Hoàng Đế Thâm Tình, Quý Phi Hỗn Loạn

Chương 7



Hoài Dương Thế tử bóp nát chén rượu bằng vàng trong tay.

Dưới con mắt của mọi người, hắn ta lại đứng dậy, nâng chén rượu lên: "Thần kính Quý phi một chén."

Ta đang nghĩ, có phải hắn ta chê tước vị của mình quá cao, đất phong quá nhiều hay không.

Chẳng lẽ những tên đàn ông còn vương vấn người khác, đầu óc đều có vấn đề sao?

Còn Hoàng đế thì nhìn ta, ánh mắt rất rõ ràng, chỉ có một ý: Dám uống, trẫm cho nàng c.h.ế.t không toàn thây.

Ta không hiểu, trước đây khi ta muốn đính hôn với Thế tử, hắn ta đối xử với ta rất thờ ơ.

Một ngày trước khi ta nhập cung, hắn ta lại đứng dưới mưa cả đêm trước cửa Cơ phủ, nói hắn ta có nỗi khổ tâm.

Người đàn ông này sao lại thay đổi thất thường như vậy, chẳng lẽ hắn ta tưởng mình là nam chính trong truyện ngôn tình ngược luyến tàn tâm sao?

Còn bây giờ, mẫu thân hắn ta là Hoài Dương Vương phi đã không ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy giải thích cho hắn ta.

Hoàng đế không có biểu cảm gì, ta nghĩ lão Vương phi đã lên tiếng rồi, ta ít nhiều cũng phải có chút bày tỏ chứ.

Vì vậy ta ngồi ngay ngắn lại, làm ra vẻ ngoài cao quý lạnh lùng, nói: "Không sao."

Bữa cơm này rất ngon, nhưng ta ăn không hề yên tâm.

Sau khi tan tiệc, Hoàng đế nắm chặt cổ tay ta, đưa ta về điện.

Ta ngồi nghiêm chỉnh cả đêm, vừa nhìn thấy chiếc giường êm ái liền mềm nhũn chân, ngã nhào lên đó.

Hoàng đế ngồi bên mép giường, hỏi ta: "Nàng và Thế tử là người quen cũ à?"

Chuyện này trước đây hắn rõ như lòng bàn tay cơ mà.

Xem ra, thức khuya xem tấu chương không chỉ gây rụng tóc mà còn khiến trí nhớ giảm sút.

Ta đáp: "Phải."

Ngài ấy hỏi: "Nàng thấy hắn thế nào?"

Ta đáp: "Cảm giác... hắn có vẻ không được thông minh cho lắm."

Hoàng đế bật cười.

Ngài ấy thuận tay vén một lọn tóc buông xõa của ta, chậm rãi vuốt ve.

Ánh nến vàng ấm áp, ta cảm thấy bầu không khí này có gì đó sai sai.

Ta nói: "Bệ hạ, chàng xem, tóc của thần thiếp được nuôi dưỡng bằng phương thuốc đó đấy, người Đại Lương không lừa người Đại Lương, phương thuốc đó thật sự rất hiệu quả."

Ngài ấy "ừ" một tiếng, đột nhiên tiến lại gần ta.

Khuôn mặt tuấn tú phóng đại ngay trước mắt.

Ta hơi căng thẳng, hơi hồi hộp, lại còn cảm thấy tối nay mình ăn hơi nhiều.

Ta bỗng nấc lên một cái.

Không thể nói là quá to, cũng không thể nói là quá nhỏ, đại khái giống như tiếng gà gáy bên tai lúc sáng sớm.

Hoàng đế dừng lại, mắt toàn dấu chấm hỏi.

Ta hơi ngượng ngùng gãi tay, nói: "Món ăn tối nay ngon thật."

Hoàng đế khẽ thở dài: "Quý phi xinh đẹp, nhưng thật sự rất biết ăn."

Ta không tin, ta thấy mình ngoài xinh đẹp ra còn có ưu điểm khác.

Ta mềm mại dựa vào người ngài ấy: "Bệ hạ, chàng sờ xem, tim thần thiếp có đập nhanh không?"

Tai ngài ấy đỏ lên, khẽ hít một hơi, nói: "Tim trẫm hiện tại đang đập rất nhanh."

Đúng là đồ đàn ông thẳng thắn!

Ngài ấy nói: "Trẫm vẫn chưa hỏi nàng, nàng thấy trẫm thế nào?"

Dưới ánh mắt thâm tình của ngài ấy, ta cảm thấy áp lực hơi lớn.

Nhưng may mắn thay, ta nói chuyện không cần suy nghĩ: "Rất tốt, thần thiếp thích."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ngài ấy cười nói: "Trẫm cũng vậy."

Hả?

Ta nói: “Chàng cũng thích chính mình sao? Tự luyến vậy à?"

Hoàng đế im lặng một lúc, một tay ôm eo ta, bên tai ta nói: "Trẫm cũng rất thích nàng."

—Hết—

[Ngoại truyện 1: Gà Lá Sen]

1.

Ngày sau sinh thần Hoàng đế là ngày nghỉ, vì vậy ta không bịt miệng gà trước.

Không biết vì sao, ta có chút hưng phấn, trước khi gà gáy đã lay Hoàng đế dậy.

Ta nói: "Bệ hạ! Bệ hạ!"

Ngài ấy dùng tay áo trung y che mắt đang ngái ngủ: "..."

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Một lúc sau, gà cũng bắt đầu gáy.

Ta nói: "Bệ hạ, nó có ồn ào không?"

Ngài ấy uể oải: "Còn kém nàng một chút."

Ta giả vờ như không nghe thấy câu nói đó: "Chàng có muốn ăn gà không?"

Ngài ấy nói: "Không muốn."

Ta nói: "Ưm..."

Ngài ấy nói: "Muốn."

Ta nói: "Thần thiếp có thể hái lá sen ở Thái Dịch Trì không?"

Ngài ấy nói: "Được. Để làm gì?"

Ta nói: "Gà lá sen."

Ngài ấy đột nhiên đưa tay ôm eo ta, kéo ta xuống: "Bây giờ chưa có lá sen, ngủ tiếp đi."

2.

Ta rất muốn ăn gà lá sen, sau khi nói với ngài ấy lần thứ mười một, ngài ấy mang đến một cây rau xanh nhỏ.

Ta nói: "Đây là rau cải xanh!"

Ngài ấy nói: "Trẫm có thể hạ chỉ, cho nó đổi tên thành lá sen."

Ta: "..."

Ngài ấy nói: "Vừa hay có việc cần sai người đến Quỳnh Châu, cứ điểm Cơ Thị lang đi, tiện thể hái lá sen cho nàng."

Ta đã có thể tưởng tượng ra bộ dạng của huynh trưởng.

Vừa phi ngựa như bay, vừa chửi ầm lên.

Ta nói: "Ơ..."

Ngài ấy xoa đầu ta, nói: "Việc này dù sao cũng phải có người đi làm, Cơ Thị lang đã lên đường rồi."

Mong huynh trưởng khi mắng ta thì nhỏ giọng một chút.

3.

Mười ngày sau, lá sen được đưa đến cùng với bùn.

Cơ Thị lang cũng vì thế mà được thêm vài chức hàm hư danh.

Trên triều đình có rất nhiều người nói bóng gió hắn, nói hắn dựa vào muội muội là Quý phi mới được trọng dụng.

Nhưng huynh trưởng ta tính tình nóng nảy, thẳng thừng mắng xối xả trước mặt Hoàng đế. Mắng đến nỗi một lão thần muốn đập đầu vào cột, hô to "Hồng nhan họa thủy".

Lão ta không hô thì thôi, vừa hô, huynh trưởng ta lại nổi đóa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com