12.
Lý Cảnh Du là người trở về đầu tiên.
Phía sau hắn không chỉ có nữ tử đó, mà còn một đoàn vệ sĩ mang theo đầy chiến lợi phẩm.
Cách đó không xa, các cung nữ nhỏ nhẹ thì thầm: “Diêu cô nương kia là ai vậy? Phải chăng là phi tần mới được Hoàng thượng sủng ái?”
“Không biết.” Một tì nữ bên cạnh cố ý liếc ta một cái đầy ẩn ý, “Dù sao cũng chắc chắn được sủng hơn vị Hoàng hậu chỉ biết ngồi ở góc kia.”
Ta quét mắt nhìn mọi người trong tiệc.
Dường như ai cũng đang bàn tán về nữ nhân luôn theo sát phía sau Hoàng đế.
“Bộ y phục cưỡi ngựa rất hợp với Hoàng thượng.” Thu Cúc nhận xét.
Xuân Đào không đồng tình, khịt mũi một tiếng.
Dưới kia, tiếng trống chiêng vang lên, tiếng người đếm chiến lợi phẩm trong tiếng huyên náo. Ô Ba cảnh giác nhìn quanh.
Thu Cúc tiến lại gần ta một bước, khéo léo đứng chắn trước mặt ta.
Chớp mắt sau đó, vô số mũi tên bay vun vút.
Bữa tiệc vui bỗng chốc biến thành cảnh hỗn loạn.
Một nhóm người mặc đồ đen, bịt mặt, chuyên nghiệp rút kiếm xông ra.
Các quan viên la hét tháo chạy tán loạn.
“Bảo vệ Hoàng thượng! Bảo vệ Hoàng thượng!”
Âm thanh của đao kiếm hòa lẫn tiếng la hét đau đớn vang khắp trời, bữa tiệc trở nên hỗn loạn.
Máu tươi b.ắ.n lên, vương trên chiếc áo choàng trắng tinh của ta.
Ô Ba và một nhóm vệ sĩ vây quanh ta, chúng ta nép ở góc khuất, tuy căng thẳng nhưng không đến mức nguy hiểm.
“Đưa Diêu cô nương đi!” Lý Cảnh Du c.h.é.m lìa thủ cấp một tên, hắn quát lớn với hộ vệ trong dòng m.á.u b.ắ.n tung tóe.
Một đội vệ sĩ dẫn nữ nhân bên cạnh hắn chạy lùi về phía sau.
Lũ sát thủ cũng thi nhau đuổi theo.
“Hoàng hậu mau đi!”
Ô Ba dẫn chúng ta chạy trốn sang chỗ khác.
Ngay lúc chạy ra, ta ngoái đầu nhìn về phía Lý Cảnh Du đang vật lộn với đám sát thủ bịt mặt.
Hắn bắt gặp ánh mắt ta.
Ta thấy khẩu hình của hắn như đang nói: “Vân Thường, chạy mau đi!”
Ta quay người chạy theo Ô Ba.
“Hoàng hậu đừng lo, qua khu rừng này sẽ đến khu vực của chúng ta, sát thủ sẽ không biết.”
Thu Cúc dìu ta, Ô Ba kéo - hay nói đúng hơn là xách Xuân Đào - chạy thoát ra ngoài.
Thiên Thanh
Phía sau là biển lửa và tiếng la hét, c.h.é.m g.i.ế.c vang trời.
Chim trong rừng vụt bay lên. Trên cây, có một người đặt mũi tên lên cung, nhắm thẳng về phía lưng ta.
13.
Tiếng xé gió truyền đến, ta lách người sang một bên, quay đầu vung kiếm c.h.é.m ra, mũi tên bị đánh bay thẳng vào cái cây bên cạnh.
“Bảo vệ nương nương!” Ô Bá buông Xuân Đào ra, tự mình vung kiếm đ.â.m về phía kẻ đang trốn.
May mà trong rừng này chỉ có mỗi một người đó trốn, chưa quá hai chiêu, đã bị Ô Bá c.h.é.m bay thủ cấp.
Cái đầu che mặt đó lăn lông lốc đến, Xuân Đào sợ đến mức giật mình.
Thu Cúc dùng kiếm khêu tấm vải đen che mặt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ô Bá liếc mắt một cái, tức giận vô cùng, tùy tiện chỉ một thị vệ: “Mang đầu hắn đi!”
Khi gặp lại Lý Cảnh Du, toàn thân hắn dính máu, bước chân gấp gáp đi vào.
“Vân Thường có bị thương không?”
“Không hề. Hoàng thượng có ổn không?” Ta cau mày nhìn vết m.á.u trên người hắn.
Hắn nhận ra mình bị bẩn, lùi lại một bước, an ủi ta: “Trẫm không sao, đều là m.á.u của thích khách.”
Không lâu sau, Diêu cô nương đó dẫn theo một nhóm thị vệ cũng trở về.
Có điều các thị vệ phía sau nàng đều đang áp giải người.
“Quỳ xuống!” Ô Bá đi tới, một chân đá vào kheo chân người bị áp giải ở hàng đầu.
Ta khẽ nhíu mày. Người đó là Thừa tướng Bắc Lương.
“Nguyệt Thừa tướng.” Lý Cảnh Du lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ dưới đất, “Các ngươi còn gì muốn nói không?”
Người đó quỳ thẳng tắp, không hề hoảng sợ.
“Không biết Hoàng thượng bắt lão thần và một loạt đồng liêu làm gì?”
Ô Bá tức giận, bị ánh mắt Lý Cảnh Du ngăn lại.
“Thừa tướng và chư vị đại nhân có thể nói về chuyện ám sát ngày hôm nay không?”
Vị Thừa tướng mặt khỉ, miệng nhọn đó nghển cổ, hiểm độc lườm Ô Bá một cái, rồi quay sang Lý Cảnh Du, “Bẩm Hoàng thượng, thần và các hạ thần đều trung thành tuyệt đối với Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng người không thể vì chúng thần đến cứu giá chậm mà đối xử với chúng thần như vậy, chúng thần đều là lão thần hai triều.” Một lão già râu bạc run rẩy định đứng dậy.
Bị thị vệ phía sau một cước đạp đổ, trực tiếp nằm lăn ra đất.
“Ngươi dám đối xử như thế với…”
Một cái đầu lăn đến trước mặt hắn.
“Ngươi xem đây là ai?”
Lão già râu bạc trợn trừng mắt, chỉ vào cái đầu đó, tay run rẩy không ngừng, cuối cùng phun ra một ngụm máu.
“Con trai ta!”
Hắn mặc kệ thị vệ ngăn cản, dùng hết sức lực, xông lên xé áo Nguyệt Thừa tướng, từng lời đẫm máu: “Ngươi, ngươi nói chỉ cần ta giúp tam hoàng tử, ngươi sẽ an bài tốt cho vợ con ta!”
Dù sao Nguyệt Thừa tướng cũng trẻ hơn hắn không ít, sau khi dễ dàng né tránh lại đ.ấ.m cho hắn một cái.
Có lẽ thấy mọi chuyện đã bại lộ, hắn không còn cứng miệng nữa, chỉ thẳng vào người nằm dưới đất, mắng nhiếc thậm tệ: “Con trai ngươi cũng giống ngươi, ngu xuẩn như heo! Kẻ không chịu tuân theo sắp xếp như thế này, có thể làm nên chuyện lớn gì? Chi bằng sớm c.h.ế.t đi, khỏi làm lỡ đại nghiệp của tam hoàng tử!”
Ta buộc phải xem một màn hài kịch.
Cuối cùng cũng hiểu ra, đây là cục diện do Lý Cảnh Du sắp đặt, mục đích là để lôi những thuộc hạ của tam hoàng tử ra thanh trừng sạch sẽ.
Đám người đó bị lôi xuống, nhốt vào ngục để thẩm vấn.
Diêu cô nương hành lễ với chúng ta, rồi cũng đi xuống theo.
Nàng ta thay đổi hoàn toàn vẻ yếu ớt trong buổi tiệc săn mùa xuân, khiến ta ngây người.
Lý Cảnh Du thay bộ quần áo sạch sẽ, cuối cùng cũng đến gần.
“Vân Thường, hai ngày nay không phải trẫm cố ý lạnh nhạt với nàng đâu.” Hắn giải thích với ta, người vừa nãy còn lạnh lùng như Diêm Vương, giờ đây giọng điệu dường như còn mang theo chút tủi thân.
Ta gật đầu.
Nếu ta còn không hiểu rõ, vậy thì chẳng khác gì kẻ ngốc.
Diêu cô nương đó dùng để mê hoặc mọi người, còn việc cố ý lạnh nhạt với ta cũng là để bảo vệ sự an toàn của ta.
Ta nghiêng đầu, nhìn về phía Lý Cảnh Du, vẻ mặt phức tạp.
Rốt cuộc vì sao hắn lại tốt với ta như vậy?
Hay nói cách khác, hắn và Vân Thường, rốt cuộc có quá khứ gì?