Hoàng Đế, Xin Đừng Bám Riết Lấy Ta

Chương 9



Người phụ thân mới là quân hộ gần đó, mùi rượu trên người ông ta luôn khiến ta đau đầu. Mẫu thân từ trong lều của ông ta ra cũng mệt mỏi hơn trước.



Tuy nhiên, đồ ăn ông ta cho cũng là tốt nhất, trên mặt gầy gò của hai mẫu thân con ta đã hồng hào trở lại.



Nhưng ông ta không phải người, sau khi uống rượu, ông ta mò vào lều, lôi mẫu thân ra.



"Quân gia, quân gia hôm nay không được, hôm nay nô gia không sạch sẽ."



Ông ta đè mẫu thân xuống, ta cầm đá ném vào ông ta.



Đôi mắt ti hí nhìn sang, khuôn mặt béo ú đầy mỡ cười dâm đãng: "Ta quên mất, ngươi còn có một đứa nhỏ."



Ông ta nhào về phía ta, ta không kịp tránh, bị ông ta đè xuống.



"Quân gia không được, nó mới chín tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ."



"Trẻ con thì sao, hai mẹ con cùng hầu hạ ta."



Đêm đó tiếng kêu cứu thảm thiết của hai mẹ con ta vang vọng khắp làng, nhưng không một ai vào giúp chúng ta.



Mẫu thân rút cây trâm bạc đ.â.m mạnh vào cổ ông ta, tên súc sinh đó lập tức m.á.u chảy như suối.



Mẫu thân ngồi phịch xuống đất, chân run lên, miệng lẩm bẩm: "Không ai được phép bắt nạt con gái ta, ai bắt nạt con gái ta đều phải chết."



Mẫu thân nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng lại sợ trong lều bỗng nhiên im lặng sẽ khiến bên ngoài chú ý, chỉ đành vừa bóp cổ họng giả vờ kêu la: "Quân gia đừng mà..."



Vừa nói với ta: "Con à, xem trên người hắn có gì đáng giá không, mẫu thân thu dọn đồ đạc, hai mẫu thân con mình phải đi ngay trong đêm."



Ta run rẩy lục lọi, t.h.i t.h.ể của hắn vẫn còn ấm, m.á.u chảy lênh láng, rất nhớp nháp.



Binh lính tuần tra bên ngoài cười đùa một hồi rồi im bặt.



Giết một quân hộ, rất nhanh sẽ bị phát hiện.



Mẫu thân dẫn ta trốn đông trốn tây, không biết đã đi bộ bao lâu, trốn vào một hang đất ở ngoài làng bên cạnh, trong hang chôn xác thú hoang, trông giống như lương thực dự trữ cho mùa đông của người khác.



Gặp lúc quan binh lục soát gần đó, hai mẫu thân con ta trốn trong hang không dám ra tiếng.



"Mẫu thân, con đói..." Mấy ngày không ăn không uống, ta đói đến mức khóc không ra hơi.



Mẫu thân ôm ta vào lòng, lẩm bẩm: "Ngoan nào, đừng khóc nữa, mẫu thân ra ngoài tìm đồ ăn cho con. Chúng ta sẽ không c.h.ế.t đói ở đây, chúng ta còn phải về nhà bà ngoại ăn bánh hoa quế nữa."



Hai mẫu thân con ta cứ thế vừa khóc vừa ngủ thiếp đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Không biết lúc nào, có ánh sáng từ cửa hang chiếu vào.



Mẫu thân ôm ta, không dám thở mạnh.



Một khuôn mặt chất phác nhìn chúng ta, một lúc sau lại đóng cửa hang lại.



Hai mẫu thân con ta thật sự không chạy nổi nữa, chỉ có thể phó mặc cho số phận.



Không biết qua bao lâu nữa, cửa hang truyền đến mùi cơm thơm và tiếng gõ cửa khe khẽ.



Mẫu thân bò ra cửa hang, thấy có một chiếc chăn, hai bát cơm canh nóng hổi và một ấm nước ấm, vội vàng lay ta dậy, hai mẫu thân con ta ăn ngấu nghiến.



Cửa hang mấy ngày liền đều có cơm canh đưa đến, chúng ta dần hồi phục sức lực.



Mẫu thân lấy nước rửa mặt, lại lau người, để bản thân trông sạch sẽ đoan trang nhất có thể.



Một hôm, mẫu thân canh ở cửa hang, người thợ săn như thường lệ chuẩn bị đặt đồ ăn xuống rồi đi, mẫu thân khẽ quỳ xuống, cảm tạ ơn cứu mạng của ông ấy, còn gọi ta ra lạy ông ấy.



"Đa tạ ân công, nếu không hai mẫu thân con chúng ta đã c.h.ế.t đói ở đây rồi."



Mẫu thân khóc đến thê lương.



Ân công lại rất bối rối, vội vàng đỡ chúng ta dậy, xua tay, nói lắp bắp: "Ơn cứu mạng gì chứ, ta chỉ là, chỉ là tiện tay, giúp đỡ thôi."



Mẫu thân phì cười, đã lâu rồi ta không thấy bà cười, ta cũng cười theo bà, ân công đứng bên cạnh ngượng ngùng gãi đầu, cũng cười theo chúng ta.



Sau đó mẫu thân nói với ta: "Không đi nữa, mẫu thân tìm được nhà rồi." Ta mãi mãi nhớ khoảnh khắc bà nói với ta câu này, trong mắt bà là hạnh phúc và sự e lệ như một cô gái nhỏ.



Phụ thân cho mẫu thân trồng một cây hoa quế trong sân, mẫu thân luôn muốn ăn bánh hoa quế, tiếc là hoa quế đó mãi không nở.



Ngày tháng tốt đẹp như vậy không kéo dài được bao lâu, phụ thân mẫu thân lên núi bắt chim, cả hai đều ngã xuống vách núi, khi ta tìm thấy họ, phụ thân ôm mẫu thân trong lòng, cả hai đều đã không còn thở nữa.



Nguyên nhân phụ thân mẫu thân lên núi không gì khác, chính là vì sắp đến sinh nhật con gái của Tể tướng, nàng ta muốn một chiếc áo lông chim công.



Gần Lâm Gia Trang vừa hay có chim công xuất hiện, quan lại địa phương vì muốn lấy lòng cấp trên, liền hứa hẹn, nếu có thể bắt được chim công làm thành áo lông, sẽ miễn giảm thuế má cho làng nửa năm.



Ta còn nhớ khi phụ thân đi đã nói với ta: "Nghe nói lông chim đó làm trâm cài tóc rất đẹp, chờ phụ thân về, sẽ làm cho hai mẫu thân con mỗi người một đôi."

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]



Mẫu thân không yên tâm phụ thân ở trên núi một mình, liền mang cơm nước lên tìm ông: "Phụ thân con đó, cứ bận rộn là lại ăn uống qua loa, sao có thể ngày nào cũng ăn lương khô được, ta mang chút cơm nước nóng hổi lên cho ông ấy."



"Niếp Niếp à, con ngoan ngoãn ở nhà chờ phụ thân mẫu thân về." Đây là câu cuối cùng mẫu thân nói với ta, nhưng ta không bao giờ còn được gặp lại họ nữa.