2. Vân Thường đã đến, có điều nàng không còn nhớ ta nữa.
Nàng nói nàng bị ốm nặng một trận, sốt cao, nên quên hết mọi thứ.
Ta nghĩ chắc là do nàng bị cảm lạnh khi cứu ta, lòng đau xót vô cùng, cũng không định nhắc lại chuyện đó.
Chỉ cảm thấy nàng và người mà ta thấy ngày đó không giống nhau lắm.
Nàng bây giờ ngay cả nói chuyện cũng yếu ớt mềm mại, cho người ta cảm giác một cơn gió cũng có thể thổi bay đi, không còn là cô gái vui vẻ và phóng khoáng trong ký ức.
Ô Bá nói: “Con gái mười tám đổi thay mà.”
Sau này, ta tình cờ thấy nàng múa kiếm mềm, chiêu nào cũng mạnh mẽ.
Người trước mắt và cô nương dễ dàng lật mình lên ngựa trong ký ức trùng khớp, ta phấn khích vỗ tay.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng lại ngất xỉu trong vòng tay ta.
Thái y không tìm ra được nguyên nhân gây bệnh, ta kinh hãi lo sợ.
Đột nhiên ngất xỉu mà không có bệnh, chẳng phải càng đáng sợ hơn sao?!
Thiên Thanh
Ta sợ đến toát mồ hôi hột.
Ta chỉ muốn luôn luôn nhìn chằm chằm nàng, ôm lấy nàng, dường như chỉ có như vậy mới có thể xác nhận nàng vẫn ổn.
May mắn thay, mùa đông lạnh giá sắp qua đi, mùa xuân sắp đến.
Ta muốn đưa Vân Thường đi cưỡi ngựa phi nước đại, đi săn bắn.
3.
Triều đình ngày càng hỗn loạn, ngay cả dân gian cũng không ngừng đồn thổi.
Ta biết, là do tam hoàng huynh của ta, kẻ từng ức h.i.ế.p ta tàn nhẫn nhất.
Việc ta bị đánh ngất xỉu ném ra thảo nguyên cũng là do hắn bày mưu.
Khi ta soán ngôi và tàn sát hoàng cung, hắn đã lợi dụng lúc hỗn loạn mà trốn thoát.
Cuộc săn b.ắ.n mùa xuân là thời điểm tốt nhất để nhổ tận gốc đám người này.
Thế nhưng...
Ta thực sự lo lắng cho sự an nguy của Vân Thường.
May mắn thay, sau này mọi việc đều suôn sẻ, không có chuyện gì xảy ra.
…
Ta và Vân Thường... đã làm chuyện đó, thật hạnh phúc
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
…
Nàng không phải là Vân Thường.
Trên tay nàng không có nốt ruồi son như trên tay Vân Thường.
Sợi dây trong đầu ta đứt “phựt” một tiếng.
Ta muốn hỏi nàng, nhưng lại không đành lòng ép hỏi.
Ta đã thay đổi, ta không còn thuần khiết nữa, ta đã thích nữ nhân này... người mà ta không biết rốt cuộc là ai.
Ta tự nhốt mình trong tẩm cung, ta nghĩ rằng không gặp nàng thì sẽ không nhớ nàng.
Nhưng không ngờ, chứng mất ngủ mà nàng đã chữa khỏi cho ta, lại tái phát.
Suốt ba ngày, ta không hề chợp mắt.
Ô Bá không chịu nổi nữa, bảo ta đi hỏi cho rõ.
…
Ồ, nàng là Vân Cẩm.
Người thật sự đã cứu ta.
Trời xanh quả thực không bạc đãi ta, ha ha ha ha.
…
Vân Cẩm đã liên lạc với Thái tử Đại Chu.
Ta đã gửi đến hương độc đặc trưng của hoàng thất Bắc Lương.
Chưa đầy một tháng, hoàng đế Đại Chu đã lâm bệnh nặng trên giường.
Thái tử Đại Chu đăng cơ.
Hắn nạp phi, muội muội của Vân Cẩm đã vào cung.
Nhưng, nàng ấy lại dùng tên của Vân Cẩm!
Điều này làm sao ta có thể không khó chịu?! Ta khó chịu đến mức không ngủ được!
Vân Cẩm không hiểu.
….
Vân Cẩm đã tát ta một cái.
Tốt, ta có thể ngủ được rồi.
Vân Cẩm quả nhiên là cứu tinh, là thuốc hay của ta!