Vẻ dịu dàng của ba người họ là điều tôi chưa từng thấy bao giờ... Không đúng, chỉ là sự dịu dàng ấy chưa từng dành cho tôi mà thôi, bởi lẽ thứ tình yêu thương đó chỉ thuộc về Sở Nghiên.
Sở Nghiên là cô công chúa nhỏ được mọi người ngưỡng mộ.
Nói đến Nhà họ Sở ở Nam Thành, điều đầu tiên người ta nghĩ đến không phải Tập đoàn và các ngành kinh doanh của họ, mà là hạt châu trong lòng bàn tay ấy.
Từ khi cô ấy qua đời, bố mẹ nuôi dường như thực sự xem tôi như con gái ruột, quan tâm đến cảm nhận và sở thích của tôi.
Vì vậy kiếp trước tôi cảm động như một kẻ ngốc, họ nói gì tôi làm nấy, chỉ mong mọi thứ cứ thế này mãi.
Thực tế, tôi đã phớt lờ việc trước đây họ hoàn toàn không thích tôi, thường xuyên coi tôi như người vô hình trong nhà, thậm chí đôi khi còn là ghét bỏ.
Sở Thành mắng chửi, khinh thường tôi, nói tôi tham lam đáng ghét, chỉ vì lúc đó Sở Nghiên tặng tôi một món trang sức mới của cô ấy.
Anh ta ghét nhất khuôn mặt tôi, thường nói dù tôi có hơi giống Sở Nghiên thì cũng chẳng bằng một sợi tóc của em gái anh ta.
Nhưng họ không thích khuôn mặt này của tôi thật sự chỉ vì tôi và Sở Nghiên trông giống nhau sao?
Việc nhận nuôi tôi khi đó cũng là vì Sở Nghiên lâm trọng bệnh, mắc ung thư xương, nhằm thỏa mãn mong muốn có một "em gái" của em ấy, mà tôi lại là người hợp mắt em ấy nhất.
Bố mẹ nuôi vin vào cớ dạy dỗ, không cho phép tôi chạy nhảy hay ăn nhiều, bắt buộc phải ở bên cạnh Sở Nghiên để làm em ấy vui.
Chỉ có Sở Nghiên là tốt với tôi, là thật lòng xem tôi như người nhà.
Dần dần, tôi bắt đầu dựa dẫm vào Sở Nghiên, ghi nhớ ơn nghĩa của em ấy, đồng ý mọi yêu cầu của em ấy...
Dứt khỏi dòng hồi ức, tôi nhìn về phía mẹ nuôi.
Bà ấy vỗ vỗ tay tôi, "Thích là tốt rồi, mẹ đã đặt làm một chiếc giường gỗ liễu nhỏ để đặt ở đầu giường con rồi, đã cho người khiêng lên trên đó."
Họ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười hài lòng.
"Còn những món quà khác nữa đấy, lát nữa mẹ sẽ cùng con trang trí lại phòng mới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Căn phòng mới mà tôi đã sống nửa tháng qua...
Lòng tôi đột nhiên trùng xuống.
Sau đó tôi ho dữ dội vài tiếng, khàn giọng nói, "Mẹ ơi, con thấy mình bị cảm rồi, mẹ cho con mở cửa sổ ra hóng gió được không ạ?"