Về đến phòng tôi gặp khó khăn, nhìn chiếc ná cao su đã đặt hàng xong, do dự không biết có nên hủy đơn không. Mặc dù kiếp trước họ hầu như không vào phòng tôi, thường chỉ có mẹ nuôi buổi sáng qua đây, nhưng nhỡ đâu thì sao? Hơn nữa tôi không thể đảm bảo có thể b.ắ.n vỡ chính xác hộp sọ trên đèn chùm pha lê, dù sao trần nhà hơi cao... Đang suy nghĩ, tôi nghe thấy tiếng bố nuôi Sở Giang Hà ra cửa đi làm dưới lầu. Cơ hội đến rồi! Tôi lập tức cầm túi rác đen, ném ra ngoài cửa sổ vào một bụi hoa rậm rạp. Chỗ đó vừa vặn là góc khuất camera. Tiếp đó, tôi cầm theo một chiếc búa nhỏ giấu trong ống tay áo, nhanh bước xuống lầu.
“Hi Hy, em đang làm gì đấy? Sở Thành bỗng dưng từ phía sau tôi xuất hiện. Em đang làm gì khuất tất vậy? Lén lút à?”
Anh ta nhìn tôi đầy nghi hoặc. Ngay sau đó, ánh mắt anh ta rơi xuống bụi hoa, sắc mặt chợt thay đổi!
“Em động vào bụi hồng của Tiểu Nghiên!” Anh ta tức giận chất vấn tôi. Trong mắt anh ta thoáng qua sự chán ghét, nhưng vẫn đưa tay kéo tôi đứng dậy.
“Đống đen sì này là cái gì vậy?”
Tôi cầm lấy cái xẻng nhỏ tiếp tục trộn. “Em đào đất xung quanh lên, thêm bột vôi với mấy loại phân bón khác nữa, không chỉ chống sâu bọ mà còn giúp bụi hồng chị thích nở đẹp hơn.”
Sắc mặt anh ta dịu đi vài phần, “Xin lỗi em nhé, Hi Hy, vừa rồi anh chỉ nhất thời sốt ruột thôi, dù sao bình thường Tiểu Nghiên thích ngồi ở đình hóng gió ngắm mấy khóm hoa này nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi bình tĩnh gật đầu rồi nhanh chóng lấp đất lại. May mà anh ta về muộn. “Anh, sao anh không ở công ty mà tự nhiên về nhà vậy?”
“Bố quên một tài liệu, vừa hay chỗ anh đàm phán hợp tác gần nhà một chút.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Bên tai truyền đến tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ. Sở Thành không kìm được phàn nàn. “Nghỉ lễ mấy đứa trẻ này phiền thật, cứ chạy lăng xăng xung quanh suốt ngày, hôm qua còn nghịch ngợm ném đá đánh chó nhà dì Chu…”
Ném đá? Tôi vô thức ngẩng đầu, nhìn lướt qua chiếc camera an ninh trên cổng lớn sân viện, đối diện thẳng với tòa nhà chính biệt thự. Mắt tôi sáng lên ngay lập tức! Có rồi! Lần này, chiếc ná cao su đó không cần hủy đơn nữa!
Chiều, tôi hoảng hốt cầm mấy hạt pha lê bị vỡ xuống lầu. Mẹ ơi! Đèn chùm pha lê trong phòng bị hỏng mất mấy hạt rồi. Mẹ nuôi nghe tin này sắc mặt tái mét ngay lập tức, siết chặt cổ tay tôi, tôi nín đau không kêu thành tiếng.
“Nhanh! Nhanh đưa mẹ lên xem!” vẻ mặt bà ta hoảng loạn, vội vàng lấy điện thoại ra định gọi cho bố nuôi.
Tôi vội vàng lên tiếng ngăn lại, “Mẹ, chỉ là mấy cái mặt dây nhỏ bên dưới bị vỡ thôi, phía trên không sao ạ.”
Mẹ nuôi lúc này mới quan sát, bà thở phào nhẹ nhõm, tay ôm ngực. “Nhưng mẹ ơi, con đã gửi ảnh liên hệ thợ đến rồi, xem có sửa được không, dù bây giờ bật đèn cũng không sao cả, nhưng nhỡ bên trên bị ảnh hưởng thì sao…”