Hoán Mệnh

Chương 9



Bố đẻ tôi khi còn sống là cựu giám đốc Tập đoàn Sở Thị, cả đời ngắn ngủi đã phát triển nhà họ Sở cực kỳ hưng thịnh, làm vô số việc thiện, công đức đầy mình.

Sau khi chết, ông ấy tự nguyện từ bỏ luân hồi, hứa hẹn hiến sức cho âm phủ vô điều kiện trong vòng trăm năm, mới đổi lấy một cơ hội trọng sinh cho tôi - kẻ nghịch thiên cải mệnh, oan hồn c.h.ế.t oan.

Người của âm phủ, ngay giây phút cuối cùng khi hồn phách tôi sắp tan biến, đã nói cho tôi biết tất cả sự thật...

Tôi cho hết xương người vào túi, giấu sau rèm cửa, rồi đi tắm rửa sạch sẽ mới rúc vào chăn.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cơ thể dần ấm lên.

Tôi chỉnh đồng hồ báo thức, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi trọng sinh, tôi được ngủ yên giấc như vậy.

Ngày hôm sau, tôi đánh một lớp kem nền chống nước thật mỏng lên mặt, khiến sắc mặt có vẻ nhợt nhạt đi một chút.

Hôm nay tôi phải tìm cách xử lý đống đồ dưới gầm giường, nên tôi không muốn mạo hiểm để mẹ nuôi vào phòng mình.

Con búp bê lần này trông lại giống một con búp bê thật sự, mắt trống rỗng, chiếc răng nanh sắc nhọn cũng không thấy đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi bế nó ra khỏi phòng, ba người họ đang ăn sáng.

"Mẹ ơi, con khát nước, dậy rồi không ngủ lại được nữa."

Mẹ nuôi thuận tay bế lấy con búp bê, nói: "Con ngồi xuống ăn sáng đi, mẹ đi thay quần áo mới cho bé cưng."

Bố nuôi rót một cốc nước đưa đến trước mặt tôi.

Tôi cười ngọt ngào: "Cảm ơn bố ạ!"

“Hi Hy, mẹ con biết con thích con búp bê này, nên đã trang điểm cho nó, muốn con vui hơn một chút.”

Tôi gật đầu, cười ngoan ngoãn.

“Ừm, con biết. Vả lại, con gái nào mà chẳng thích những thứ xinh xắn cơ chứ?”

Nói xong, trong lòng tôi lại giật mình. Quả không hổ là lão hồ ly, chỉ cần tôi nhìn theo bóng lưng mẹ nuôi lên lầu thêm vài giây, ông ta đã bắt đầu giải thích rồi.

Tôi cúi đầu chậm rãi ăn bữa sáng, trông có vẻ không ngon miệng lắm. Mẹ nuôi xuống lầu thấy tôi như vậy không trách mắng, ngược lại còn bảo dì giúp việc làm thêm vài món tôi thích ăn, lại an ủi tôi ăn nhiều một chút cũng không sao cả.

Bên ngoài tôi cảm ơn, trong lòng lại chế giễu. Đương nhiên là không sao rồi, ăn nhiều một chút mới có thể làm “túi máu” tốt hơn cho con gái bà ta chứ. Ăn nhiều, ngủ say, cơ thể suy yếu, âm khí mới có thể xâm nhập tốt hơn, linh hồn mới càng nhanh không ổn định…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com