Hoàng Đế, Xin Đừng Bám Riết Lấy Ta

Chương 8



"Sao vậy? Khanh Khanh không nỡ sao?"



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Sao lại không nỡ chứ, ta lạnh lùng nói: "Dù sao cũng là phụ thân ruột, mong Hoàng thượng khi ra tay báo cho ta một tiếng, đừng giống như hôm nay nữa."



Tiêu Tĩnh An nghiêm mặt lại: "Đương nhiên là không, chỉ là lần này Bùi Tể tướng đã đẩy người ra gánh tội thay, muốn nắm thóp hắn lại có chút khó khăn."



"Ai gia từng nghe nói Bùi Tể tướng và Nhị hoàng tử Liêu Quốc giao tình rất thân thiết, nếu có thể lấy đó làm điểm đột phá..."



"Khanh Khanh và trẫm nghĩ giống nhau, chỉ là Bùi Tể tướng xảo quyệt, thám tử của trẫm không hề chặn được bất kỳ thư từ nào." Tiêu Tĩnh An dừng lại, nói: "Khanh Khanh có nghĩ ra cách nào không?"



Còn giả vờ! Đồ sói đuôi to! Ta thầm đảo mắt, rõ ràng đã có chủ ý rồi còn đến thử ta.



"Các vị đại sư thư pháp dân gian mà Hoàng thượng triệu tập mấy tháng trước, gần đây có thành quả gì không?"



Tiêu Tĩnh An nghe vậy cười lớn: "Đúng là Khanh Khanh hiểu ta."



"Tiêu Tĩnh An, nếu ta có thể giúp ngươi, ngươi phải hứa với ta một điều." Ta nhìn hắn chằm chằm, ta chỉ muốn một điều ước được rời khỏi hoàng cung, câu này không thể nói ra, bây giờ chưa phải lúc, đợi hắn đại hôn, tân nương ở bên, tự nhiên sẽ không giữ ta lại nữa.



"Được." Tiêu Tĩnh An nâng mặt ta, nghiêm túc nói: "Trẫm sẽ cho nàng những gì nàng muốn."



Hắn nhìn ta, đôi mắt trong veo phản chiếu bóng hình ta, lúc này chỉ có ta, nhưng hắn không thuộc về ta.



Ta đột nhiên có chút buồn bã, quay mặt đi, không muốn nhìn hắn nữa.



"Khanh Khanh hôm nay thật sự không muốn sao?" Tiêu Tĩnh An áp sát lại, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ ta, làm nũng cọ cọ vào má ta.



"Hôm nay ta thấy trong người không khỏe, Hoàng thượng về đi." Ta đẩy hắn ra.



Tiêu Tĩnh An có chút bất đắc dĩ nhìn ta, rồi lại khẽ cười: "Cũng được, ngày dài tháng rộng, không vội."



20



Nhìn hắn xoay người rời đi, ta thở phào nhẹ nhõm, dường như bất kể ta làm gì, hắn đều biết, thường khiến ta lạnh sống lưng.



Ta giống như một con chim hoàng oanh bị hắn nuôi nhốt.



Những năm này bị phụ thân khống chế, bị Tiểu Hoàng đế giam cầm, ngày tháng trôi qua thật sự rất mệt mỏi.



Nhưng dù bị ai giam cầm, cuối cùng sẽ có một ngày ta được ra ngoài, ta sờ sờ chiếc hộp gỗ đàn hương bên trong giường, bên trong là những thứ quý giá ta tích cóp được trong những năm qua, nếu có thể ra khỏi cung, nhất định sẽ không để bản thân phải chịu đói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



21



Thủ đoạn của Tiêu Tĩnh An nhanh như chớp, hắn dùng cách mà phụ thân ta từng đối phó với Cố Thái phó, lấy độc trị độc, đánh phụ thân nuôi ta một cách bất ngờ.



Bùi Tể tướng bị tình nghi thông đồng bán nước, biên giới chặn được rất nhiều thư từ qua lại giữa hắn và nước Liêu, đã bị bắt giam chờ xét xử.



Ta nhìn phụ thân trong ngục, cười khanh khách.



Hắn nhìn ta oán hận: "Lão phu cả đời mưu tính, lại rơi vào tay ngươi."



"Rơi vào tay con, người không thiệt đâu." Ta giơ tay trái lên, tiếp tục nói: "Phụ thân, con theo Tiêu Tĩnh An, tập viết bằng tay trái, luyện theo chữ của người, mười ba năm rồi, không ai có thể viết chữ giống người hơn con."



Khi Tiêu Tĩnh An triệu tập các nhà thư pháp, ta đã đoán được, không tìm thấy chứng cứ, vậy thì tạo ra chứng cứ, muốn gán tội thì lo gì không có lý do, huống chi phụ thân ta muốn tạo phản cũng không phải ngày một ngày hai, cứ thế mà đẩy nhanh tiến độ thôi.



"Ngươi đúng là biết nhịn, lão phu tự cho là đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại giúp Tiểu Hoàng đế hãm hại ta? Ngươi nghĩ Bùi gia không còn, ngươi có thể sống yên ổn sao?"



Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, trong ánh mắt hắn tràn đầy oán độc, hối hận vì đã xem thường ta, nhưng lại không hề có chút hối hận nào đối với mẫu thân ta. "Phụ thân, người còn nhớ Lý Huệ Nương không?"



Ta thấy thân hình cứng đờ của hắn khựng lại, sau đó lại nhìn ta khó hiểu, hắn đại khái là quên rồi, mẫu thân ruột của ta tên thật là Lý Huệ Nương, là ca nữ ở Trường An.



"Huệ Nương? Ta nhớ nàng rõ ràng tên là..." Phụ thân nuôi dựa đầu vào tường, nhắm mắt lại, như đang chìm vào hồi ức xa xăm.



Hắn lại tiếp tục chế giễu nói: "Mẫu thân ngươi là một nữ nhân yếu đuối, sao lại có đứa con gái tâm tư nham hiểm, bất chấp thủ đoạn như ngươi."



Ta che miệng cười khẽ: "Người xem, trước đây không phải người còn nói con giống người sao? Con tâm tư nham hiểm, thủ đoạn tàn độc, chẳng phải là giống người sao." Ta rút cây trâm trên đầu xuống, ném cho hắn, thần sắc nghiêm nghị: "Hôm nay con đến đây, là để đòi mạng người."



22



Mẫu thân ta chưa bao giờ là nữ nhân yếu đuối, bà có thể mang ta đi bộ hàng ngàn dặm, đây không phải là nghị lực mà nữ nhân bình thường có được.



Đại phu nhân đuổi bà ra khỏi cửa khi đang mang thai ta, bà sinh ta ra ở đạo quán.



Năm đó chiến loạn liên miên, hai mẹ con ta không nơi nương tựa, để sống sót, bà đã bán thân cho đồ tể, cho người bán hàng rong...



"Niếp Niếp à, mẫu thân sẽ đưa con về nhà, về nhà của mẫu thân, trong sân nhà có một cây hoa quế, mỗi khi đến mùa thu, có thể làm bánh hoa quế thơm ngọt."



Với niềm tin đó, mẫu thân dẫn ta đi về phía nam, đi một đường, đổi một phụ thân.