14
Ta không suy nghĩ nhiều nữa.
Việc ta thay Vân Thường tiến lên phía Bắc hòa thân, giờ đã thành sự thật, dù thế nào cũng không thể thay đổi.
Lúc này còn có chuyện đáng để suy nghĩ kỹ hơn.
Trong buổi tiệc săn mùa xuân, Thu Cúc ghé vào tai ta nói:
“Tam hoàng tử Bắc Lương đã trốn sang Đại Chu, dâng cho hoàng đế Đại Chu một nữ phù thủy, coi đó là giao dịch để Đại Chu giúp hắn giành lại ngôi hoàng vị Bắc Lương.”
Khi nghe thấy lời này, lòng ta chợt lạnh.
Hoàng đế Đại Chu tại vị hai mươi lăm năm, nay chưa đến năm mươi tuổi, nhưng lại tin Phật, tin Đạo, tìm kiếm phương pháp trường sinh khắp nơi.
Còn cha ta, vị Đại tướng quân trấn giữ biên cương hiển hách, vì một câu nói của đạo sĩ “Binh quyền Bắc Cương nằm trong tay người này, e rằng sẽ khắc chế Bệ hạ”, mà bị thu hồi binh quyền, về kinh làm một tướng quân nhàn rỗi mang danh hão.
Binh quyền Bắc Cương giao vào tay ngoại thích, chưa đầy hai năm, đã bị người Bắc Lương liên tiếp phá vỡ ba thành.
Thiên Thanh
Cha ta đau khổ biết bao, thành trì được giữ suốt nửa đời người bị phá vỡ, lại còn phải đưa con gái cưng mười mấy năm đi hòa thân.
Cuối cùng lại vì một nữ phù thủy không biết thật giả, dùng sức mạnh cả nước giúp người của địch giành quyền.
Ta siết chặt chiếc trà trong tay, chỉ hận không thể coi nó là đầu của hoàng đế Đại Chu, trực tiếp bóp nát!
Thái tử Đại Chu hiện tại, vừa đến tuổi buộc tóc.
Khi còn nhỏ đã gặp, sau này cũng từng nghe cha nói, Thái tử hiện tại là một quân tử nhân nghĩa yêu dân.
Ta uống một ngụm trà.
Đã đến lúc ta phải làm gì đó rồi.
Vào buổi tối ngày 15, Lý Cảnh Du lại ôm chặt lấy ta một lần nữa, hơi thở nóng bỏng phả vào tai ta.
Có thứ gì đó chạm vào ta làm khuôn mặt ta đỏ bừng.
Những chuyện này, trước khi hòa thân, ma ma đã dặn dò rồi.
Tuy không biết vì sao Lý Cảnh Du vẫn chưa viên phòng với ta, nhưng ta có thể cảm nhận được dục vọng bị kiềm chế trong mắt hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vòng tay qua vai hắn, nhắm mắt, chủ động cúi xuống hôn lên môi hắn.
Một đêm triền miên, cho đến nửa đêm ta cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, không nghe thấy lời thì thầm nhẹ nhàng của Lý Cảnh Du bên tai.
Giọng hắn khàn khàn, mang theo dục vọng khiến huyết mạch người ta phun trào: “Vân Thường... Vân Thường, trẫm rất thích nàng.”
Một đêm không mộng mị.
Khi tỉnh dậy bên cạnh lại không thấy ai.
Ta cố gắng chống người dậy, thấy Lý Cảnh Du đang ngồi trên ghế bên cạnh.
Hắn đang dùng ánh mắt khó tin, nhìn chằm chằm vào ta.
“Cảnh Du...” Ta khẽ gọi hắn.
Hắn đứng dậy, từ từ đi tới, một tay siết chặt cằm ta, ép ta ngẩng đầu lên.
“Ngươi không phải Tô Vân Thường. Ngươi rốt cuộc là ai?”
Ta không biết hắn đã phát hiện ra bằng cách nào.
Đêm qua chúng ta còn quấn quýt không rời, sáng nay hắn đã thay đổi một gương mặt khác.
“Hoàng thượng, thần thiếp chính là Tô Vân Thường mà.”
Hắn không nói gì, chỉ nhìn ta, áp lực mạnh mẽ trên người hắn khiến ta gần như không thở nổi.
Lúc này, Ô Bá vội vàng bước vào: “Bệ hạ, bọn họ đã khai rồi.”
Lý Cảnh Du như không nghe thấy, nâng cao giọng, giọng nói đầy hung ác và tức giận, hỏi lại một lần nữa: “Nói cho trẫm biết, ngươi rốt cuộc là ai?! Tô Vân Thường thật sự ở đâu?!”
Trong nhà ngoài sân, nha hoàn thị vệ quỳ đầy đất.
“Thần thiếp chính là Tô Vân Thường.” Ta nhìn thẳng vào hắn, trả lời dứt khoát.
Hắn hất mạnh ta ra, đi ra ngoài, khi đến cửa, lại quay đầu nhìn ta một cái.
“Chăm sóc tốt cho nàng ta.”
“Vâng.”