Lão Hoàng đế bày ra một ván cờ hai mươi năm, chính thức thúc đẩy ván cờ không phải là lúc hắn còn sống, mà là sau khi hắn đã chết. Mỗi một nước cờ đều được chôn lấp lúc hắn đương quyền, hôm nay lại từng bước khởi động, từng bước chinh phạt. Vây toàn bộ mọi người trong bàn cờ, mỗi bước nguy nan.
Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Khinh Nhiễm, người nàng mới lần gặp gỡ đầu tiên liền né tránh hắn, muốn vĩnh viễn không liên quan đến hắn, hóa ra lại là người có quan hệ sâu xa nhất với nàng. Nàng chưa từng ý thức được hóa ra lần đầu gặp hắn thì đã mẫn cảm cảm nhận được sự uy hiếp tiềm ẩn, lại làm cho nàng tự chủ không được xem thường hắn. Hóa ra năm đó, bên hồ Uyên ương, Dung Cảnh, hắn, và nàng, ba người bọn họ đã khởi động bánh xe vận mệnh.
Hóa ra toàn bộ mấu chốt là ở chỗ này.
Vận mệnh của nàng từ khi sinh ra đã bị người tính trước hết rồi.
Thân thể Dung Phong chấn động, đi tới, đứng bên người Vân Thiển Nguyệt, không dám tin nhìn nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm.
Dạ Khinh Nhiễm xoay lưng lại, ánh mắt nhìn lên bầu trời, trầm giọng nói: “Năm đó Hoằng Đức hoàng đế Dạ thị gặp đại nạn, Hoằng Trí hoàng đế đăng cơ Dạ thị, một vị Thiên Sư là một vị khâm thiên giám đức cao vọng trọng, ban đêm xem tinh tượng, nói sao Tử Vi cùng sao Long Đàn hạ phàm, kinh thành sẽ có song sinh tử sinh ra. Song sinh ra đời, trời giáng đại nạn, báo trước vận mệnh của Thiên Thánh quốc đã tận. Phương pháp phá giải là giết hai đứa trẻ đó, vừa bảo vệ được thiên hạ thái bình, Thiên Thánh lại phồn vinh trăm năm.”
Vân Thiển Nguyệt biết rõ song sinh này chính là phụ thân cùng đại bá của nàng. Hoằng Trí hoàng thượng là một đời đế vương mà Vân lão vương gia phụng sự, chính là Tiên Thái Hoàng, phụ thân của Tiên Hoàng.
“Về sau kinh thành không có song sinh tử sinh ra. Trải qua hơn hai mươi năm, Hoằng Trí hoàng đế gặp đại nạn, Hoàng bá bá đăng cơ, Đế sư đêm xem thiên tượng, vẫn như thiên tượng của hai mươi năm trước. Hoàng bá bá hoảng hốt, âm thầm điều tra song sinh tử, dùng hết tất cả mọi biện pháp, vẫn không có kết quả. Mỗi một đời đế sư Dạ thị đều tinh thông âm dương ngũ hành, thuật huyền huyễn hiếm thấy, xem như là một bán tiên. Mỗi một đời đế sư mới kế nhiệm đều phải giết ân sư thụ nghiệp của mình, mới chính thức trở thành đế sư thật sự, nhưng bởi vì hiện tượng thiên văn hơn hai mươi năm cũng không thay đổi, lúc đế sư mới chuẩn bị kế nhiệm, liền không cần dùng phương pháp này, vì thế không cần đồ đệ kết nghiệp(giết ân sư), bọn hắn liền dùng sở học một đời của mình, dốc hết công lực và lấy tính mạng làm đại giá, mở thiên nhãn, xem trộm thiên cơ.” Âm thanh Dạ Khinh Nhiễm dừng lại, thản nhiên nói: “Không phụ lòng hy vọng, bọn hắn đã thấy được vân tinh đồ vận mệnh Thiên Thánh trăm năm.”
Vân Thiển Nguyệt lẳng lặng nghe.
“Trăm năm sau, quần tinh hội tụ, Tử Vi tinh mưu, Long Đàn tinh phạt, quý nữ tinh sát, tam sao đột nhiên thay đổi, vũ động quần tinh, thiên hạ tất loạn. Nhất tinh ẩn, Nhị tinh tàng, Tam tinh nghịch. Nội bộ loạn, nửa bên giang sơn trống không. Tại Thiên Thánh, cát hung phúc họa khó liệu.” Dạ Khinh Nhiễm thản nhiên nói: “Nhất tinh hạ xuống Vinh vương phủ, Nhị tinh hạ xuống Đức thân vương phủ, Tam tinh hạ xuống Vân vương phủ. Muội là quý nữ tinh, sao Phượng hoàng, mệnh định Phượng tinh, trời giáng quý nữ, vi tôn vi quý, vinh hoa phú quý nhất thiên hạ, tất nhiên sẽ là Hoàng hậu Dạ thị, không thể là người khác. Nhưng bản mạng số tử vi của muội là vi nghịch, khó khống chế, cho nên, Hoàng bá bá suy nghĩ liên tục, mới quyết định hạ sinh sinh không rời lên ta và muội.”
Vân Thiển Nguyệt nhớ tới năm trước nàng bị Dung Cảnh cứng rắn lôi kéo lên nóc nhà của Tử Trúc viện xem tinh tượng, Tinh Vân đồ vận mệnh giang sơn cứ một trăm năm mới hiện ra một lần, ngày ấy chính là đúng thời cơ. Ngay lúc ấy, Tinh Vân không có nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm, nhưng sau giờ tý, Tinh Vân đồ xuất hiện, sau khi trải qua trải qua biến ảo, quy luật hoàn chỉnh trong chớp mắt, ngôi sao đại biểu cho nàng cùng sao của Dạ Khinh Nhiễm ở cùng một chỗ, còn ngôi sao kia của Dung Cảnh lại ở xa ngàn dặm. Về sau lại phục hồi hình dáng cũ, nàng sửng sốt hồi lâu, nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh, khi đó sắc mặt của Dung Cảnh trong đêm lãnh đạm ôn lương như thủy. Nàng quyết tâm định tình cho Dung Cảnh, không tin vào vận mệnh, nhưng lại không biết, hóa ra Tinh Vân đồ khi đó, lại đúng như tình cảnh ngày hôm nay, nàng không thể lý giải được điều này, ngày đó chỉ sợ Dung Cảnh đã đoán được.
Thế nhưng hắn vẫn hợp tình hợp nghĩa không chùn bước cưới nàng vào Vương phủ.
Hôm nay cũng hợp tình hợp lý không chùn lòng đưa nàng tới hoàng cung Dạ thị.
Hắn có bao nhiêu việc nghĩa không chùn bước, đều thực hiện lên người nàng? Tử vi tinh, vương giả chi tinh, Long đàn tinh, Dạ thị Long tinh. Nếu như bắt đầu tại Uyên Ương trì người có gút mắc với nàng là Dạ Khinh Nhiễm, về sau nàng yêu mến Dạ Khinh Nhiễm, vậy hôm nay sẽ như thế nào?
Ít nhất ngày hôm nay sẽ không như thế này.
Nhưng dù sao chuyện xảy ra trên đời không có nếu như.
Dạ Khinh Nhiễm thu hồi hánh mắt, quay người lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt, trong mắt lộ ra một tia đau lòng cùng thương tiếc, không lưu lại một tia dư thừa nào truyền đến cho nàng, khẽ nói: “Tiểu nha đầu, chỉ oán ta họ Dạ, chỉ trách muội họ Vân, chỉ oán ta từ nhỏ sinh ra ở Đức thân vương phủ, trách muội lại đầu thai xuống Vân vương phủ, vận mệnh của chúng ta chính là như vậy. Ta không thể trách Hoàng bá bá cùng hai vị đế sư đã hy sinh làm không đúng được, bọn họ từ nhỏ đã vì giang sơn Dạ thị mà sống, cả đời bọn hắn đều dùng máu của mình để thủ hộ giang sơn Dạ thị. Vô luạn là ta hay là muội, chúng ta cũng chỉ là con cờ của bọn hắn trên bàn cờ thủ hộ mà thôi. Đợi thời điểm con cờ có năng lực của chính mình, cũng là lúc phải bị vận mệnh điều khiển, không thể thoát khỏi ván cờ này được.”
Vân Thiển Nguyệt khẽ mím môi, trầm mặc không nói.
Dá Khinh Nhiễm đứng cách khá xa nhìn nàng, hết thảy đều bày ra trước mắt, không phải máu tươi, thì là bạch cốt. Hắn còn biết tại thời khắc này không thể thừa nhận sinh sinh không rời, càng không nói đến là nàng. Đúng vậy, hắn nghĩ muốn nàng, nhưng hắn không muốn dùng sinh sinh không rời để vây khốn nàng cả. Nhưng sinh sinh không rời lại ở trên người hắn, là lấy căn tận xương tủy để gieo trồng, dù cho huyết dịch chảy hết, cũng không thể loại bỏ được.
Trên lưng hắn đeo trách nhiệm, nhiều không kể xiết? Núi cao áp đỉnh, từ trước đến nay từ khi còn nhỏ hắn được thân nhân mạnh tay bồi dưỡng. Nàng có thể hận, có thể mắng, nầng có thể chạy đến Hoàng lăng kéo lão Hoàng đế kia ra cho chó ăn, thế nhưng đổi lại là hắn? Hắn có thể làm gì được?
Dung Phong thấy thân ảnh Dạ Khinh Noãn vui sướng rời đi, hắn trước sau như một đều trấn tĩnh nhưng hôm nay biết được chân tướng sự tình làm hắn cả kinh như con sóng cả mãnh liệt. Hắn biết rõ sinh sinh không rời, nghe nói đó là tình độc thất tình đã thất truyền ngàn năm nay, nghe nói là một vị Thánh nữ Vân tộc luyện thành năng lực thông thiên dùng bình sinh linh thuật của mình dẫn tình hoa chi tình, nghiên cứu chế tạo thành sinh sinh không rời, nàng cả đời chỉ luyện ra ba viên, sau khi ba viên được luyện ra, tánh mạng của nàng cũng tế cho hồn tình hoa.Về sau không có người tiếp tục học được chi thuật của nàng, cũng không có người phá được chi pháp của nàng, đến bây giờ, sinh sinh không rời trở thành tuyệt truyền.
Không giống với những xuân dược giao hợp âm dương của thế gian, mà là tình độc chân chính. Nam nữ gắn bó, sinh không rời hồn, chết không rời xác. Người trúng loại độc này, trừ khi ký kết nhân duyên cả đời, nếu không, đồng sinh cộng tử.
Dung Phong nhìn Dạ Khinh Nhiễm, đứng cứng ngắc như cột gỗ, giống như rút cả sinh lực, muốn động cũng không động nổi.
Hồi lâu, Dạ Khinh Nhiễm xoay người lại đi ra ngoài.
Dung Phong nhìn hắn đi ra ngoài, giật mình bừng tỉnh, thân ảnh chợt lóe, chắn trước mặt hắn, nhìn hắn, thăm dò hỏi: “Nếu Nguyệt nhi không gả cho ngươi, sẽ như thế nào?”
Thân thể Dung Phong lung lay hai cái, nhìn chằm chằm vào mắt của Dạ Khinh Nhiễm: “Chẳng lẽ không còn cách nào khác để hóa giải sao? Có phải, ngươi không muốn giải phải không?”
Dạ Khinh Nhiễm bống nhiên cười lạnh, giọng điệu nặng nề: “Nếu có biện pháp,… ngươi nghĩ Dung Cảnh sẽ cam tâm tình nguyện đưa nàng đến chỗ của ta hay sao? Nếu có biện pháp, tại thời điểm nàng đâm ta một kiếm, Dung Cảnh sẽ cứu ta hay sao? Nếu có biện pháp, lúc ta vô lực nằm tại đó, Dung Cảnh sớm đã khoét xương rút máu ta rồi, làm sao còn có chuyện ngày hôm nay.”
Dung Phong biến sắc, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Nguyệt nhi cùng hắn đại hôn trở thành vợ chồng thời gian dài như vậy, vì sao nàng chưa từng gặp chuyện không may nào? Bọn họ đã viên phòng rồi.”
Ánh mắt Dạ Khinh Nhiễm đau xót, thản nhiên nói: “Sở dĩ đến nay nàng vẫn vô sự, hẳn là Dung Cảnh đã dùng dược không tổn hại thân thể. Nhưng cũng chỉ khiến hắn không bị sinh sinh không rời gây tổn thương thân mình thôi, không giải được sinh sinh không rời cho nàng.”
“Lời này ngươi nên hỏi Dung Cảnh.” Dạ Khinh Nhiễm quay mặt đi, giọng nói lạnh lùng, dừng một chút, vẫn tiếp tục thản nhiên nói: “Người trúng sinh sinh không rời, nếu không viên phòng với người đã được định tình từ trước, bị phá thân, nửa năm hẳn phải chết. Có lẽ trước khi hắn cưới nàng, không biết nàng trúng sinh sinh không rời, hoặc có lẽ là biết nhưng khó thể kìm lòng, nguyện ý độc phát cùng nàng cùng sống cùng chết, có lẽ hắn khi đó đã nghĩ ra cách giải sinh sinh không rời.” Dứt lời, hắn cười trào phúng: “Hắn là Dung Cảnh, tâm tư sâu như biển, Ai có thể nhìn thấu hắn? Trên đời này có chuyện gì mà hắn không dám làm hay sao?”
Thân thể Dung Phong run rẩy, thời hạn nửa năm, tính đi tính lại, bọn hắn viên phòng vào đêm giao thừa, hôm nay xuân hạ luân chuyển, thời gian đã không còn nhiều lắm rồi. Hắn nhìn Dạ Khinh Nhiễm, tựa hồ khó có thể tiếp nhận được sự thật này. “Thượng Quan Minh Nguyệt muốn cắt đứt tử cung của Nguyệt nhi, không để nàng có thể có con, như vậy có hiệu quả sao?”
Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên cười cười, nói: “Hắn muốn cắt đứt không phải là cung phòng, cũng không phải là con nối dõi, mà là muốn Nguyệt nhi không phải là nữ nhân. Có lẽ hắn tình nguyện cùng nàng không phát sinh quan hệ vợ chồng, chỉ nguyện nàng còn sống.”
Dung Phong đi đến bên người nàng, nhìn nàng, đau lòng đến mức vô luận như thế nào cũng không thể giấu được, trầm giọng hô một tiếng: “Nguyệt nhi.”
Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn hắn, đối diện với gương mặt anh tuấn cùng ánh mắt đau lòng hắn nhìn nàng, nhẹ nhàng cười cười, giọng ấm áp nói: “Nghĩ lại cũng không có gì đáng lo mấy. Đơn giản là có hai con đường, một là chết, hai là đổi người yêu.”
Vân Thiển Nguyệt uống xòn chén thuốc, dùng khăn lau khóe miệng, đứng lên, nói với Dung Phong: “Cứ đợi trong phòng không khỏi buồn bực, mà Đức thân vương phủ đã không cần người, hay là chúng ta đến đình Yên Vũ ở hậu hoa viên đi! Chỗ đó phong cảnh thật sự không tệ!”
Dung Phong không có tâm tình gật đầu, hắn không biết làm thế nào là tốt nhất.
Vân Thiển Nguyệt ra khỏi Vinh Hoa cung, Dung Phong ở sau lưng nàng, hai người đi về hướng Yên Vũ đình.
Ở Yên Vũ đình, phỏng cảnh lại có một phong vị khác. Trong Yên Vũ đình không có người, hai người ngồi xuống. Dung Phong thì không có tâm tình, tâm sự nặng nề, còn Vân Thiển Nguyệt thì lộ vẻ thanh nhã cùng vài phần tùy ý không để ý tới.
Hai người đều không nói lời gì, bất giác nửa ngày đã thoáng trôi qua.
Ban đêm, Lãnh Thiệu Trác cùng Vân Ly kết bạn đi vào Hoàng cung, tìm đến Yên Vũ đình. Chắc vì nghe được chuyện sáng mai Vân Thiển Nguyệt đi đưa tiễn linh cữu của Đức thân vương cùng Đức thân vương phi. Vào ở Vinh hoa cung đã ngầm ý chỉ thân phận Hoàng hậu tôn quý, ngày mai nàng lại đi đưa tiễn Đức thân vương cùng Đức thân vương phi, hành động này đã ngầm thôi động cái thân phận này một bước dài.
Sau khi hai người tới, vốn muốn mở miệng hỏi thăm Vẩn Thiển Nguyệt, thấy thần sắc nàng nhàn nhạt như sương khói cùng với Dung Phong ủ dột mày chau, liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên không hỏi ra miệng được. Trong nội tâm bọn hắn đều tinh tường, dù nàng có quyết định như thế nào, bọn hắn can dự vào, cũng khó có thể sửa đổi, lại càng thêm đau lòng, thôi thì không hỏi.
Hơn hai người, Yên Vũ đình có thêm hai phần nhân khí, bốn người cứ ngồi như vậy đến đêm mới rời khỏi.
Trở lại Vinh Hoa cung, Dung Phong sợ Vân Thiển Nguyệt lại nóng sốt, phát nhiệt hay xảy ra chuyện gì, nên cố tình không rời đi, Vân Thiển Nguyệt cũng không nói được hắn, đành mặc hắn tùy ý.