Hoán Mệnh

Chương 14



Tối đó, tôi cầm chìa khóa vào phòng Sở Nghiên, khóa hết số trang sức bà ta để trên bàn lại. Ngày hôm sau, lúc bà ta mang cơm vào phòng tôi, tôi để cái máy tính bảng lên bàn. "Dì ơi, trên bàn vừa bị đổ nước một chút, phiền dì lau giúp cháu với ạ." Bà ta kéo vội vài tờ giấy ăn, bực bội đi tới. Cái máy tính bảng vô tình để lộ ra một bức ảnh chụp ngọc bội, giá trên đó làm tay bà ta run lên cầm cập, sự tham lam và vẻ mừng rỡ trong mắt bà ta không thể nào giấu được.

Bà ta cười đi tới: "Hy Hy à, mấy cái mặt ngọc trên người ông chủ bà chủ đẹp quá, sao cổ cháu chẳng có gì hết vậy?" Tôi tỏ vẻ ủ rũ vài phần, khóe môi nở nụ cười khổ: "Cái này chỉ người trong nhà mới được đeo thôi, bố mẹ và anh trai đều không bao giờ rời thân. Nhưng chắc dì không biết đâu, cháu chỉ là con gái nuôi của họ thôi." Nói rồi ánh mắt tôi trở nên đờ đẫn. "Cháu, cháu chỉ muốn tìm người làm giả một cái, lén đeo, thế thì cháu mới cảm thấy chúng cháu giống như một gia đình..."

Thấy vậy, bà ta bưng khay cơm lên, dùng ngón tay ấn mạnh vào trán tôi mấy cái. "Đồ ngốc đầu óc không nhanh nhẹn, người ta coi cháu là cục nợ đấy! Chẳng thèm nhắc đến cháu đâu!"

Bà ta cầm điện thoại chụp mấy tấm hình. Sau khi bà ta ra ngoài, tôi xóa luôn tấm ảnh đã chỉnh sửa đó đi.

Tôi nhắn tin cho 'Tiểu sư phụ': "Tiểu sư phụ, lại có mối làm ăn rồi. Mấy ngày nay anh cứ ở ngoài biệt thự, thế này..."

Giờ đây, chính là người hộ lý này đến đốt hương liệu giúp tôi... "Sao cháu tối nào cũng phải đốt thứ này thế? Rồi cứ nhất quyết bật bao nhiêu là đèn, có búp bê rồi, nhiều tật lạ thật!"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Dì ơi, dì không biết lợi ích của loại hương liệu an thần này đâu, đốt xong, kể cả ngoài trời sấm chớp mưa bão cũng chẳng nghe thấy gì cả. Có lúc cháu ngủ say đến mức tỉnh dậy cũng không được, tốt cho giấc ngủ lắm ạ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Thật sự tốt thế ư?"

"Thật mà dì, đây là mẹ đặt làm riêng với giá trên trời đấy ạ." Bà ta đảo mắt nhìn quanh. "Hy Hy, hay là cháu cho dì hai thỏi nhé? Dì thấy mấy nay mình ngủ cũng không ngon cho lắm. Nhưng đừng nói với bà chủ nhé, bà ấy hơi keo kiệt, không cho dì đụng vào đồ trong phòng cháu đâu."

Tưởng là hỏi xin, nhưng tay bà ta đã lấy sẵn hai thỏi mới trong tủ ra rồi. "Hai tối cháu không đốt cũng có sao đâu nhỉ? Thế nhé, coi như xong xuôi rồi nhé."

Bà ta nhét hương liệu vào lòng rồi rời đi, còn búp bê nhìn tôi bằng ánh mắt càng thêm sợ hãi...

Tôi cười, tiếp tục ném nó xuống đất. Giường gỗ liễu nhỏ có thể dưỡng hồn mày, vậy thì ban đêm tao sẽ không cho mày ngủ! Ngọc bội có thể che chở cho mày, vậy tao sẽ đổi hết chúng đi!

Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được tin nhắn từ 'Tiểu sư phụ': "Xong việc rồi! Dì nhà cô cũng giàu phết đấy nhỉ, tự ra giá luôn. Khi nào lấy được đồ thật, cô liên hệ tôi..."

Quả nhiên không lâu sau, người hộ lý vui như Tết, thái độ với tôi cũng tốt hơn hẳn. "Hy Hy, dì hỏi cháu chút, mấy cái camera trên tầng ba có bật liên tục không?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com