Hoài Phúc Tinh, Lưu Đày Cứu Vớt Phản Diện

Chương 72: --: Huynh đệ ---



 

“Ngươi câm miệng cho ta,” Cố Bách Giang vẫn còn mơ ước có ngày được trở lại triều đình, thêm nữa chuyện về Lý Thị trước đây chưa bị lộ ra, sau này vẫn có thể tìm cách che đậy. Ai ngờ cái bà vợ ngu ngốc này lại cứ thế mà la ó lên, đây rõ ràng là muốn làm bại hoại danh tiếng Cố gia, hắn làm sao có thể dung thứ? “Chuyện đó là hiểu lầm, nàng đừng có bám riết không buông.” Cố Bách Giang nói rồi hạ giọng, “Nàng lẽ nào không muốn nghĩ cho con cháu của mình sao? Nàng thật sự muốn cắt đứt thanh vân chi lộ của lão đại? Cháu gái, cháu trai của nàng còn muốn tìm được một mối hôn sự tốt không?”

 

“…”

 

“Nàng cho rằng làm thối danh tiếng của ta, công khai chuyện này ra thì sẽ có lợi cho nàng sao?”

 

“Ta đã vất vả gây dựng mấy chục năm, đang lúc cục diện đại hảo sắp đến, giờ lại bị bà vợ ngu xuẩn nhà nàng hủy hoại trong chốc lát. Hiện giờ ta thật sự hối hận, nếu biết trước như vậy…”

 

Nếu biết trước như vậy thì sao? Cố Bách Giang tuy không nói hết lời, nhưng Hứa Tuệ Trân lại từ trong ý tứ lời hắn cảm nhận được ác ý, không khỏi rùng mình một cái.

 

“Nghỉ ngơi đủ rồi, trò hay cũng xem chán rồi, vậy thì mau chuẩn bị lên đường đi.” Lưu Bình Khang vì muốn xem trò vui mà cố ý trì hoãn một lúc, quả nhiên, vẫn là đám văn thần này biết cách gây chuyện, lời lẽ chi li.

 

Không ai dám chần chừ, thu dọn đồ đạc xong liền lập tức lên đường. Chỉ là quãng đường tiếp theo, cả đoàn không còn trầm lặng như trước nữa, tiếng nói cười nhiều hơn, chắc hẳn đều đang bàn tán chuyện bát quái của Cố gia, xem ra đây cũng là một việc tốt mà người Cố gia đã làm.

 

Bạch Tuế Hòa nằm trên nhuyễn tháp được Đông Mai và bọn họ trải sẵn, theo nhịp xe bò lắc lư, có chút buồn ngủ. Đột nhiên, nàng mở mắt ra, làm Cố Khai Nguyên giật mình, “Sao vậy? Nàng có chỗ nào không khỏe sao?”

 

“Không có, chỉ là ta chợt nhớ ra một chuyện.” Hai nha hoàn cũng căng thẳng nhìn nàng, Bạch Tuế Hòa không nói rõ.

 

Cố Khai Nguyên khẽ gật đầu với nàng, “An tâm nghỉ ngơi đi, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

 

Nói rồi, hắn vén rèm lên, nói với Trang Đại Đầu và những người đang ngồi ngoài lái xe bò, “Xem có thể điều xe bò của chúng ta đi ở cuối cùng không, đã không vui vẻ gì với Cố gia thì chúng ta cũng đừng đi sát quá, kẻo bọn họ lại nghĩ chúng ta muốn chiếm tiện nghi.”

 

Giọng nói của Cố Khai Nguyên không hề nhỏ, không chỉ Cố gia mà mọi người đều nghe thấy, ai nấy đều lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai, điều này còn chẳng phải rõ như ban ngày sao.

 

Đối với chuyện của Cố gia, mọi người cũng chỉ là có thêm một đề tài để bàn tán, còn về việc ai đúng ai sai trong số họ thì không ai đi sâu tìm hiểu. Có người cho rằng Cố Khai Nguyên thấy bên Bạch gia có người giúp đỡ nên không muốn ra tay cứu giúp huynh đệ và phụ mẫu, muốn mượn cơ hội này để vạch rõ giới hạn. Cũng có những người nhìn người già dặn, đã nhìn thấu bản tính của người Cố gia, nhưng cũng không vạch trần, dù sao nhà này cũng không dễ chọc, cứ tránh xa ra là được.

 

Trang Đại Đầu nào giống như cái tên của hắn chất phác đến vậy, cô gia đã phân phó như thế ắt có lý do của hắn, lập tức giao dây cương trong tay cho Hoàng Quả, rồi nhảy một cái xuống xe bò.

 

Lưu Bình Khang thấy Trang Đại Đầu đi tới, mắt sáng rỡ, đây lại có chuyện tốt tự tìm đến cửa rồi. Vẫn phải là Bạch gia, ra tay thật hào phóng hơn hẳn nhà bình thường, chỉ cần hầu hạ tốt vị cô nãi nãi của Bạch gia này, khi trở về anh em chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.

 

Quả nhiên, Trang Đại Đầu nhét một cái hà bao, lại nói thêm vài lời cảm ơn, sau đó quay lại liền chuyển xe ngựa đến cuối đoàn.

 

“Đại ca, Bạch gia này thật đúng là hào phóng,” Quách Bảo Trụ thấy Lưu Bình Khang từ hà bao lấy ra tờ ngân phiếu 50 lượng, không khỏi tặc lưỡi, trước đây bọn họ chạy một chuyến, nếu có được thu nhập thế này đã là tốt lắm rồi, không ngờ người ta lại ra tay rộng rãi như vậy.

 

“Bạch gia quyền quý giàu có, đây lại là đích nữ duy nhất của Bạch phu nhân, đương nhiên ra tay hào phóng. Trên đường các ngươi hãy bảo vệ kỹ càng một chút, quay về ta cũng sẽ nói tốt vài lời cho các ngươi trước mặt Bạch phu nhân, đến lúc đó phúc lợi của mọi người sẽ không ít đâu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu Bình Khang lại gấp ngân phiếu lại, “Để quay về ta sẽ nói với các huynh đệ, giờ không tiện chia thành bạc, nhưng chắc chắn phúc lợi của mọi người sẽ không ít.”

 



 

Cố gia

 

Lại đi được nửa đường, Cố Khai Trần có chút không chịu nổi nữa. Thêm nữa Cố Khai Nguyên giờ đang ngồi trong xe bò của Bạch gia, còn không biết đang hưởng thụ điều gì, trong lòng càng thêm mất cân bằng, “Ta đi không nổi nữa.”

 

“Trên xe đều không còn chỗ, đi không nổi thì có thể làm gì?” Cố Khai Bình cũng mệt mỏi rã rời, nhưng không còn cách nào khác, là trưởng tử, hắn không thể mở miệng trước.

 

“Đại ca, ta thấy con bò này cũng khá hiền lành, cũng không cần hai người phía trước dắt nó đi, hay là huynh đệ chúng ta luân phiên lên xe bò nghỉ ngơi?”

 

“Sợ con bò này không chịu nổi,” Cố Khai Bình trước đây từng ở làng quê, nên cũng biết ít nhiều. Con bò này tuy chưa già, nhưng cũng thuộc loại gầy yếu, xe bò đã ngồi chật kín, thêm một người nữa lên, tuy cũng có thể chen chúc được, nhưng e rằng con bò sẽ mệt lử mà quỵ xuống.

 

“Cái loài súc vật này thật sự chẳng được việc gì,” Cố Khai Trần có chút chê bai, lại nghĩ đến chiếc xe bò mà Bạch gia chuẩn bị, sự chênh lệch quá rõ ràng.

 

“Cũng hết cách rồi, không thể vì một chiếc xe bò tốt mà vét sạch gia sản được. Nhị đệ thà rằng ở đây oán trách, chi bằng tiết kiệm chút sức lực, đại ca ta đây chẳng phải cũng đang chịu tội sao. Chúng ta không có nhà vợ tốt như Khai Nguyên, vẫn nên thành thật mà chịu đựng thôi.”

 

Cố Khai Trần quả nhiên bị châm ngòi cơn giận, “Uổng công trước đây chúng ta còn nghĩ sẽ chiếu cố nhiều cho cái phòng này của bọn họ, ai ngờ lại là đồ lang tâm cẩu phế. Huynh xem Cố Khai Nguyên trước đó gây chuyện như vậy, chắc chắn là cố ý, chính là vì muốn rũ bỏ gia đình chúng ta. Đại ca, huynh cũng thật là, bình thường bận rộn công chuyện, cũng đừng quên dạy dỗ Cố Khai Nguyên một chút, nhìn cái bộ dạng hỗn xược của hắn, sau này đừng có mà kéo chúng ta xuống.”

 

“Sao đệ không dạy, đệ không phải nhị ca của hắn sao? Phụ thân chẳng phải cũng từng nhắc với đệ sao?”

Mèo Dịch Truyện

 

“Nhắc đến chuyện gì?” Cố Khai Trần có chút không hiểu, “Chẳng lẽ nhà chúng ta có bí mật gì sao?”

 

“Không có,” Cố Khai Bình thở phào nhẹ nhõm, “Ý ta là tiền đồ sau này của Cố Khai Nguyên.”

 

“Hắn có thể có tiền đồ gì chứ? Chẳng lẽ phụ thân từng nhắc với huynh rằng, sau này muốn quyên một chức quan cho hắn sao?” Cố Khai Trần chua chát nói, “Nhưng mà dù trước đây có ý định này, giờ cũng không được nữa rồi, đời này chúng ta e là chỉ có thể sống già ở Lĩnh Nam mà thôi.”

 

“Không phải chuyện này, trước đây phụ thân từng nói Cố Khai Nguyên học hành không được, nên định để hắn lo liệu việc nhà, giúp đỡ huynh đệ chúng ta.”

 

“Thì ra là chuyện này à,” Cố Khai Trần có chút khinh thường quay đầu nhìn xe bò của Bạch gia, “Phụ thân để hắn cưới nữ tử Bạch gia, ta đã biết rồi. Chỉ tiếc là nhiều của hồi môn của Bạch thị như vậy, tất cả đều rơi vào tay Hoàng đế.”

 

“Câm miệng, nói chuyện động não chút đi.” Cố Khai Bình vội vàng nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Đừng có nói năng lung tung như vậy, ta còn không muốn bị đệ liên lụy.”

 

“Đại ca, ta chỉ là lỡ lời thôi,” Cố Khai Trần giờ phút này cũng có chút sợ hãi, chỉ với câu nói vừa rồi, nếu bị đám giải sai này nghe được, có thể lập tức xử tử hắn tại chỗ, mà còn có lý do chính đáng. “Không phải còn trách đại ca sao, đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này làm gì chứ?” .