìn hình dáng của nó, ta vẫn đoán ra được dùng để làm gì, giống phần hạ thể của nam nhân.

 

Nhưng điều khiến ta bất an hơn lại là một chuyện khác.

 

Ta hỏi: “Sao cô biết ta dám động đến loại đồ vật ấy?”

 

Nàng vừa giúp ta thay đồ vừa đáp: