Ta là bạch nguyệt quang thất sủng của Hoàng thượng.
Năm ấy, khi còn trẻ, chúng ta từng hứa hẹn bên nhau đến bạc đầu, dù có c.h.ế.t cũng không hối tiếc.
Về sau, hắn có niềm vui mới, thích ở trên thân thể kẻ khác mà tìm bóng dáng của ta.
Khi hứng lên, hắn còn gọi ta đến, bắt ta tận mắt chứng kiến hắn và người mới tình sâu nghĩa nặng.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Hắn tưởng rằng, sẽ có một ngày ta khóc lóc cầu xin hắn quay lại.
Buồn cười thay, dù có sắp c.h.ế.t đi chăng nữa, ta cũng tuyệt đối sẽ không ngoảnh đầu.
1.
Thượng phục vừa mang vải mới tháng này đến.
Như Nguyệt lật xem một lượt, rồi hỏi:
“Vải Hoán Hoa cẩm năm nay vẫn chưa tới sao?”
Thượng phục khựng lại giây lát, sau đó cúi đầu đáp:
“Bệ hạ có thánh chỉ, nói rằng số Hoán Hoa cẩm tiến cống năm nay đều đưa hết đến Thời La cung.”
Sắc mặt Như Nguyệt lập tức sa sầm:
“Cả hậu cung đều biết nương nương yêu nhất là Hoán Hoa cẩm, người ở Thời La cung e là cố ý khiêu khích rồi.”
“Thánh chỉ của bệ hạ, liên quan gì đến nàng ta?”
Ta khẽ lật thêm một trang sách. Thực ra, ta chẳng hứng thú gì với việc đọc, chỉ là mỗi khi xử lý cung vụ, ta thích cầm một quyển trong tay, để trông có vẻ học rộng hiểu nhiều mà thôi.
“Chẳng qua chỉ là Hoán Hoa cẩm thôi,” ta bình thản nói, “Bệ hạ muốn ban cho ai thì cứ ban. Bản cung nay đã lớn tuổi, cũng chẳng hợp với những màu sắc tươi sáng đó nữa.”
Như Nguyệt vẫn bực bội lẩm bẩm:
“Người Thời La cung cứ thích bắt chước nương nương. Trà phải uống loại nương nương thích, vải phải chọn kiểu nương nương ưa. Nghe nói gần đây còn mắc chứng bệnh tim gì đó, phải dùng tuyết, hoa và lá để điều dưỡng, ngay cả bệnh tật cũng muốn giống nương nương, sao không bắt chước luôn mà c.h.ế.t đi cho rồi!”
Nha đầu ấy từ bảy tám tuổi đã theo hầu bên cạnh ta, ta nuôi dạy như người trong nhà, vì thế lời nói đôi khi quá đỗi vô tâm.
Ta hỏi Thượng phục:
“Lần trước nói Kim Lăng đang dệt kim trang hoa, đã làm xong chưa?”
Thượng phục vội đáp đã xong, tự tay dâng lên:
“Ba mươi thợ lành nghề dệt suốt bảy tháng mới ra được một tấm như vầy. Chỉ có nương nương mới xứng dùng loại gấm quý này.”
Tấm kim trang hoa lấp lánh ánh vàng, sang trọng và tao nhã. Ta gật đầu:
“Đem đi may một chiếc áo, phần còn lại chia làm ba, giữ lại để thưởng người.”
Ngày hôm sau, khi Liễu phi đến thỉnh an, trên người nàng ta đã khoác Hoán Hoa cẩm.
Nàng ta trẻ trung, dung mạo kiều diễm, mặc sắc hồng càng thêm tươi tắn, dáng đi uyển chuyển, chẳng trách bệ hạ lại sủng ái nàng ta.
Chỉ là còn non dạ, không giấu nổi ý khoe khoang. Thấy không ai khen áo mới, nàng ta bèn tự mình mở miệng:
“Thần thiếp nói không nên nhận, vì Hoán Hoa cẩm vốn là vật nương nương yêu thích, đâu dám tự tiện. Nhưng bệ hạ nhất định nói vải ấy hợp với thần thiếp, thần thiếp không tiện từ chối, mong nương nương đừng trách tội.”
Nàng ta tưởng ta sẽ nổi giận.
Thứ ta từng yêu thích, trong cung này từ lâu đã trở thành của chung, đến cả người ấy, ta còn có thể chịu đựng, huống chi chỉ là mấy tấm gấm lụa nhỏ nhoi?
Ta mỉm cười ôn hòa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu Liễu phi thích, trong khố phòng bản cung vẫn còn vài tấm, cứ lấy hết đi.”
Liễu phi liếc mắt, ánh nhìn lấp lánh như nước, cười khẽ:
“Tạ ơn nương nương thương tình, chỉ là vải cất lâu trong khố phòng thường vương mùi ẩm mốc, thần thiếp e là không thích hợp mặc đâu.”
Ta gật đầu, cũng phải thôi. Là người được bệ hạ thương yêu nhất, sau này nàng ta muốn thứ gì mà chẳng có, sao còn phải để mắt tới ít vải cũ trong khố phòng của ta?
Đợi họ rời đi, ta liền mang số Hoán Hoa cẩm còn lại trong khố phòng thưởng cho cung nhân.
Như Ý là người tính nghịch, lập tức cắt may một chiếc áo ngắn mặc lên, rồi chạy khắp trong cung khoe khắp nơi.
Thời La cung có phản ứng thế nào, ta chẳng bận tâm.
Chỉ là đến tối, bệ hạ lại sai người mang đến hai rương lớn ngự ban: đồ gốm Như Dao, trà cụ, thư phòng tứ bảo, đồ bày biện, thậm chí cả đồ chơi đều đủ cả, e rằng số vật phẩm tiến cống năm nay đều nằm cả trong đó rồi.
Hắn vẫn luôn như vậy, khi cùng ai khác nồng nàn say đắm, sẽ quên mất ta.
Đợi đến khi chợt nhớ ra, lại dùng vô vàn vật quý đem đến bù đắp.
Hắn chưa từng để ta phải chịu thiệt.
Hắn có thể sủng ái bất cứ ai, nhưng tuyệt không để ai vượt qua Hoàng hậu.
Địa vị, ân sủng, tôn nghiêm, Hoàng hậu phải là người đứng đầu hậu cung, chỉ cần như thế, hắn đã thấy rằng mình không hề bạc đãi ta.
Khí huyết dâng lên, ta quay đầu ho nhẹ, cung nữ Quỳnh Hoa lo lắng nhìn ta:
“Hôm nay gió lớn, hay là để nô tỳ mời Thái y tới xem một chút?”
“Cũng chỉ kê vài thang t.h.u.ố.c an thần thôi,” ta đáp mệt mỏi, “Thôi, khỏi đi. Giữ lại vài món trưng bày, những thứ khác chuyển hết sang Đông cung.”
Ai cần thứ ân sủng phô trương ấy để chứng minh mình còn vị trí trong lòng hắn?
Ta là Hoàng hậu, từ khi nào lại phải dựa vào của cải để chứng minh tình yêu?
Tưởng chỉ là cơn ho thường, đến khuya, ta đột nhiên ho sặc dữ dội.
Một vị tanh ngọt trào lên cổ họng, ta vội bảo Quỳnh Hoa thắp đèn, chăn gối trước mặt đã thấm đỏ bởi máu.
Ta… đã ho ra m.á.u rồi.
“Nương nương!” Quỳnh Hoa hoảng hốt nhào tới đỡ ta, “Nô tỳ lập tức đi mời Thái y!”
Thấy máu, ta cũng thoáng sững người, nhưng liền ngăn nàng lại:
“Ho ra được, dễ chịu hơn rồi. Giờ đã khuya, nếu ngươi chạy đi gọi Thái y, tiền triều hậu cung đều sẽ náo loạn. Sáng mai hãy gọi cũng được.”
Quỳnh Hoa thấp thỏm không yên, nước mắt lưng tròng:
“Vậy… để nô tỳ đi mời bệ hạ đến?”
Ta chưa từng làm chuyện nửa đêm quấy rầy bệ hạ, nhưng hôm nay khác rồi.
Ta đã ho ra máu…
Không nói lời nào, ta mặc nhiên đồng ý.
Quỳnh Hoa vội ra ngoài gọi người.
Ta tự mình thay áo ngủ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, cuối tháng tám mà gió đêm lại lạnh đến thế.
Ta không rõ, là do đêm nay quá lạnh, hay bởi cái c.h.ế.t đang kề cận, mà ta run rẩy đến vậy.
Ta mang mệnh phú quý nhưng yểu mệnh.