Sinh ra trong Lâm gia danh môn vọng tộc — một gia đình thư hương thế phiệt. Tổ phụ từng là thầy dạy của tiên đế, cha và các bá bá, các ca ca đều đỗ đạt, vào triều làm quan; các cô cô, các tỷ muội trong tộc cũng đều là tài nữ nổi danh gần xa.
Chỉ có ta, sinh non yếu ớt, đại phu nói rằng phải chăm sóc kỹ lưỡng gấp mấy lần người thường mới mong giữ được mạng. Chỉ cần sơ suất một chút, e rằng chẳng sống nổi đến trưởng thành.
Bởi vậy, ông đặt cho ta cái tên “Nhiên”, mong đời ta như ngọn lửa, bùng cháy mãnh liệt mà không dễ tàn lụi.
Cả nhà chỉ cầu ta sống thêm một ngày là thêm một chút phúc, không mong danh vọng, chẳng cần học hành, bởi giữa một Lâm gia thanh nhã cao quý, ta chính là khúc âm trầm buồn lạc điệu.
Khi ấy, bệ hạ vẫn còn là Thái tử, từng trêu ta là “đồ ngốc Lâm gia”.
Ta vào cung năm mười hai tuổi, cùng năm sáu người khác, ai nấy đều nói Hoàng hậu nương nương muốn vì Thái tử chọn chính phi.
Nhà ta chưa từng nghĩ đến chuyện ấy, chỉ nghĩ Hoàng hậu thương tình, gọi ta vào cung rèn dũa một thời gian, để sau này dễ gả đi.
Ta ở trong cung đến mười sáu tuổi, những người cùng vào sớm đã được cho ra ngoài, chỉ còn ta, từ danh phận “bên cạnh Hoàng hậu” thành “bạn đọc của Công chúa”.
Cha ta từng dâng thư xin đón ta về nhà, Hoàng hậu lại hỏi ta:
“Ngươi có nguyện ý ở lại làm Thái tử phi, ở bên cạnh ta không?”
Ta sững sờ, lập tức đáp:
“Thần nữ nghĩ, nên hỏi ý Thái tử điện hạ mới phải.”
Ta vẫn nhớ rõ nụ cười của Hoàng hậu khi ấy, hiền hòa mà mang chút ý vị khó đoán:
“Là Thái tử muốn ngươi đấy.”
Thái tử từng nói ta ngu ngốc, yếu đuối, ngoài khuôn mặt này ra chẳng có gì đáng kể, vậy mà trước mặt Hoàng hậu lại nói muốn cưới ta?
Ta không tin, chỉ nghĩ rằng người đang đùa giỡn ta mà thôi.
Người như ta, ngốc nghếch, được nuông chiều, chẳng có tài cán gì, làm sao xứng với ngôi vị Thái tử phi?
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Sau đó, trong đại điện Vị Ương cung, Thái tử công khai khen ta trước triều: rằng ta thông tuệ hiền hòa, trong sáng hiếu thuận, tài trí linh động, tâm tư khéo léo, liệt kê suốt nửa khắc mà chẳng trùng lời.
Cuối cùng, hắn nói:
“Vì nàng mà trẫm quên hết muộn phiền.”
Những lời trước ta đều chẳng động tâm, chỉ câu cuối ấy khiến ta đỏ bừng mặt, cúi đầu, chẳng dám nhìn hắn.
Khi đó, hắn thực lòng thương ta.
Lâm gia không muốn ta làm Hoàng hậu, thậm chí nếu được lựa chọn, họ thà để ta không lập gia đình.
Quản lý một phủ lớn, hầu hạ nhà chồng, đâu phải việc nhẹ nhàng, với một thân thể yếu như ta, lại càng chẳng dễ.
Thái tử đích thân đến gặp tổ phụ, thề rằng sẽ cầu trời giành mệnh cho ta, nhất định không để ta rời khỏi thế gian trước hắn.
Hắn từng thực hiện lời hứa ấy rất tốt, mỗi khi Thái y bắt mạch, hắn đều đích thân hỏi han tường tận; t.h.u.ố.c uống, món ăn bồi bổ, đều do hắn xem xét.
Mỗi lần đổi mùa, hắn còn lo lắng hơn ta, việc triều chính bận đến mấy cũng dành thời gian ở cạnh, không để bất cứ chuyện gì khiến ta phiền lòng.
Đã có lúc ta quên mất rằng mình mang mệnh yểu.
Có lẽ, hắn cũng quên rồi.
Ta khẽ thở dài, chậm rãi đứng dậy.
“Đi gọi Quỳnh Hoa về,” ta nói với cung nữ, “nói với Quỳnh Hoa, ta không muốn gặp bệ hạ nữa.”
Hắn không muốn đến, ta hà tất phải gọi?
2.
Cừu Thái y được triệu đến bắt mạch cho ta.
Ông ta cau mày, mặt mỗi lúc một nặng nề, vừa lắc đầu vừa trầm ngâm, rõ ràng vẫn chưa hiểu được căn nguyên bệnh tình.
“Ngươi nay đã là Viện thủ Thái y viện,” ta bình thản nói, “nếu đến ngươi còn không chẩn ra được, thì tìm ai khác cũng vô ích thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trốn tránh cũng chẳng thể thay đổi kết cục.
Cừu Thái y lập tức quỳ sụp xuống đất, không dám thốt một lời.
“Vậy là nặng lắm rồi nhỉ?” Ta thở dài, “Bản cung còn được bao lâu?”
“Không… không quá ba tháng nữa.”
Giọng ông ta run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Thân thể Hoàng hậu vốn yếu, nhưng mấy hôm nay suy sụp quá nhanh, mạch tàn khí đoạn, dấu hiệu tử mạch đã rõ ràng.
“Ba tháng à?” Ta khẽ cười, “Cũng còn lâu hơn ta tưởng.”
Cừu Thái y ngẩng đầu nhìn, lo sợ đến độ rớm mồ hôi.
Ta vẫn ung dung, giọng nhẹ như gió:
“Thân này vốn đã là chiếc túi rách nát, gắng giữ lại được chút hơi tàn. Nay hơi thở ấy tan đi, có vá cũng chẳng giữ nổi.”
Ta nhìn ông, nói thêm:
“Căn bệnh này chẳng liên quan đến ai cả. Ngươi chỉ cần ghi chép lại cho đúng, nếu không ai hỏi thì cũng chớ tự mình nói ra.”
“Nhưng… sao có thể được!” Cừu Thái y hốt hoảng, “Chuyện này phải lập tức tấu lên cho bệ hạ biết mới đúng!”
Ta cười nhạt:
“Bệ hạ biết, thì ta sẽ không c.h.ế.t nữa sao? Nếu định sẵn ba tháng sau họ phải chịu một trận bi thương, thì hà tất phải khiến họ lo lắng từ hôm nay? Ngoài việc thêm phiền, chẳng được ích gì.”
Ta là người hẹp hòi, đúng thế.
Ta không muốn nói cho hắn biết rằng ta sắp c.h.ế.t.
Ta muốn để hắn hối hận, muốn để suốt quãng đời còn lại, mỗi khi nhớ đến đêm qua chưa từng đến thăm ta, hắn sẽ day dứt mãi không thôi.
Quỳnh Hoa, đôi mắt nàng đỏ hoe vì thức suốt đêm, cô nương ngốc ấy tối qua còn quỳ nửa canh giờ ngoài Thời La cung, cho đến khi Quỳnh Phương đến kéo đi.
“Nhìn ngươi như thế này, sao ta yên tâm được đây?”
Ta nhìn nàng, tỳ nữ đã theo ta từ nhỏ, trung thành đến tận xương tủy,
“Ta còn muốn giữ ngươi lại… hầu Thái tử.”
Quỳnh Hoa hiểu rõ thân thể ta hơn bất kỳ ai.
Hôm qua khi thấy máu, nàng đã biết là không ổn, hôm nay nghe ta nói vậy, cổ họng nàng nghẹn lại, nói chẳng nên lời.
“Cũng may tổ phụ ta đã đi trước từ năm ngoái,” ta vẫn còn có thể cười, “Tổ phụ sợ nhất là cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh, ta cố gắng sống đến năm nay, coi như tròn chữ hiếu.”
Từ khi còn chưa hiểu rõ thế nào là “c.h.ế.t”, ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho ngày ấy.
Bây giờ chẳng qua chỉ là ngày đó cuối cùng đã đến mà thôi.
Một người bị định sẵn là yểu mệnh, vậy mà vẫn sống được đến lúc thành thân, sinh con, sống đến khi trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nghĩ thế cũng coi như không thiệt.
Chỉ là… vì sao trong lòng ta vẫn chẳng vơi đi được chút nào nỗi buồn?
Thì ra, ta không còn can đảm như thuở nhỏ.
Khi ấy ta có thể bình thản, vì trong tay ta chẳng có gì để mất.
Còn giờ đây, mọi thứ ta có, lại đều là điều ta chẳng nỡ buông.
Lúc cung nhân vào báo Thái tử đến, ta ngẩng đầu nhìn, đó là con trai ta, thiếu niên mười lăm tuổi, tuấn tú sáng sủa, vừa giống ta, lại vừa giống người ấy.
Con như cơn gió, chạy ào đến bên ta, vẫn giữ dáng vẻ nũng nịu thuở nhỏ:
“Mẫu hậu, người nói giúp con với phụ hoàng đi, đừng bắt con làm nhiều bài tập thế nữa, con còn muốn ra sân cưỡi ngựa cơ mà.”