“Tỷ… tỷ ghét muội mà.”
“Vì sao tỷ lại ghét muội?”
Nàng gục trong lòng ta, giọng nghẹn ngào, đầy ấm ức.
Tiếng khóc dần lớn, rồi òa lên như xé gan xé ruột, như muốn khóc ra hết những gì đã trải qua.
Cho đến khi tiếng khóc khàn đặc, khóe môi rớm m.á.u, miệng vẫn còn thì thào tìm kiếm đáp án:
“Tỷ đưa muội ra khỏi núi sâu, dạy muội làm người… vì sao lại ghét muội?”
Cổ họng ta nghẹn đắng.
Ta ghét nàng sao?
Ta phải trả lời thế nào đây?
Nói là vì kiếp trước? Vì kiếp này? Nhưng đến hôm nay, nỗi hận trong lòng ta từ lâu đã tan biến, kiếp trước như bức tranh phai màu.
Kiếp này, ta có những việc quan trọng hơn cần làm.
Vì thế ta nói:
“Trầm Ngư, đi theo ta, từ từ leo lên. Leo đến nơi không ai còn dám bắt nạt nữa.”
Có lẽ nàng cũng đã mệt, sau khi khóc, liền thả lỏng người, hơi thở dần ổn định.O mai d.a.o Muoi
Cuối cùng, nàng thì thầm:
“Tỷ ơi… tỷ đừng thành thân…”
24
Trầm Ngư cùng ta vào phủ Ngũ hoàng tử, còn Hồng Chúc vẫn ở lại Tướng quân phủ, tiếp tục quản lý sản nghiệp Tạ gia.
Đối với nha hoàn che mặt luôn kề cận bên ta này, Ngũ hoàng tử chỉ liếc nhìn thật sâu, không nói gì thêm.
Lễ thành thân đã được ma ma dạy dỗ trước từ lâu, nên mọi việc suôn sẻ, cho đến lúc vào động phòng.
Ta không còn là tiểu cô nương chưa hiểu chuyện đời.
Cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.
Chỉ là khi Triệu Thừa Huy thô bạo đè ép xuống, ta vẫn đau đến ướt đẫm tóc mai.
Hắn muốn thi triển quyền uy của người phu quân, của kẻ bề trên, nên ra tay chẳng chút dịu dàng.
Ta cắn răng, nhìn chằm chằm màn giường lay động từ đêm đến sáng, cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi.
Từ đó về sau, ta và Triệu Thừa Huy đã gắn liền vinh nhục, không thể cắt rời.
Đúng như Tô phu nhân từng nói, chưa đến hai tháng, chuyện tranh chấp đích thứ ở phủ Vĩnh Ninh hầu đã lắng xuống, không còn ai nhắc đến.
Thái tử sau khi hết cấm túc thì tinh thần sa sút, phong thái ôn lương cung khiêm năm xưa không còn, chỉ còn nét u ám nặng nề trong mắt.
Hoàng thượng đối với phi tử Phó thị cũng không như xưa nữa, dường như nhớ đến hiền thê quá cố, lại thường lui tới cung Hoàng hậu.
Tình phụ tử giữa Thái tử và hoàng thượng cuối cùng cũng rạn nứt vì vụ mỏ sắt.
Trong mấy lần yến tiệc sau đó, Thái tử nhiều lần ngầm giở trò với ta, nhưng đều bị ta dễ dàng hóa giải.
Vào giữa tháng Mười, trong chuyến đi săn mùa thu, bất ngờ có một con gấu nâu lao từ trong rừng ra, suýt nữa làm bị thương hoàng thượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc ấy Thái tử đứng ngay bên cạnh, vậy mà khi biến cố xảy ra lại vô thức bỏ chạy.
Chính một thiếu niên trong cấm vệ doanh đã đỡ một trảo thay hoàng thượng, tranh thủ thời gian để cứu giá.
Hoàng thượng hoảng sợ, hoàn hồn lại liền phong thiếu niên kia làm vệ úy cánh phải cấm vệ doanh.
Thiếu niên ấy chính là con trai của Tô phu nhân.
Lúc đó tuy ta đứng khá xa, nhưng vẫn thấy rõ ánh nhìn trong đôi mắt đục ngầu của hoàng thượng khi nhìn Thái tử, lóe lên một tia lạnh lẽo khó lường.
Ta nghiêng đầu, khẽ gật với Trầm Ngư đang đứng sau bình phong.
Nàng liền rời đi như chưa từng xuất hiện.
Từ đó, chút thương yêu phụ tử bình thường giữa hoàng thượng và Thái tử hoàn toàn biến mất.
Nửa năm tiếp theo, Thái tử liên tục sai sót trong chính sự, bị khiển trách nhiều lần, cũng làm hỏng không ít nhiệm vụ.
Cùng lúc đó, sóng gió tranh luận về đích thứ lại nổi lên lần nữa.
Chỉ là lần này, nhân vật chính không còn là phủ Vĩnh Ninh hầu mà là Thái tử và Triệu Thừa Huy.
Sự đối lập cũng rất rõ ràng: một bên là Thái tử làm việc rối ren trong nửa năm qua, một bên là Triệu Thừa Huy đang dần thăng tiến.
“Ngày đó A Trinh đưa ra luận đề kia, đã liệu đến bước này rồi sao?”
Triệu Thừa Huy nhìn ta, nửa cười nửa không.O mai d.a.o Muoi
“Thái tử ngồi vững Đông Cung nhiều năm, thế lực trong triều không phải bệ hạ có thể so được. Nhưng quân vì dân mà tồn tại, nước chở được thuyền cũng có thể lật thuyền.”
“Nếu đã vậy, thì để cả thiên hạ cùng theo dõi trận chiến Đông Cung này, chọn ra vị quân vương họ tin tưởng nhất đi.”
Triệu Thừa Huy bật cười, ngay trước mặt các mưu sĩ liền ôm ta vào lòng, hôn lên môi ta.
Hắn bóp cằm ta, ánh mắt sâu thẳm:
“Đúng là một nữ nhân lợi hại.”
Ta đè nén nỗi nhục nhã, càng nở nụ cười rạng rỡ.
Đêm đó, trong phòng phải gọi nước tới năm lần, ta như đi một vòng dưới địa ngục trở về.
Từ hôm đó trở đi, khi Triệu Thừa Huy cùng mưu sĩ nghị sự, không còn cho ta nghe bàn nữa.
Trầm Ngư nhìn những vết bầm tím đáng sợ trên người ta, lại khóc:
“Tỷ ơi, sao hắn lại đối xử với tỷ thế này? Hay để muội g.i.ế.t hắn nhé?”
Ta xoa đầu nàng:
“Bởi vì, khi ngươi mạnh hơn nam nhân, thứ duy nhất hắn có thể nghĩ đến để áp chế ngươi, chính là việc trên giường. Tạm thời đừng g.i.ế.t hắn. Để lại, dùng sau.”
25
Sau khi không còn được dự vào chính sự, cuộc sống của ta lại quay về như trước.
Giống như bao phụ nhân bình thường khác, ta ra ngoài thành cầu phúc cho phu quân, đích thân đến Tế Từ viện bận rộn lo liệu.
Ta biết, đây là điều Triệu Thừa Huy muốn ta làm.
Làm một đích nữ chủ mẫu hiền thục đoan trang, có thể giúp hắn mưu cầu danh tiếng, nhưng tuyệt không đe dọa đến địa vị của hắn.
Nhờ vào các Tế Từ viện do Tạ gia lập ở khắp nơi, danh vọng của Triệu Thừa Huy trong dân gian đã sớm vượt xa Thái tử.