Hoán Mệnh

Chương 3



Tôi cả ngày nằm trên giường, nào biết linh hồn mình đang dần dần bị "lột bỏ".

Cho đến khi thời gian ngủ của tôi càng lúc càng dài, một ngày tỉnh dậy, tôi phát hiện mình hoàn toàn không cử động được, cũng không nói nên lời.

Đột nhiên một đôi tay trắng bệch đến mức nhìn rõ mạch m.á.u siết chặt lấy tôi.

Trên khuôn mặt quen thuộc lộ ra một nụ cười âm hiểm, cô ta nói:

"Cuối cùng cũng thành công rồi..."

"Tôi" đang cười với tôi sao?!

Ai đang ở trong cơ thể tôi vậy! Còn tôi bây giờ, lại bị nhốt ở đâu?!

Khoảnh khắc nhìn thấy bố mẹ nuôi, tôi kinh hoàng muốn hét lên, muốn họ cứu tôi, tôi sắp nghẹt thở rồi...

Nhưng trên khuôn mặt họ nhìn tôi lại là một vẻ thờ ơ.

"Đã vô dụng rồi thì xử lý nó sớm đi thôi, kẻo gây xui xẻo."

Mẹ nuôi đích thân đưa cho "tôi" một cây kéo.

"Tôi" đón lấy, ánh mắt đầy vẻ dữ tợn.

"Tại sao tao phải chịu đựng dày vò vì bệnh tật, đau đến nỗi cả đêm không ngủ được, còn mày thì cả ngày vui vẻ như một con ngốc!"

"Mày có biết tao thèm khát một cơ thể khỏe mạnh đến mức nào không!"

Cô ta dùng tay không giật nát tóc tôi, rồi dùng kéo cắt vụn tay chân tôi.

Cơn đau lan khắp tứ chi và xương cốt, nhưng tôi vẫn không thể thốt nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Tiểu Nghiên, đốt nó đi, đốt xong thì nó sẽ không còn oán khí gì nữa, linh hồn cũng sẽ hoàn toàn biến mất."

Lúc đó tôi mới biết, người ở trong cơ thể mình, hóa ra lại chính là Sở Nghiên, người mà trước đây luôn tốt với tôi nhất!

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Khoảnh khắc đó, tôi bừng tỉnh hoàn toàn.

Người hứa rằng sau này tôi sẽ là em gái yêu quý nhất của em ấy, mục đích lại là lừa tôi trở về làm vật thế mạng cho em ấy...

Sau khi dành trọn cả đêm để vẽ xong bản thiết kế trong phòng, đến ngày thứ tư, tôi cầm theo tập kinh dày đã chép xong đi ra ngoài.

Tôi mua vải đỏ và một chiếc hộp tốt để đựng.

Tôi đến một ngôi chùa, dặn hai người đi cùng chôn nó trước bia mộ của Sở Nghiên.

Tranh thủ khoảng thời gian này, tôi lấy những thứ đã đặt trước đó hai ngày và lén giấu đi.

Về đến nhà, mẹ nuôi đã ôm con búp bê ra đón, bà ấy nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói:

"Hi Hy đúng là Bảo bối của bố mẹ mà, đi nào, mẹ đưa con đi xem phòng nhé."

Trên chiếc giường gỗ liễu màu nâu đen dành riêng cho búp bê là toàn bộ ga trải giường lụa tơ tằm đắt tiền.

Chiếc giường đó không nhỏ, một người trưởng thành có thể nằm vừa.

Chính giữa là một chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy rực rỡ, đầu giường cũng thay hai chiếc đèn đầu giường mới, được bọc bởi chụp đèn hình nụ hoa, cuối giường còn có hai chiếc đèn sàn hình tròn áp sát vào tường.

Nếu bỏ qua thảm trải sàn, tranh tường và các đồ trang trí như búp bê, lọ hoa các loại, chỉ nhìn vào hệ thống đèn thôi thì chúng kết hợp lại một cách trừu tượng, trông như hình dáng một người đang ngồi, hai chiếc giường của tôi và con búp bê nằm ở giữa, chiếc giường của nó đặt ngang, đối diện với đầu giường của tôi...

Kiếp trước tôi bị những thứ xa hoa lộng lẫy này làm cho mờ mắt, nào có chú ý đến những chi tiết bất thường.

Giờ đây, trong mắt tôi đã thêm vài phần cảnh giác.

"Hi Hy này, mấy cái đèn này ánh sáng dịu lắm, con đừng sợ tốn điện, cứ bật sáng cả đêm lúc ngủ cũng được."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com