Phải chăng từ xưa, nử tử đều si tình hơn nam tử.
Nhớ đến lời nói của Đức thân vương phi trước khi chết để lại, nàng mím môi thật chặt, không ở lại Đức thân vương phủ nữa, quay người đi ra ngoài.
Có người thấy nàng rời đi, cũng không ai dám ngăn cản.
Đi đến cửa lớn của Đức thân vương phủ, nàng nhìn thoáng qua kỵ mã, cũng không lên ngựa, mà đi bộ ra cửa phủ, hướng về đường phố.
Đức thân vương là cha ruột của Hoàng thượng, ngày đại tang của hắn, mọi nhà đều đóng cửa không ra ngoài, đường đi không có một bóng người, tự nhiên hết sức trống vắng.
Vân Thiển Nguyệt đi trên đường phố, không có mục đích gì, một bước lại một bước in dấu chân, nhẹ nhàng đi tới, trời chiều khiến bóng của nàng kéo thật dài, tựa hồ kinh thành phồn hoa mấy vạn người nhất thời chỉ còn lại có mình nàng.
Cứ đi như vậy hai con đường, tới ngã rẽ, nàng dựa vào vách tường ngồi xổm xuống. Trời càng ngày tối dần, bầu trời như được phủ một bức màn màu đen, màn đêm buông xuống, xa xa vang tiếng khóc từ Đức thân vương phủ, thế giới này tựa hồ càng trở nên yên tĩnh.
Nàng nhắm mắt lại, cảm thụ loại yên tĩnh này.
Tựa hồ đã từng có một thời khắc, lúc nàng mất đi tính mạng, thế giới cũng yên tĩnh như vậy, sau lại vô tri vô giác. Lúc nàng lại mở to mắt, mười sáu năm trước, ngày đó nắng xuân rực rỡ, ánh mặt trời rơi vào Thiển Nguyệt các, nữ tử tuyệt sắc sinh ra nàng ở đầu giường mỉm cười nhìn nàng. Ánh mặt trời chiếu trên người nàng, tựa hồ tiến nhập vào trong đáy mắt nàng, trong tích tắc đấy vẻ mặt ôn hòa của bà như chiếu rọi nàng.
Khi đó nàng nghĩ gì?
Đầu tiên nàng nghĩ là, nhất định phải sống thật tốt, không như trước đây nữa.
Bánh xe vận mệnh phải chăng đã chuyển động vào lúc đó? Bao nhiêu người vì nàng sinh ra mà ra xuất thủ. Hào quang của đích nữ Vân vương phủ, bắt đầu từ ngày ấy nàng đã đeo nó trên lưng, có được thân phận, trên lưng cũng mang theo tất cả trách nhiệm của thân phận đó.
Trước mắt bao trùm một mảnh hắc ám, khiến nơi hẻo lánh này càng thêm u ám.
Đi vào nội viện, đem nàng đặt trên giường, Dung Phong cũng không rời đi, ngồi ở đầu giường nói với nàng: “Muội ngủ đi! Ta nhìn muội ngủ.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dung Phong, trên mặt hắn thật sự rất lo lắng, nàng bỗng nhiên tự cười: “Huynh không cần trông ta đâu, huynh nên làm gì thì đi làm đi, như lời huynh nói, ta liên quan đến biết bao nhiêu người? Sao có thể chết được? Ngay cả quyền được chết cũng không có đấy!”
Dung Phong vẫn không yên lòng, những lời nàng mới nói thật sự là hù hắn mà, hắn lắc đầu, ôn nhu nói: “Đức thân vương phủ có nhiều người rồi, cũng không cần ta làm cái gì, ta trái phải vô sự, ta ở đây trông coi muội, ai cũng không trọng yếu bằng muội.”
“Tỷ có thể không biết, từ trước đến nay mẫu phi luôn đối đãi với tỷ như con dâu của mình, vẫn luôn đối đãi như thế nhiều năm, vì sao bà lại làm như thế? Tỷ cũng biết rồi chứ?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi.
Vân Thiển Nguyệt không đáp lời.
“Hiện tại tỷ ở lại Vinh Hoa cung, ca ca là Hoàng đế, Vinh Hoa cung ngụ ý gì chẳng lẽ tỷ không rõ, hiện tại đã tiến vào Vinh Hoa cung, vì sao lại không đáp ứng lời thỉnh cầu của mẫu phi?” Dạ Khinh Noãn nhìn thẳng vào Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẫn không nói, Dạ Khinh Noãn lại nói: “Tỷ vẫn còn nhớ đến Cảnh thế tử sao? Tỷ cũng biết tỷ cùng hắn…”
“Có gì liên quan đến nàng, muội có thể nói với huynh!” Dạ Khinh Nhiễm cường ngạnh kéo nàng đi.
Dạ Khinh Noãn lập tức tức giận: “Ca ca, phụ vương chết rồi, mẫu phi cũng chết rồi, cho tới bây giờ, huynh còn muốn bảo vệ tỷ ấy sao? Huynh bảo vệ tỷ ấy, tỷ ấy có hiểu rõ không? Có từng tiếp nhận tình cảm của huynh? Có nhớ kỹ huynh tốt, có để huynh ở trong lòng sao? Người tỷ ấy tâm tâm niệm niệm chỉ là Dung Cảnh thôi. Đến khi nào huynh mới hiểu rõ đây?”
Dạ Khinh Noãn nhịn không được lớn tiếng nói: “Huynh không cần, huynh nguyện vì tỷ ấy mà sinh, vì tỷ ấy mà chết, không tiếc hết thảy, dù là giao hoàng cung này với hoàng quyền cho nàng, nhưng huynh có nghĩ đến không? Huynh không chỉ vì mình huynh, muốn làm gì thì làm, huynh là người thừa kế do Hoàng bá bá chọn, là chủ nhân của giang sơn Dạ thị trăm năm này. Sao huynh có thể…”
“Ta không cần muội nhắc nhở! Ta là ai, tự ta có thể tinh tường.” Giọng nói của Dạ Khinh Nhiễm rét lạnh.
Dạ Khinh Noãn nhìn Dạ Khinh Nhiễm, bỗng nhiên tức giận mà bắt đầu quyền đấm cước đá vào Dạ Khinh Nhiễm, một bên đánh, một bên khóc: “Đều vì huynh, phụ vương lo lắng mà chết rồi, mẫu phi vì không quản nổi huynh nên cũng tự tử, trong mắt bọn họ chỉ có huynh, ngay cả chờ ta, trước khi chết để ta nhìn mặt một lần cũng không có, đều tại huynh…”
Dạ Khinh Nhiễm không đánh trả, mặc kệ Dạ Khinh Noãn đánh đá trên người hắn, hắn dường như không biết đau. Quần áo Dạ Khinh Nhiễm rất nhanh bị rách vài lỗ lớn, thêm vào đó là vô sô dấu chân, tiếng đánh đấm cứ như vậy vang lên, ra tay rất nặng.
Vân Thiển Nguyệt nhìn bọn hắn, chợt nhớ tới cái khe núi nàng rơi xuống trong mộng kia. Nàng bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, bước ra khỏi cánh cửa cửa, đi về phía hai người.
Dung Phong túm chặt vai nàng lại: “Nguyệt nhi, muội đừng qua đó, coi chừng bị thương.”
Vân Thiển Nguyệt gạt tay Dung Phong, không bao lâu đi đến trước mắt hai người, đẩy Dạ Khinh Noãn ra.
Dạ Khinh Noãn bị đẩy ra không ổn định được, ngã ngồi xuống đất, ngẩng đầu, mắt oán hận nhìn Vân Thiển Nguyệt: “Tỷ đẩy ta làm cái gì? Không phải tỷ không ưa thích huynh ấy sao?Phụ vương chúng ta chết rồi, mẫu phi cũng đã chết rồi, chỉ còn lại hai người chúng ta, hôm nay ta đại nghịch bất đạo đánh ca ca rồi, lại để cho hắn đánh chết ta, hai chúng ta đều chết, tỷ có thể cao hứng rồi, có thể không cần chờ đợi ở chỗ này rồi, tỷ có thể cùng người kia hưởng thụ thiên hạ này, song túc song tê, không ai có thể ngăn cản hai người nữa rồi.”
Vân Thiển Nguyệt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi chạy tới đây, đơn giản chỉ là muốn ta đáp ứng gả cho hắn? Tốt! Ta gả cho hắn.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn bọn hắn, ánh mắt rơi vào khuôn mặt không ngừng biến ảo của Dạ Khinh Nhiễm, nàng cười nhạt một tiếng: “Hóa ra lúc ban đầu ta mới sinh ra, đã bị trúng độc sinh sinh không rời, lúc trước mẫu thân ta để lại Phượng hoàng kiếp cho ta, thực ra Phượng hoàng kiếp cũng không phải là một loại công pháp khắc chế Phượng hoàng chân kinh. Tuyệt thất tình, vứt bỏ lục dục. Bài trừ toàn bộ vạn vật trong trời đất, còn lại bản nguyên. Phong tỏa tất cả trí nhớ trong đầu, vì một ngày kia ta có việc không giải quyết được, sẽ bắt đầu lại từ đầu. Mà bản ý của bà, chỉ là khắc chế Sinh sinh không rời..”
Dạ Khinh Nhiễm bỗng chốc chếch khóe môi.
“Nhưng Phượng Hoàng kiếp cuối cùng cũng chỉ là một kiếp số, nó khóa không nổi bản mạng của sinh sinh không rời. Phổ Thiện đại sự đã từng nói qua, Phượng hoàng kiếp, kiếp qua mà sống lâu. Chết tức là sinh, sinh tức là chết. Sinh tử bất quá cũng chỉ cách nhau một con đường. Phượng hoàng chân kinh, chân kinh hóa chân thân, chân thân diễm khắp thiên hạ. Càn khôn nhật nguyệt, vạn vật khắp nơi, khí chất che bên trong, không có cái gì không kinh diễm cả. Nhưng cho tới bây giờ Phượng hoàng xinh đẹp rực rỡ chỉ bay vào nhà của thiên gia, nơi nào mà bay vào nhà dân tầm thường?” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Cuối cùng có một ngày, nó dựa vào tình cảm của ta mà bộc phát đi ra, mở ra Phượng hoàng kiếp, thúc đẩy Phượng hoàng chân kinh, cũng khởi động sinh sinh không rời.”
Dạ Khinh Nhiễm trầm mặc không nói.
“Cuộc đời này tương sinh lần nhau, không thể gạt bỏ. Tựa như cây liền cành chim liền cánh, tình cảm vợ chồng. Giống như Bỉ Mục Ngư, là vật song sinh, sinh tử cùng nhau. Tất cả mọi người trong thiên hạ đều đoán sai, không phải Tiên hoàng chán ghét Vân vương phủ cùng ta, ngày ta sinh ra, hắn đã sớm chọn người kế tục hoàng hậu kế tiếp rồi, cùng người kế thừa sinh sinh không rời.” Vân Thiển Nguyệt nhìn vào mắt của Dạ Khinh Nhiễm, hơi nhướng mày, giọng nói bình tĩnh: “Người thừa kế kia chính là huynh! Ta tất nhiên nên gả cho huynh. Người định mệnh của ta, cũng chính là huynh. Không phải sao?”