Họa Thiên Tiên

Chương 7



Nàng ta chạy rồi, nhưng những lời đồn kia thì không hề tan đi.

 

Phụ thân bước ra đuổi đám người ngoài cửa, mẫu thân dỗ hai đứa nhỏ trong phòng.

 

Trịnh Nhạc xoay người lại, ánh mắt nhìn ta rực lửa: “Đại Ni, ta cần một lời giải thích.”

 

Cha không nói lời nào, nhưng ánh mắt ông nhìn ta cũng giống hệt hắn.

 

Ông và bà ấy cũng đang chờ ta giải thích.

 

Máu trong người ta như bị đóng băng, biết là không thể giấu thêm nữa.

 

Chỉ cần họ lên đường đến thôn Hạ Khê, là sẽ rõ hết.

 

Ta ngồi phịch xuống, thất thần.

 

Đem những tháng ngày ta từng muốn chôn sâu trong lòng, kể ra từng chút một.

 

Nghe xong, lưng Trịnh Nhạc vốn luôn thẳng, bỗng như còng xuống.

 

Hắn vào trong ôm lấy Nguyệt Thiền, không nói một lời, lặng lẽ bỏ đi.

 

Cha dìu mẹ trở vào phòng, bên trong chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào.

 

Sơn Nương sợ hãi níu lấy áo ta:

 

“Mẹ ơi, Trịnh bá bá làm sao thế? Sao người không còn cười với con nữa rồi?”

 

Ta ôm lấy con bé, chẳng biết nên giải thích thế nào.

 

Sơn Nương của ta, còn nhỏ như thế, không nên hiểu những chuyện này.

 

16

 

Trong nhà im lặng đến mức không ai cất lời.

 

Nhưng cả thôn lại đầy ắp lời đồn, vang khắp ngõ trên ngách dưới.

 

Thậm chí có người còn định đến thôn Hạ Khê để xác minh, chỉ vì đoạn đường năm ngày quá xa, nên mới thôi.

 

Dù vậy, tộc trưởng cũng đã đến tận cửa, ông nói với cha mẹ ta:

 

“Phụ thân của Thạch Đầu, ta biết hai người rất đau lòng. Nhưng các người phải sớm đưa ra quyết định. Tộc chúng ta không thể giữ lại một người như vậy, nếu không, sau này con gái trong tộc muốn gả chồng chỉ e là khó càng thêm khó. Ta biết Sơn Nương còn nhỏ, cũng thật đáng thương, nhưng ai bảo nó có một người mẹ như thế?”

 

Cha mẹ chỉ cúi đầu, không đáp ứng, cũng không cự tuyệt.

 

Cuối cùng lại là Trịnh Nhạc lên tiếng trước.

 

Những ngày qua hắn giam mình trong nhà, khi xuất hiện lại đã lấy lại vẻ bình tĩnh.

 

Hắn nói với ta:

 

“Nàng đi theo ta đi. Sơn Nương không thể lớn lên ở nơi này, những lời đồn đại sẽ dìm c.h.ế.t con bé. Chờ khi ra khỏi thôn, đến được thành trấn, ta và nàng sẽ mỗi người một ngả. Ba năm qua… cứ coi như chưa từng có."

 

Hắn không cần ta nữa.

 

Nhưng hắn vẫn không nỡ buông tay bỏ mặc ta.

 

Mà ta cũng không thể bỏ mặc cha mẹ.

 

Ta còn chưa kịp mở lời, mẫu thân đã lên tiếng trước.

 

Bà đưa cho ta một bọc bạc vụn: 

 

“Cháu gái ta không thể lớn lên giữa miệng lưỡi thiên hạ. Đại Ni, đây là tiền bán nhà bán ruộng. Chúng ta cùng đưa Sơn Nương đi.”

 

Bà đã biết hết mọi chuyện, thế mà bà vẫn nhận Sơn Nương là cháu.

 

Sau mọi chuyện xảy ra, lần đầu tiên ta bật khóc.

 

Bà lau khô nước mắt cho ta, giọng khẽ khàng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Trong làng này bao nhiêu binh sĩ c.h.ế.t trận, chỉ có tro cốt Thạch Đầu là trở về. Chúng ta ghi nhớ trong lòng mối ân tình đó của con. Con và Sơn Nương được Thạch Đầu nhận, vậy thì chính là người nhà của ta.”

 

“Sơn Nương nhà ta còn nhỏ thế kia, nếu không nhìn thấy nó lớn lên, ta và ông nó có c.h.ế.t cũng không nhắm mắt được đâu.”

 

Trịnh Nhạc giải tán lớp tư thục, nói với bên ngoài rằng hắn muốn lên kinh ứng thí.

 

Hắn vẫn giúp ta che giấu sự thật, nói rằng muốn đưa cả nhà ta rời đi cùng.

 

Trước khi đi, Tiểu Xuân đến tìm ta một lần cuối.

 

Cuộc sống của nàng cũng không dễ dàng, nhưng nàng vẫn đứng thẳng lưng mà nói:

 

“Ta đến là để nói với ngươi, ta phát điên, là vì hôm ấy nghe Triệu Điền nói, tướng quân của bọn họ ghét màu đỏ nhất. Có lẽ không vì cái túi hương màu đỏ ấy, ta cũng sẽ không được tướng quân chọn. Hoặc nếu có được chọn, thì vài tháng sau cũng sẽ bị đuổi ra thôi.”

 

“Nhưng điều đó không có nghĩa ngươi được phép ngay từ đầu liền tước đoạt hy vọng của ta. Dương Đại Ni, là ngươi phụ ta trước. Ta không làm sai.”

 

Ta đã đoán được điều đó.

 

Cho nên khi nhà họ Triệu lén đến hỏi ta Tiểu Xuân có phải từng là quân kỹ hay không, ta lắc đầu.

 

Nàng nói đúng, người sai trước là ta.

 

Ta nên trả lại cho nàng.

 

17

 

Trẻ nhỏ chẳng thể bị giữ trong nhà lâu được.

 

Để tránh cho chúng nghe phải những lời khó nghe, chúng ta thu dọn đơn giản hai hôm rồi lập tức lên đường.

 

Từ thôn đến cửa thành, chỉ vỏn vẹn hai canh giờ.

 

Suốt dọc đường, Trịnh Nhạc không nói với ta một lời nào.

 

Trước lúc chia tay, ta hỏi hắn:

 

“Chàng giận ta lừa chàng, Hay là không thể chấp nhận quá khứ của ta?”

 

Hắn nhìn ta thật sâu, rồi hành lễ một cái:

 

“Ta không muốn lừa dối nàng. Dương nương tử, nếu nàng che giấu một chuyện nào khác, có lẽ ta còn có thể tha thứ. Nhưng quá khứ như thế này… Xin lỗi, ta chỉ là một nam tử bình thường. Dẫu ta hiểu nàng có nỗi khổ riêng, ta vẫn không thể chấp nhận nổi.”

 

Hắn không phải một người bình thường.

 

Hồng Trần Vô Định

Hắn là người tốt nhất mà ta từng gặp được.

 

Cho dù đến nước này, hắn cũng chưa từng mắng ta nặng một câu, cũng chưa từng buông lời sỉ nhục.

 

Thậm chí, đến phút cuối cùng, hắn cũng không hoàn toàn đổ lỗi lên đầu ta, mà thừa nhận rằng ta có nỗi khổ của riêng mình.

 

Nhưng một người tốt như thế, vẫn không thể chấp nhận ta.

 

Ta cuối cùng cũng hiểu, tám tháng ấy, tuy ngắn ngủi, nhưng đã đoạn tuyệt con đường ta bước vào một cuộc đời bình thường.

 

Thế nhưng, cả đời này, ta sẽ không cho phép bản thân oán trách chính mình.

 

Ta sẽ không nói rằng quá khứ ấy là lỗi của ta, thế gian đã đủ tàn nhẫn với ta rồi.

 

Nếu đến cả ta cũng chán ghét chính bản thân mình, thì ta còn sống để làm gì?

 

Ta không có lỗi.

 

Lỗi là do phụ mẫu đã đẩy ta vào nơi ấy, lỗi là ở thế gian này.

 

Hiểu ra điều đó, ta buông lòng, khẽ nói:

 

“Trịnh phu tử, ta xin lỗi vì đã che giấu chàng. Hôm nay chia biệt, đời này chúng ta đừng gặp lại nữa."

 

18

 

Trịnh Nhạc đã rời đi, phụ mẫu nắm tay Sơn Nương, hỏi ta sắp tới định đi đâu.