Tể tướng hai triều Bùi Hành Tri sợ tội tự sát trong ngục.
Cơ nghiệp trăm năm của Bùi gia, trong phút chốc tan thành mây khói.
Triều thần chuyển mục tiêu công kích sang ta, lôi chuyện ta từng tham gia mua quan bán chức mà trước đó bị Tiêu Tĩnh An đè xuống, dâng tấu nói ta đức hạnh không xứng với địa vị.
Tiêu Tĩnh An giam lỏng ta, không quan tâm đến những lời đồn đại bên ngoài, vẫn ngày ngày ngủ lại trong cung của ta.
Bọn ta giống như vợ chồng bình thường nằm bên nhau ân ái, da thịt quấn quýt.
"Khanh Khanh, nàng đã hứa với ta, cả đời này sẽ ở bên ta." Tiêu Tĩnh An hôn lên cổ ta, từng chút từng chút dây dưa.
Cảm giác nóng rực do da thịt tiếp xúc khiến đầu óc ta không tỉnh táo, chỉ đành thuận miệng đáp ứng.
Sau đó, ta xoa eo mỏi nhừ, cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện với Tiểu Hoàng đế, ta đã hứa với hắn cả đời ở bên hắn khi nào chứ? Lời nói lúc trên giường sao có thể tin được.
Nhưng điều ước mà hắn đã hứa với ta trước đó lại được viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen.
"Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, đã hứa rồi, điều ước của ta người không được nuốt lời." Ta nằm nhoài trên n.g.ự.c hắn, giọng nói mềm mại yếu ớt.
Lông mày Tiêu Tĩnh An giãn ra, đầu ngón tay lướt trên má ta. "Đó là điều đương nhiên, Khanh Khanh muốn gì? Trẫm đều sẽ cho nàng."
"Ta muốn về nhà."
"Đây chính là nhà của nàng."
Ta buồn bực quay mặt đi: "Không phải, ta chỉ muốn về nhà, ngoài điều này ra ta không muốn gì khác."
Tiêu Tĩnh An không để ý đến ta, hai bọn ta nói chuyện một mình cả đêm.
Ta nói: "Tiêu Tĩnh An, trước khi đại hôn hãy thả ta đi."
"Nàng muốn đi đâu?"
“Ta muốn về Lâm Gia Trang, Cung Khôn Ninh sẽ có chủ nhân mới.” Ngươi sẽ thuộc về nữ nhân khác. Câu này ta không nói ra.
“Về đó làm gì?” Tiêu Tĩnh An nghịch tóc ta, không coi lời ta nói là thật.
“Về đó nếu gặp người vừa mắt thì sẽ gả cho người đó, nếu không thì ta sẽ nhận nuôi một đứa trẻ, ta có nhiều tiền như vậy, còn sợ sống không tốt sao?”
Tiêu Tĩnh An suy nghĩ hồi lâu, nói: “Khanh Khanh đừng vội, trẫm đã chuẩn bị lễ mừng thọ cho nàng, vài ngày nữa nàng sẽ biết.”
Trong lòng ta thầm phản bác: Đó căn bản không phải sinh nhật của ta. Nhưng ngoài miệng lại không nói gì nữa, gối đầu lên cánh tay hắn rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
24
Ta đã nói tên Tiêu Tĩnh An đúng là Hoàng đế xui xẻo, lúc nào cũng gặp thích khách vào những ngày tốt lành.
Ngươi xem, chẳng phải lại có người đến ám sát hắn sao?
Ta sờ m.á.u đang tuôn ra từ bụng mình, gắng gượng cười, càng nhiều m.á.u trào ra từ miệng, ta đưa tay hứng lấy, ừm, m.á.u ấm thật.
Tiểu Hoàng đế ôm ta khóc nấc lên, long bào màu vàng sáng của hắn nhuốm đỏ một mảng lớn.
Ta chỉ vào vết m.á.u cười nói: “Chẳng phải ngươi sợ bẩn nhất sao? Lại gần ta như vậy làm gì? Hồi nhỏ ngươi bị ta ném bùn lên người còn mặt mày tái mét cơ mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta đưa tay muốn đẩy hắn ra, nhưng tay lại không còn chút sức lực, lẩm bẩm: “Tiêu Tĩnh An, đừng chôn ta vào hoàng lăng, ở đó tối tăm lạnh lẽo lắm.”
“Đưa ta về Lâm Gia Trang, chôn cùng phụ thân mẫu thân ta, sườn đồi nhỏ có hồ nước phía trước ấy, ta đã chọn rất lâu rồi, có thể nhìn trẻ con nô đùa, người ta câu cá trên sông.”
“Tiêu Tĩnh An, ta lạnh quá.”
Trước mắt ta mờ mịt, đưa tay muốn sờ lên mặt hắn, nhưng lại không còn sức lực.
Vị Tiểu Hoàng đế ôm ta, khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Cuối năm Kiến Khang, Đức Chiêu Thái hậu băng hà.
(HOÀN CHÍNH VĂN)
Ngoại truyện 1 - Góc nhìn nữ chính
Tiêu Tĩnh An, ta còn rất nhiều lời chưa kịp nói với ngươi.
Ta không phải Bùi Nhược Dao, ta tên là Lâm Thanh Hòa, sinh nhật của ta là vào tháng tư, nương nói ta là cơn gió đầu hè, đáng lẽ ta phải tự do tự tại thổi trên sườn núi.
Lúc đầu tìm phụ thân cũng không phải vì bát cơm tóp mỡ, cơm ở phủ Thừa tướng nào có khoai lang nướng ngoài đồng ngon chứ.
Nhưng Lâm Gia Trang quá nghèo, chiến loạn liên miên, lại gặp thiên tai, đói kém khắp nơi, lương thực trong làng đều khô héo trên ruộng, trên đồng cũng không bắt được con ếch nào nữa…
Vì vậy, khi phụ thân hờ của ta phái người đến tìm, tuy ta không nỡ rời xa bạn bè ở Lâm Gia Trang, nhưng vẫn quyết tâm rời đi.
Ta không ngốc, từ khi nương mang thai ta bị đuổi ra khỏi phủ, phụ thân hờ này chưa từng quan tâm đến hai mẹ con ta.
Không biết là may mắn hay bất hạnh, khuôn mặt này của ta có vài phần giống tỷ tỷ Nhược Dao.
Nếu bán mình có thể khiến Lâm Gia Trang được ăn no, vậy họ Lâm hay họ Bùi cũng còn quan trọng gì đâu chứ?
Ta cần rất nhiều rất nhiều tiền, có tiền mới có thể mua rất nhiều rất nhiều hạt giống, sang năm mới có thể gieo trồng, trên đồng mới có thể mọc lên rất nhiều rất nhiều lương thực.
Ta không đọc nhiều sách, nhưng ta biết người có thể khiến bá tánh no ấm chính là minh quân.
Tiêu Tĩnh An, ngươi phải sống thật tốt, phải an bang định quốc, bảo vệ bốn bể thái bình.
Thật kỳ lạ, khi sắp c.h.ế.t người ta có thể nhìn thấy toàn bộ cuộc đời mình sao? Tại sao ta cứ nghĩ đến chuyện hồi nhỏ của hắn.
Từ khi ta 13 tuổi vào cung, người duy nhất sống nương tựa lẫn nhau với ta cũng chỉ có hắn.
Ta thường nghĩ, tại sao Tiên đế muốn lòng trung thành của Bùi gia hộ giá, lại không để con trai mình cưới đích nữ Bùi gia, mà lại tự mình cưới.
Thủ đoạn cân bằng quyền lực trên ngai vàng ta không hiểu, nhưng nếu hắn có thể cưới ta, nếu hắn có thể cưới ta…
Tiêu Tĩnh An vừa khóc vừa mắng ta là đồ ngốc à? Tại sao lại lao lên đỡ tên cho hắn ư?
Mơ mơ màng màng, ta đột nhiên nhớ lại một vài chuyện hồi nhỏ.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Mười ba năm trước, khi quân phản loạn đuổi tới, Tiêu Tĩnh An cũng che chở ta như vậy.
Hắn với khuôn mặt bánh bao trắng trẻo, vẻ mặt chính trực nói: “Trẫm là thiên tử, sao có thể để một nữ tử như nàng bị thương.”
Tiêu Tĩnh An, ngươi có thể bảo vệ ta, ta cũng vậy. Vì thế khi tên thích khách lao tới, ta đã lao lên không chút do dự.