Hoán Mệnh

Chương 1



Chị gái mắc ung thư qua đời, nhưng bố mẹ, những người xưa nay yêu thương chị nhất, lại không rơi một giọt nước mắt.

Ngược lại, họ lập tức đưa anh trai ra nước ngoài du lịch.

Sau khi về, họ tặng tôi một con búp bê tinh xảo xinh đẹp, dặn tôi mỗi tối phải đặt ở đầu giường.

Mẹ nuôi nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi cười hiền từ, "Quả là một đứa trẻ biết ơn ngoan ngoãn."

"Con búp bê này xinh quá trời luôn, sau này con cứ để nó bên cạnh, xem như chị gái luôn ở bên con có được không?"

Tôi đồng ý.

Sau đó cơ thể tôi càng lúc càng suy yếu, cả ngày chỉ hôn mê.

Cho đến một ngày tỉnh dậy, tôi phát hiện mình bị nhốt trong con búp bê, không thể cử động.

Còn chị gái đã chết... lại trở thành "tôi"!

Cô ta cười lên, từng nhát từng nhát, cắt nát tóc tôi, cắt đứt tay chân tôi.

Cuối cùng, cô ta tiện tay ném cái xác tàn tạ của tôi vào chậu lửa đang cháy.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày họ tặng tôi con búp bê.

Căn phòng lạnh lẽo âm u đã nửa tháng không kéo rèm cửa sổ, khiến tôi rùng mình tỉnh giấc vì lạnh.

Sau khi tỉnh lại, tôi ngẩn người rất lâu, cảm giác đau đớn dường như vẫn còn truyền đến từ da đầu và tứ chi.

Ngay lập tức, tôi bật dậy khỏi giường, chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nhìn bản thân nguyên vẹn, không hề hấn gì trong gương, tôi bật khóc thành tiếng.

Tôi vậy mà đã trọng sinh!

—-

Một lúc sau, tiếng xe từ sân vọng vào, tôi vén một góc rèm cửa sổ nhìn xuống mấy người bên dưới, nỗi hận trong lòng lập tức trào dâng.

Sau khi bước vào nhà, nét mặt của bố mẹ nuôi đã nhuốm lên chút buồn bã, hoàn toàn khác biệt với vẻ phấn khích mà tôi thấy lúc nãy ở trên lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mẹ nuôi thân mật ôm lấy vai tôi, "Hi Hy à, con vẫn còn buồn sao?"

"Mẹ biết Tiểu Nghiên mất đi là cú sốc lớn đối với con, nhưng dù sao cuộc sống cũng phải tiếp tục."

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp chung của cả gia đình, bà ấy cười nói.

"Quả là một đứa trẻ biết ơn."

Anh trai Sở Thành cẩn thận lấy ra một hộp quà thật to, "Đừng ủ rũ nữa, bố mẹ đã mua quà cho em này."

Tôi khàn giọng nói, "Cảm ơn."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nằm chính giữa hộp quà là một con búp bê tóc xoăn cài hai chiếc kẹp tóc đính đá sapphire, khuôn mặt tinh xảo, trang phục cũng rất lộng lẫy, họ còn mua riêng một túi lớn phụ kiện và quần áo đi kèm.

Chỉ là đôi mắt thủy tinh sáng lấp lánh kia, nhìn lâu lại có một cảm giác quỷ dị...

Mẹ nuôi khẽ vuốt mái tóc của con búp bê, khuôn mặt tràn đầy vẻ hiền từ.

"Con búp bê này xinh quá trời luôn, sau này con cứ để nó bên cạnh, xem như chị gái luôn ở bên con có được không?"

"Sau này cứ gọi nó là 'Bảo bối' nhé." Bà ấy vừa nói vừa định đưa con búp bê vào lòng tôi.

Đồng tử tôi co rút, theo bản năng lùi lại, lòng bàn tay khẽ toát mồ hôi.

Bố mẹ nuôi lộ ra vẻ mặt tổn thương, "Hi Hy trách bố mẹ vì đã không đưa con theo sao?"

"Hồi đó chính em đã hứa với Tiểu Nghiên là sẽ ở nhà, chép kinh cầu siêu cho em ấy suốt bốn mươi chín ngày sau tuần thất đầu tiên, nên bố mẹ không nỡ làm gián đoạn tấm lòng thành của em."

Tôi vội vàng xua tay, "Con không trách bố mẹ đâu ạ, mẹ ơi, con..."

Đây là lần đầu tiên họ tặng quà cho tôi.

Sở Thành ngưng bặt nụ cười, "Thế là sao? Hi Hy không thích món quà này à? Đây là bố mẹ sợ em sẽ buồn lâu, nên mới ra nước ngoài đặt làm riêng cho em đấy, Tiểu Nghiên nói con gái đều thích mấy thứ này."

Tôi cúi đầu lau nước mắt, nhìn họ đầy biết ơn, "Không ạ, con rất thích! Nó đẹp y như chị vậy, chỉ là con nhớ chị quá thôi."

Khoảnh khắc nhận lấy con búp bê, tôi lại đối diện với đôi mắt đen láy đầy vẻ u ám ấy, như thể nó đang trừng trừng nhìn tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com