Tôi gật đầu. "Tất nhiên rồi ạ, bố mẹ mới cho bật hồi trước, bảo là để chống trộm ấy mà, nhưng rõ ràng biệt thự an ninh tốt thế này, cháu cũng không hiểu nữa."
Bà ta lập tức sầm mặt xuống. "Nhưng thỉnh thoảng cũng bị mất điện ấy mà..." "Vậy cái cầu d.a.o điện ở đâu thế nhỉ?" Tôi khó hiểu nhìn bà ta một cái: "Dì hỏi cái đó làm gì vậy ạ?"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Bà ta mặt không đổi sắc nói dối: "Ôi, nhà giàu đương nhiên phải chú ý mấy cái này chứ, dì biết sửa mạch điện mà. Lỡ gặp phải, chẳng phải kiếm thêm được ít tiền sao?". "Được thôi ạ, vậy dì ơi cháu nói cho dì biết, nhưng ngày mai dì cho cháu thêm thịt được không ạ?". "Không thành vấn đề..."
Nửa đêm, đèn trong nhà đột ngột tắt ngúm. Tôi khẽ khàng ra ngoài, nhìn cái bóng đen đó đi vào phòng bố mẹ nuôi và anh trai. Điều bà ta không biết là, phòng của bà ta cũng bị tôi đốt hương liệu rồi.
Sau khi tráo đổi thành công, cuối cùng tôi cũng tống khứ được chúng đi...
Một tuần trôi qua, bố mẹ nuôi vẫn như thường lệ, không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường, còn 'bệnh tình' của tôi thì ngày càng nặng hơn. Người hộ lý thường nói tôi gần như ngủ cả ngày trời. Thật tình tôi thấy khá khó chịu, vì diễn kịch, mỗi ngày tôi chỉ ăn đúng một bữa, nằm trên giường xem điện thoại đến phát ngán.
Hương liệu cũng gần hết rồi, có thể bắt đầu thôi...
Buổi tối, mẹ nuôi vẫn sớm sớm mang búp bê đặt vào phòng tôi, dặn người hộ lý phải đốt hương liệu cẩn thận, một ngày cũng không được bỏ sót, dù sao mấy ngày này cũng rất quan trọng.
Còn tôi thì lấy ra chiếc hộp nhỏ, hai cây kim màu đỏ nhỏ bên trong lấp lánh ánh sáng. Tôi dường như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ cơ thể búp bê. Ánh mắt nó nhìn tôi lộ rõ vẻ đau buồn và cầu xin, hệt như tôi của kiếp trước...
"Chị họ à, chị họ ơi, thì ra chị cũng nhìn thấy à? Sao chị độc ác thế? Lửa thiêu cháy tận xương tủy linh hồn, chị biết đau đến mức nào không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ngày hôm sau, mẹ nuôi cầm một cây kéo đi tới. Mắt họ đỏ hoe, không thể tin được nhìn nụ cười trên môi tôi. "Mẹ!", "Tiểu Nghiên, là con thật sao?"
Tôi ôm chầm lấy bà ấy, thân mật dụi dụi vào má bà ấy. Từng thật lòng xem Sở Nghiên như chị gái, nên những cử chỉ nhỏ của chị ta tôi vô cùng quen thuộc.
Bà ấy bật khóc nức nở: "Con cuối cùng cũng về rồi!"
Họ cắt nát cơ thể búp bê rồi châm lửa đốt cháy. "Bảo bối, bố mẹ đưa con đến ngôi nhà mới nhé, ở đó có cảnh biển con thích đấy, chỗ này xui xẻo quá!".
"Được ạ! Con ghét cay ghét đắng cái người giống con như đúc này, tại sao nó lại khỏe mạnh như thế chứ!"
Chuyện này, đương nhiên không thành công. Hoán hồn thất bại, sức mạnh tà thuật phản phệ nhanh chóng thể hiện rõ ràng trên người ba người nhà họ Sở.
Cơ thể bố nuôi và mẹ nuôi dần xuất hiện những điều bất thường, tóc không hiểu sao rụng từng búi lớn, các bệnh vặt cũng nhiều lên. Sở Thành bắt đầu không kiểm soát được bản thân, dễ nổi nóng, dễ cáu gắt, không thể tập trung vào công việc, chỉ có thể dựa vào bố nuôi dọn dẹp bãi chiến trường giúp anh ta.
Còn bố nuôi thì bắt đầu cho người bồi dưỡng tôi...
Tôi nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bật cười thành tiếng.
Những năm sau đó, tôi nhất định sẽ diễn tròn vai Sở Nghiên. Khiến họ sau thời gian dài ở bên cạnh sẽ quen với con người thật của tôi, rồi từ từ nắm gọn Sở Thị trong tay. Tôi vô cùng mong chờ, cái ngày họ biết được sự thật...