Hoài Trinh

Chương 18



Thấy không việc tốt mà nữ nhân làm, cuối cùng đều được ghi công cho phu quân của nàng.

 

Ta mỉm cười nhìn Trầm Ngư xử lý xong ám vệ cuối cùng do Thái tử phái đến từ Đông Cung, bước lên lau mặt nàng bằng khăn lụa:

 

“Sao vẫn thích cắn cổ người ta thế, dơ lắm.”

 

Trầm Ngư thuần thục đeo lại khăn che mặt:

 

“Không dơ, muội sẽ về rửa kỹ.”

 

Đêm rằm Nguyên Tiêu, ta được chẩn đoán đã mang thai.

 

Triệu Thừa Huy ôm ta xoay mấy vòng, hôn nhẹ lên môi ta:

 

“A Trinh, chúng ta có con rồi, ta thật sự rất vui. Hiện nay ta đã có thể diện trước phụ hoàng, sau này chuyện triều chính nàng không cần bận tâm nữa, cứ yên tâm dưỡng thai, được không?”

 

Ta dịu dàng gật đầu:

 

“Vâng.”

 

Hôm sau, hắn liền đưa ta vào cung báo hỉ.

 

Thánh thượng cũng vô cùng vui vẻ, ngay cả sắc mặt bệnh tật gần đây vốn tái nhợt cũng hồng hào hơn ít nhiều.

 

Phải rồi, Thánh thượng đang bệnh, mà Thái y cũng chẳng tìm ra bệnh chứng gì rõ ràng.

 

Hai tháng trước, Đông Cung nạp một vị lương đệ, ngoại tổ phụ của nàng ta chính là Thái y viện đại thần, Tiết Thái y.

 

Chỉ là gần đây phủ Ngũ hoàng tử cũng nạp không ít người mới, tất cả đều là nữ nhi của những đại thần mới quy thuận thế lực của hắn.

 

Hắn ôm eo ta, hừ lạnh:

 

“Khi trước ai cũng tránh ta như tránh ôn dịch, nay thì lại tranh nhau nhét người vào bên cạnh ta.”

 

Phải rồi, giờ hắn đang như mặt trời ban trưa.O Mai d.a.o Muoi

 

Việc phế Thái tử, chỉ là chuyện sớm muộn.

 

Vừa nói, tay Triệu Thừa Huy đã luồn vào váy ta:

 

“Vẫn là A Trinh của ta tốt nhất, từ đầu đến cuối đều kiên định đứng bên ta.”

 

Ánh mắt ta khẽ trầm xuống, đẩy tay hắn ra, cười nói:

 

“Điện hạ, thần thiếp thai còn chưa ổn định.”

 

Hắn khựng lại một thoáng, sau đó buông ta ra, đứng dậy rời đi, để lại trên bàn gói thuốc an thai vừa đưa tới.

 

Trầm Ngư bước lại, tiện tay đem gói thuốc đổ vào chậu cây xanh ngoài cửa sổ.

 

Giờ đây, nàng đã trầm ổn và chín chắn hơn rất nhiều, có thể xử lý những việc như thế rất thỏa đáng.

 

“Tỷ tỷ, trong đó có một chút hồng hoa.” 

 

Trầm Ngư nói:

 

“Bên Tây Xương các, hai người mấy hôm trước cũng vừa có thai, thế mà ngự y đến rồi lại lặng lẽ rời đi, không truyền ra một chút tin tức.”

 

Rốt cuộc thì hắn cũng đã bắt đầu kiêng dè ta.

 

Bề ngoài là mừng rỡ, nhưng thực chất đã bắt đầu ra tay.

 

Không muốn ta sinh đứa con này ra.

 

Ta xoa nhẹ thái dương đang đau nhức.

 

“Bảo người đem chứng cứ ta thu thập được về việc Phó quý phi mưu hại Thánh thượng, giao cho Hoàng hậu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Tiện thể, thông báo cho Thái tử điện hạ một tiếng.”

 

26

 

Đêm nay định sẵn sẽ không bình yên. 

 

Hoàng hậu đã bị Phó quý phi đè ép quá lâu, sau khi biết được sự thật liền lập tức phát tác. 

 

Khi Triệu Thừa Huy vội vàng dẫn ta vào cung, t.h.i t.h.ể của Phó quý phi vẫn còn nằm trên sàn cung điện lạnh lẽo.

 

Thánh thượng miệng phun m.á.u không ngừng nhưng vẫn ép nội giám viết chiếu thư. 

 

Thái tử bị phế, Triệu Thừa Huy được lập làm Thái tử.

 

Tay hoàng hậu run rẩy khi đỡ chiếu thư, trên mặt không có chút bi thương của người sắp mất phu quân, chỉ có niềm vui cuồng nhiệt khi cuối cùng đã trụ được tới lúc này. 

 

Bà ta bị Phó quý phi áp chế hơn hai mươi năm, nay cuối cùng cũng đã khổ tận cam lai. 

 

Tình nghĩa phu thê thuở ban đầu, đã sớm bị từng lần thiên vị trong những năm qua xóa sạch.

 

Thế nhưng còn chưa kịp tuyên đọc chiếu thư cho thiên hạ, trong cung đã loạn lên rồi. Tiếng kêu thảm và hô hoán từ xa vọng lại gần.O mai d.a.o Muoi

 

Thái tử… tạo phản rồi.

 

“Làm sao hắn có thể nhanh chóng tập hợp người như vậy chứ!”

 

Triệu Thừa Huy kinh ngạc, sau đó đột ngột quay đầu nhìn ta, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.

 

Ta mỉm cười với hắn:

 

“Điện hạ, chỉ khi hắn tạo phản, ngươi mới có thể g.i.ế.t hắn.”

 

Nếu chỉ là thái tử bị phế truất, thì cùng lắm chỉ là bị giam lỏng, đổi nơi ở vẫn ăn ngon mặc đẹp.

 

Nhưng ta không muốn vậy, và ta nghĩ Triệu Thừa Huy cũng không muốn. Cho nên, ta đang giúp hắn.

 

Sau khi kinh ngạc, Triệu Thừa Huy hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay ta kéo vào trong điện.

 

“Bảo vệ hoàng hậu nương nương và hoàng tử phi rút vào mật đạo trong nội điện, những người còn lại tử thủ đại điện, không được để bất kỳ phản tặc nào xông vào!”

 

Tay hắn nắm chặt khiến ta đau, ta có chút kinh ngạc, nắm lấy tay áo hắn:

 

“Điện hạ, giờ này chàng nên ra ngoài bình loạn, chứ không phải ở đây.”

 

“Câm miệng!”

 

Triệu Thừa Huy đẩy ta vào mật đạo rồi xách kiếm xông ra ngoài.

 

Nhìn bóng lưng hắn dẫn người thủ ở cửa điện, ta khẽ mím môi. Trong lòng thoáng chốc có chút phức tạp.

 

Thái tử đến rất nhanh, cùng đi còn có cả phụ thân của Vệ Chiêu. Cấm quân kinh thành tổng cộng năm vạn người, hắn mang đến hơn nửa.

 

“Triệu Thừa Huy, ngươi vẫn thua rồi ha ha ha.”

 

“Ngươi là chính cung đích tử thì sao? Từ nhỏ ngươi đã bị ta đè đầu cưỡi cổ, chuyện đó cả đời này cũng không thay đổi!”

 

“Đến lượt đám tiện dân bàn luận về đích – thứ chắc?”

 

Hắn chỉ kiếm về phía Triệu Thừa Huy, nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo bỗng hét lên thảm thiết.

 

Bởi vì Triệu Thừa Huy kéo t.h.i t.h.ể của Phó quý phi ra.

 

“Vô dụng.”

 

Hắn nhấc xác lên ném mạnh vào người thái tử rồi lập tức giơ kiếm lao lên.