Hoàng Đế Thâm Tình, Quý Phi Hỗn Loạn

Chương 6



Ngài ấy mặt không cảm xúc lấy ra một tờ giấy thuốc mỏng manh từ một chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay: "... Đây là vật gì?"

Ta nói: "Đây là bí quyết dưỡng tóc được truyền từ đời này sang đời khác của Cơ gia, không dễ dàng truyền ra ngoài."

Ngài ấy nói: "... Ý nàng là sao?"

Ta nói: "Bệ hạ ngày đêm lo lắng việc nước, thần thiếp lo lắng Bệ hạ bị rụng tóc."

Ngài ấy im lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Quý phi thật khéo léo."

Ta nói: "Bệ hạ thích không?"

"... Thích."

Thiên Thu tiết theo lệ phải tổ chức tiệc cung đình, không chỉ các phi tần tham dự, Hoàng đế còn phải khoản đãi các đại thần và gia quyến của họ.

Ta ngồi bên cạnh Hoàng đế, vị trí thấp hơn ngài ấy một chút.

Sau khi khai tiệc, ngài ấy ban cho ca ca ta một chén rượu, nói vài câu khách sáo.

Ta nghi ngờ ngài ấy có một cuốn "Tuyển tập những lời khách sáo". Bởi vì sau đó, ngài ấy lại ban tiếp hai mươi mấy chén rượu, mà lời nói lại không hề trùng lặp.

Tiệc cung đình có rất nhiều món ăn mà ngày thường không được thấy.

Ta ăn liên tục, Hoàng đế đột nhiên dùng đũa bằng ngà voi gõ vào mép bát của ta, nói: "Một lát còn mấy lượt món nữa."

Ta bèn dừng lại xem ca múa.

Bản thân ta là một mỹ nhân, ngày nào cũng soi gương, đã miễn dịch với mỹ nhân rồi.

Nhưng những vũ cơ nhảy múa Hồ Toàn này lại rất thu hút.

Ta nói: "Bệ hạ, họ xoay nhanh thật đấy."

Ngài ấy nói: "Ừ, giống con quay."

Ta nói: "Bệ hạ, thần thiếp có thể chơi roi với người không?"

Quý phi có thể có ý đồ xấu gì chứ, Quý phi chỉ muốn thử xem, một roi có thể khiến Hoàng đế nhảy múa Hồ Toàn như con quay hay không.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Ngài ấy cười: "Chơi kích thích vậy sao?"

Ta: "Không phải ý đó!"

Ta chọn cách im lặng, ăn từng miếng nhỏ.

Nhưng một ánh mắt nóng bỏng khiến ta không thể làm ngơ.

Ta dựa vào linh cảm nhìn xuống phía dưới, một thanh niên áo đen tóc đen, một tay cầm chén rượu.

Nhìn chằm chằm vào ta, đôi mắt phượng hẹp dài có chút men say.

Thanh mai trúc mã của ta, Hoài Dương Thế tử.

Ta nói thầm với hắn ta: Nhìn cái gì.

Hắn ta mặt không cảm xúc, bàn tay cầm chén rượu nổi rõ gân xanh.

Ngược lại là ca ca ta ngồi bên cạnh hắn ta nói thầm với ta: Nhìn ngươi thì sao.

Hoàng đế buông đũa.

Liếc nhìn ta: "Hắn ta đang nhìn nàng."

Ta nói: "Hả? Ca ca muội sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngài ấy nói: "Hoài Dương Thế tử."

Ta: "Ồ."

Ngài ấy lại hỏi: "Vì sao hắn ta nhìn nàng?"

Ta không biết, nhưng miệng ta biết: "Hắn ta còn vương vấn thiếp."

Vừa dứt lời, ta liền cảm thấy xong đời.

Hoàng đế lại cười, nụ cười rất kỳ lạ.

Ngài ấy dặn dò Bao Tổng Quản, ban cho Hoài Dương Thế tử một món ăn.

Bao Tổng Quản bưng một cái đĩa sứ trắng, đặt lên bàn, nói: "Món này là thịt bò hầm cắt thành sợi, hình dạng giống đuôi chuột, sau đó rưới nước sốt bí truyền lên, nên có tên là nước sốt đuôi chuột."

Thế tử chậm rãi đứng dậy, vái chào: "Tạ ơn Bệ hạ."

Hắn ta sai người dâng lên một vò rượu, nói: "Đây là rượu Lục Khúc mà thần đã bỏ ra số tiền lớn để có được, xin dâng lên Bệ hạ."

Khóe môi Hoàng đế cong lên, lại bảo Bao Tổng Quản ban xuống món "Ba ba om chanh".

Hoài Dương Thế tử thấy chiêu nào thì đỡ chiêu đó, lại dâng lên một khối ngọc bích xanh đến nhỏ giọt.

Hoàng đế lại ban xuống món "Gà bọc đất sét", Hoài Dương Thế tử lại đáp lễ một chậu mẫu đơn xanh.

...

Tình nghĩa quân thần sâu đậm này, người nghe kinh ngạc, người thấy rơi lệ.

Sau đó, trước mặt Hoàng đế chất đống quà tặng xanh mướt, trước mặt Hoài Dương Thế tử bày la liệt đủ loại món ăn.

Cuối cùng bọn họ cũng kết thúc trận chiến.

Ta cầm đũa đợi một lúc lâu, cũng không thấy lượt món tiếp theo mà Hoàng đế nói.

Ngài ấy nhìn chằm chằm vào vị hiền thần Hoài Dương Thế tử của mình, trong không khí b.ắ.n ra những tia lửa kỳ lạ.

Ta tự hỏi hai người họ có phải là đoạn tụ không?

Hoàng đế chưa từng cho ai thị tẩm, bên cạnh Hoài Dương Thế tử cũng không có nữ nhân nào.

Người thì tuấn tú oai phong, người thì phong độ ngời ngời.

Hoàng đế liếc nhìn ta: "Ngẩn người ra đó làm gì?"

Ta nói: "Thần thiếp đồng ý hôn sự này!"

Ngài ấy lạnh lùng cướp lấy đũa và thìa bạc của ta, nói: "Nàng đừng ăn nữa."

Ta: "?"

Không biết hai người này có thù oán gì hay có tình cảm gì, nhưng ta là người vô tội mà.

Đũa của ta bị ngài ấy cầm trong tay, trước mặt là sơn hào hải vị, chỉ có thể nhìn mà không được ăn.

Ta chỉ có thể nhân lúc Hoàng đế nói chuyện với quần thần, len lén lấy trộm đũa của ngài ấy.

Sắc mặt Hoài Dương Thế tử đột nhiên thay đổi, đôi mắt ấy như dòng sông lạnh lẽo dưới ánh trăng, lấp lánh ánh sáng, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng.

Hoàng đế dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cổ tay ta, khiến ta sợ đến mức không cầm chắc đũa nữa.

Bị bắt quả tang tại trận, ngài ấy lại cười nói: "Quý phi bị trẫm chiều hư rồi, mong các ái khanh lượng thứ."

Câu nói này khiến ta nổi hết da gà.

Trong số những người ngồi đó, ca ca ta cũng run người lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com