Hoàng Hậu Bảo Bối Của Trẫm

Chương 10: Ngoại truyện 1





Ngoại truyện, góc nhìn của Lý Cảnh Du

1.

Mẫu thân ta bị gã nam nhân đó bắt cóc từ Đại Chu.

Khi sinh ta, mẫu thân ta khó sinh mà qua đời, ta chưa từng gặp mặt bà một lần.

Vì ta không giống người Bắc Lương nên gã nam nhân đó chưa bao giờ thích ta.

Những đứa con khác của hắn, tức là các huynh đệ của ta, lại càng lấy việc sỉ nhục, làm tổn thương ta để mua vui.

Sau khi v.ú nuôi - người duy nhất đối xử tốt với ta qua đời, ta chỉ còn lại một tên người hầu.

Hắn luôn đánh đập, mắng mỏ ta, thậm chí mấy ngày không cho ta ăn cơm.

Thế là ta bắt đầu cố gắng tránh mặt hắn, đôi khi đói quá không chịu nổi, ta liền chui ra từ lỗ chó mà ta từng phát hiện, đôi khi có thể nhặt được vài thứ để ăn.

Lúc đói nhất, ta từng giành thịt thối với quạ già.

Một ngày nọ, tên người hầu đó nói với ta rằng phụ hoàng gọi ta.

Khi còn nhỏ, ta vẫn còn ảo tưởng về cha mình, tin đó là sự thật.

Ai ngờ, khi ta đến gần, hắn ta lại dùng tay thay d.a.o c.h.é.m vào sau gáy ta.

Khi tỉnh dậy, ta đang ở trên thảo nguyên bao la, xung quanh không còn ai ngoài ta.

Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đi về một hướng.

Hai ngày một đêm, ta cuối cùng cũng lê chân đến bên một cái hồ.

Cố gắng hết sức đục một cái lỗ trên mặt băng, chưa kịp bắt cá thì hai mắt tối sầm, hoàn toàn đói lả.

Khi tỉnh dậy, toàn thân ướt sũng, nhưng bên cạnh lại có hơi ấm truyền đến.

Đó là một cô nương.

Nàng che mặt, nhưng đôi mắt lộ ra ngoài thực sự rất đẹp, giống như những vì sao trên trời.

Nàng vỗ vỗ tay: “Lửa đã cháy rồi, lại đây sưởi ấm đi.”

Đã lâu lắm rồi ta không cảm nhận được sự tử tế như vậy, chỉ dám cẩn thận rón rén lại gần.

“Đói không?”

Ta gật đầu.

Nàng lấy một túi lương khô nhỏ từ trên lưng ngựa đưa cho ta.

“Ngươi là người Đại Chu hay người Bắc Lương?”

Ta ngấu nghiến gặm lương khô, không dám nói gì.

Ta biết nàng là người Đại Chu, mà tiếng Đại Chu ta lén lút học được vẫn còn mang giọng Bắc Lương, ta sợ khiến nàng sợ chạy mất.

Nàng im lặng một lúc, “Ngươi là người Bắc Lương phải không?”

Ta vẫn không nói gì, thậm chí không dám nhìn nàng.

Nàng lại lấy một túi lương khô khác ném cho ta, thở dài, cởi áo choàng trên người, ném cho ta.

“Ta đi đây, đi xa hơn nữa là địa phận của Đại Chu rồi, ngươi… tự lo liệu lấy thân đi.”

Nàng nhanh nhẹn lật người lên ngựa, rồi rời đi.

Ta ngồi bên đống lửa, ôm chiếc áo choàng trắng như tuyết đó, cuối cùng cũng có một giấc ngủ ngon.

Ngày hôm sau, khi ta đi, mới phát hiện một mảnh ngọc bội rơi trong cỏ.

Vừa nhìn đã biết là do tay mài, không quá tinh xảo, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình con cá.

Phía góc có khắc ba chữ “Tô Vân Thường”.

“Tô Vân Thường.” Ta cẩn thận cất mảnh ngọc bội đi, rồi bước về phía trước.

Đó là hướng của Đại Chu.

Lúc đó ta may mắn đến lạ.

Khi đến làng, ta gặp một bà lão, bà ấy cô độc không nơi nương tựa, thấy ta đáng thương nên đã nhận nuôi ta.

Bà nghe nói trước đây ta sống không được như ý, liền nhờ thầy giáo trong làng đặt cho ta một cái tên mới, theo họ của bà, gọi là Lý Cảnh Du.

Bà vỗ vai ta, lau nước mắt cho ta, nói: “Cái tên mới chính là cuộc đời mới! Từ bây giờ, con chính là cháu của bà lão Lý này!”

Bà ấy không biết chữ, nhưng lại vô cùng nhân hậu và hiền lành.

Ta lấy ngọc bội ra hỏi bà.

Thiên Thanh

Bà nói: “Họ Tô, có lẽ là con gái của Tô tướng quân.”

Bà lẩm bẩm: “Phu nhân của Tô tướng quân cũng là người tốt như Tô tướng quân vậy. Hôm đó ta vào thành gặp họ, bà ấy còn mỉm cười với ta...”

Ta vội hỏi: “Bà ơi, cháu có thể tìm họ ở đâu?”

Ta muốn trả lại ngọc bội và áo choàng cho cô nương đó.

“Họ à?” Bà lão cười nói, “Hôm qua đã ra khỏi thành, về kinh thành rồi.”

Ta vốn định nương tựa vào bà.

Nhưng không ngờ, chưa đầy hai năm sau, khi bà vào thành bán lương thực thì gặp một lũ công tử bột, vì đi chậm cản đường bọn chúng. Chúng lại cưỡi ngựa đạp qua người bà.

Ta là người Bắc Lương, không thể vào thành, ta đợi đến khi mặt trời lặn mà vẫn không thấy bà ở cổng thành.

Bà được ông hàng xóm kéo về.

Ta lo hậu sự cho bà, rồi một mình trở về Hoàng cung Bắc Lương.

Ta cần quyền lực để trả thù cho bà.

Họ đều nghĩ ta đã chết, không ngờ sau hai năm ta lại xuất hiện trước mặt họ.

Ban đầu ta vẫn là người mà họ có thể tùy ý sỉ nhục, mắng mỏ, ta cũng không phản kháng những điều đó, có thể tránh thì tránh.

Có điều ta luôn để ý, tính toán trong lòng, cuối cùng cũng để lại ấn tượng trước mặt cha ta, vào năm ta mười bảy tuổi, cuối cùng hắn cũng nhớ ra rằng mình còn có một đứa con trai như ta.

Ta không giống những đứa con trai khác của hắn, tính cách cũng khác. Ta chưa bao giờ phản kháng hắn, còn từng trở thành con d.a.o sắc bén và tàn nhẫn nhất trong tay hắn để thanh trừng triều đình.

Một lần ra ngoài làm việc, ta nhặt được một kẻ ăn mày bị đánh hội đồng.

Ta đặt tên cho hắn là Ô Bá.

Ô Bá nhỏ hơn ta hai tuổi, từ đó về sau hắn trở thành thị vệ thân cận của ta, cũng là người bạn duy nhất của ta.

Bao nhiêu năm nay ta chưa từng ngủ một giấc ngon, mỗi khi nhắm mắt lại, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, đều là hình ảnh bà lão toàn thân đẫm máu, không một chỗ lành lặn.

Cuối cùng ta đoạt được quyền lực, giành được vị trí, trở thành người có quyền lực nhất Bắc Lương.

Bắc Cương của Đại Chu, giáp phía Bắc là thành An Bình, cũng là nơi ta và bà lão nương tựa vào nhau hai năm.

Có điều vị Tô tướng quân mà bà ngày đó hết lời ca ngợi, đã sớm bị tước binh quyền, trở về kinh thành.

Người nắm giữ quyền lực ở thành An Bình đã trở thành một lũ vô dụng, chỉ biết ăn bám.

Những kẻ công tử bột đó cưỡi ngựa phóng như bay trên đường phố, những linh hồn dưới vó ngựa của chúng không chỉ có bà Lý.

Lòng dân oán hận ngày một nặng nề.

Thế là, ta mang quân chiếm đóng thành An Bình Thành, hai thành trì lân cận cũng gặp vấn đề tương tự.

Ta chưa từng làm hại một người dân tốt nào của Đại Chu.

Ngày đó khi trở về tẩm điện hoàng cung, ta lại lấy mảnh ngọc bội ra mân mê trên tay một lần nữa.

Ô Bá hỏi ta: “Đây là gì?”

Ta kể cho hắn nghe câu chuyện về cô nương đã cứu ta.

“Đáng tiếc, chiếc áo choàng đó, không biết bị ai nhìn thấy, lấy mất rồi...”

Ta im lặng, Ô Bá cũng im lặng theo.

Ngày hôm sau, Đại Chu phái người đến cầu hòa với ta.

Vị tướng quân bụng phệ kia méo mặt hỏi ta: “Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Ta chưa bao giờ muốn thế nào cả, ta chỉ muốn những người tốt đã giúp ta, đã giúp bà lão Lý có một cuộc sống tốt hơn một chút.

Ta vẫy tay ra hiệu cho Ô Bá đuổi hắn ra ngoài.

Ô Bá ngược lại đi về phía ta, ghé vào tai ta thì thầm:

“Để Tô cô nương sang hòa thân.”

Ta hơi xấu hổ mà động lòng.

Người đối diện vẫn lải nhải không ngừng.

“Đưa thuốc trường sinh bất lão mà hoàng thượng chúng tôi cầu được cho ngài sao?”

“Đại Chu cống nạp cho Bắc Lương sao?”

“Ồ! ngài nghe nói mỹ nhân đệ nhất thiên hạ chưa?” Vị tướng quân kia vỗ tay, “Gả nàng ấy sang hòa thân có được không?”

“Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ là ai?”

“Con gái của Tô tướng quân trấn thủ thành An Bình trước đây, Tô Vân Thường.”

Ta thỏa hiệp.

Còn thêm một điều kiện: ba thành trì ta chiếm đóng có thể trả lại, nhưng phải do Bắc Lương và Đại Chu cùng sai người cai trị.

Người đối diện sợ ta tiếp tục tấn công, vội vàng đồng ý.

Trước khi Vân Thường đến, ta căng thẳng đến mức một bữa chỉ ăn được hai bát.

Ta không có ai để tâm sự, chỉ có thể nói với Ô Bá.

Hắn nói: “Tô cô nương đến, bệ hạ người phải tôn trọng nàng ấy.”

Ta gật đầu.

“Nàng ấy xa nhà, người phải ở bên cạnh nàng ấy nhiều hơn.”

Ta tiếp tục gật đầu.

“Khi nàng ấy chưa có tình cảm tốt với ngài, đừng động tay động chân.”

Ta vẫn gật đầu, rồi nghi hoặc nhìn về phía Ô Bá.

“Ngươi biết những thứ này từ đâu?”

Hắn lấy ra một cuốn thoại bản nhàu nát, “Mua được khi đi tuần tra ở thành An Bình . Hì hì.”