Tiếc là mắc chứng sợ xã hội, đúng chuẩn một kẻ khủng bố xã giao.
Hoàng đế thâm tình nhìn ta, ngón tay lướt qua cánh môi ta: "Khuôn mặt đẹp như vậy, sao lại mọc ra cái miệng thế này?"
1.
Ta là mỹ nhân nổi danh thiên hạ, cũng là Quý phi ngông cuồng nhất hậu cung.
Phi tần trong cung, ai ai cũng từng nghe qua truyền thuyết về ta.
Năm ấy, hoa hạnh rơi như mưa bụi.
Hoàng đế vừa gặp đã yêu ta, ngâm nga tặng ta một câu thơ tình.
Phiên bản Hiền phi truyền ra là "Phượng Cầu Hoàng".
Phiên bản Thục phi truyền ra là "Thượng Tà".
Chỉ có ta biết.
Câu ngài ấy nói là: "Đẹp thì đẹp đấy, nhưng vô hồn."
Lúc đó ta bất mãn nói: "Vậy sao chàng còn cho thiếp nhập cung!"
Ngài ấy đáp: "Trẫm là người trọng nhan sắc."
2.
Ngày đầu tiên nhập cung, Hoàng đế triệu ta đến cùng phê duyệt tấu chương.
Ta rất hoang mang.
Bởi vì bước tiếp theo của việc phê duyệt tấu chương chính là hậu cung can chính, bước tiếp theo của hậu cung can chính là ngoại thích chuyên quyền, bước tiếp theo của ngoại thích chuyên quyền là thanh quân trắc. Bước tiếp theo của thanh quân trắc là để yêu phi lựa chọn giữa khăn lụa trắng và rượu độc.
Ta mang tâm trạng nặng nề đi gặp Hoàng đế.
Ngài ấy đang xem tấu chương, vừa làm vừa nói: "Trẫm nghe nói, ái phi có bệnh."
Xem ra không giấu được nữa rồi.
Ta nói với vẻ mặt cam chịu: "Bẩm Bệ hạ, thần thiếp quả thực có lén nuôi gà trong cung."
Hoàng đế: "..."
Ngài ấy đặt tấu chương xuống, hắng giọng: "Nàng có bệnh à?"
Ta ngơ ngác: "Chàng đang mắng thiếp sao?"
Hoàng đế bật cười.
Ngài ấy mở một bức mật tấu ra: "Trước đây trẫm nghe nói, ái phi có một chứng bệnh, đó là bất kể tình huống nào cũng sẽ nói thật."
Ta toát mồ hôi lạnh: "Vâng."
Chẳng lẽ ngài ấy muốn hỏi bí mật gia tộc của ta?
Xin lỗi cha, con đành phải phản bội người vậy.
Ngài ấy nói: "Vậy thì tốt, trẫm hỏi nàng, vịt quay Phố Đông ngon hay gà nướng Phố Tây ngon?"
Ta đáp: "Gà nướng."
3.
Vì Hoàng đế muốn ăn, nên bữa tối nay của hậu cung là gà nướng Phố Tây.
Khi ta đang ăn đến mức mỡ chảy tong tỏng, cảm thán gà nướng thật ngon, thì Cố Chiêu Nghi, người chị em cây khế của ta, uyển chuyển đi vào.
Vòng eo thon thả ấy, cứ như cành liễu đầu xuân.
Nàng ta nói: "Tỷ tỷ, với thân hình này, tỷ làm sao ăn được?"
Đầu óc ta hiểu ý nàng ta, nhưng miệng ta lại không hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trước tiên cầm gà nướng lên, sau đó há miệng, nhét gà nướng vào, nhai hai mươi cái, nuốt xuống." Ta tao nhã lấy khăn lau khóe miệng: "Muội muội, muội học được chưa?"
Nàng ta nói: "Nhưng muội muội phải nhai bốn mươi mấy cái lận."
Ta nhìn hai má phồng lên của nàng ta, nói không chút mỉa mai: "Nhai nhiều cơ mặt sẽ to ra đấy."
4.
Cố Chiêu Nghi bại trận, còn ta, với tư cách là người chiến thắng, lại có thêm một cái mác: Xinh đẹp, nhưng miệng lưỡi độc địa.
Hoàng đế bước vào dưới ánh trăng, mỉm cười đầy ẩn ý với ta: "Trẫm nghe nói hôm nay nàng làm Cố Chiêu Nghi tức lắm."
Ta đáp: "Không phải làm nàng ta tức giận, chuyện của người trong cung đấu, sao có thể gọi là tức giận được chứ?"
Ngài ấy thong thả bước đến, ngồi xuống bên cạnh ta, thuận tay lấy ra mấy quyển tấu chương.
Ta kinh ngạc nói: "Muộn thế này rồi, còn cày cuốc sao?"
Ngài ấy đáp: "Không phải cày cuốc, chuyện của Hoàng đế, sao có thể gọi là cày cuốc được chứ?"
Ngài ấy mở tấu chương huynh trưởng ta trình lên sáng nay: "Cơ Thị lang là người thế nào?"
Ta lựa chọn im lặng, cầm giấy bút lên, miệt mài viết: Học rộng tài cao, phong độ ngời ngời, trung quân ái quốc, thanh liêm chính trực...
Hoàng đế cười khẩy, ánh mắt u ám lướt qua môi ta: "Cắn đến mức chảy m.á.u rồi kìa."
Bị ngài ấy nhìn như vậy, ta giật mình, đôi môi anh đào khẽ mở, lời nói bán đứng huynh trưởng buột miệng thốt ra: "Người này phong lưu đa tình, mặt đẹp mà chơi bời lêu lổng."
Hoàng đế: "..."
5.
"Hoài Dương Thế tử thì sao?"
Ta đáp: "Hắn ta có phải là người hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là chó."
Ta và Hoài Dương Thế tử là thanh mai trúc mã.
Đã đính hôn rồi, hắn ta lại nói, hắn ta thích người có nội hàm.
Ta tự thấy mình độ lượng, hắn ta lại cho rằng ta n.g.ự.c to não nhỏ.
"Hửm?" Hoàng đế nhướn mày: "Hắn ta và nàng có ân oán sao?"
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Ta đáp: "Hắn ta nói ta là bình hoa di động."
Hoàng đế nói: "Hắn ta cũng có bệnh."
Ta gật đầu, tỏ vẻ tán thành sâu sắc.
Không ngờ, ngài ấy nói: "Hắn ta cũng giống như ái phi, chỉ biết nói thật."
Ta: "... Nếu thần thiếp là bình hoa, vậy nhất định cũng là bình Quan Âm men xanh ngọc."
6.
Hoàng đế bật cười, vừa xem tấu chương vừa hỏi: "Còn Triệu tướng quân, nàng thấy thế nào?"
Ta nghi ngờ ngài ấy đang coi ta như Đông xưởng, nhưng rất tiếc, ta chỉ biết nói: "Bánh đào nướng do dì ba của em gái kết nghĩa của cháu trai thứ hai của cậu ruột hắn làm rất ngon."
Hoàng đế nghĩ ngợi một chút, sai cung nữ bưng một đĩa bánh đào nướng đến.
Ngài ấy lại nói: "Quốc khố gần đây chi tiêu hơi cao, nàng có cao kiến gì không?"
Ta nhỏ giọng nói: "Hộ bộ Thượng thư tham ô đấy."
Dưới ánh nến vàng ấm áp, da ngài ấy trắng nõn, mày rậm mắt dài, cười như một con cáo.
"Làm thế nào hắn có thể biển thủ số tiền này?"
Ta đáp: "Con trai thứ của hắn thi trượt khoa cử đã mở một quán rượu, trong đó có đậu phụ nhồi tôm, thập cẩm Nam Phái, giá đỗ xào tôm, vi cá khô, gà Kung Pao, cá sốt hành..."
Hoàng đế nói: "Sao nàng biết được?"
Nhớ lại chuyện cũ, ta nghẹn ngào muốn khóc: "Vì bánh đào nướng của quán rượu này một trăm lượng bạc một cái."
Ngài ấy lại bị ta chọc cười, đẩy đĩa bánh đào nướng về phía ta, nói: "Ăn đi, lát nữa buồn ngủ thì cứ ngủ trước."