9.
Ngày Hoàng hậu xuất tang, Đông Lý Diễn mới lần đầu xuất hiện trước triều thần.
Tóc hắn đã bạc trắng xen lẫn râu cằm, dáng gầy guộc tiều tụy, phải chống gậy mà đi.
Hắn nhất quyết đòi tự mình tiễn linh cữu Hoàng hậu đến tận hoàng lăng.
Các đại thần khuyên can:
“Bệ hạ, xin chớ thương tâm quá lễ.”
Đông Lý Diễn chậm rãi nói:
“Trẫm và Hoàng hậu kết tóc từ thuở thiếu niên, ân tình sâu nặng chưa từng nghi ngờ. Nay Hoàng hậu yểu mệnh, trẫm đau thấu tâm can, hận không thể đi theo nàng. Giờ đây, việc duy nhất trẫm có thể làm, chỉ là tiễn nàng đoạn đường cuối này, như vậy, sao gọi là quá lễ?”
Tất nhiên, lời họ khuyên không phải không có lý.
Bởi nhìn hắn lúc này, thật sự giống như chỉ cần thêm một hơi thở, là sẽ theo Hoàng hậu đi mất.
Thái tử cũng gầy gò đến chỉ còn da bọc xương.
Cha con hai người tiễn linh cữu đến tận hoàng lăng, rồi cùng ở lại trong mộ thất, không chịu ra ngoài.
Triều thần, mệnh phụ cũng chỉ đành đứng trong gió lạnh, tháp tùng trong câm lặng và tang thương.
Còn Quỳnh Hoa, lặng lẽ nhìn dáng vẻ của Hoàng đế, thật sự trông như người đã hối hận muộn màng.
“Nương nương… kỳ thực vẫn còn để lại một lời cho bệ hạ.”
Đông Lý Diễn ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh hy vọng:
“Lời gì?”
Quỳnh Hoa nghẹn giọng, nói theo đúng ngữ điệu của Hoàng hậu, giọng nàng rất giống đến bảy, tám phần:
“Nương nương nói, xin bệ hạ đừng đau buồn. Thân thể nương nương yếu đuối vốn chẳng phải lỗi của bệ hạ. Kiếp sau, nhớ mở mắt cho tinh, chọn một người vợ khỏe mạnh một chút, để khỏi phải mất vợ sớm như thế.”
Đông Lý Diễn thoáng ngây người, như thật sự nhìn thấy dáng Lâm Nhiên khi nũng nịu nói chuyện, khi hờn dỗi mà vẫn cười dịu dàng.
Khóe môi hắn run rẩy, nở một nụ cười khổ sở.
Hắn cởi long bào khoác ngoài, phủ lên nắp quan tài, lại tháo chuỗi ngọc và mũ miện, đặt lên theo lấy vật thay người.
“Nàng nói trẫm phải chọn người có mắt, vậy chính nàng cũng nên chọn người có tình. Kiếp sau nhớ chọn kẻ si tình thật sự, đừng chọn trẫm, một kẻ phản bội nửa đường, phụ nàng đến cùng như thế này.”
“Phu thê không chỉ có tình, mà còn có nghĩa.
Để nàng một mình đối diện cái c.h.ế.t, ấy là lỗi của trẫm.”
“Trẫm cũng không biết mình còn sống được bao lâu, để lại những thứ này, xem như tạm thời bầu bạn cùng nàng. Nơi mộ thất này lạnh và tối, nàng đừng sợ.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Hắn nghẹn giọng nói trước quan tài:
“Nếu nàng không muốn trẫm ở cạnh, thì cứ để người gạt bỏ những vật này. Đến khi mộ được mở lại, Thái tử sẽ hiểu tâm ý nàng, và không cần hợp táng trẫm cùng nàng nữa.”
Tính Lâm Nhiên vốn mạnh mẽ, nếu còn giận, mà bị ép táng chung, chắc chắn nàng sẽ thấy khó chịu.
Dù không nỡ, hắn cũng không muốn lại làm điều nàng không thích.
Sau khi Quỳnh Hoa hoàn thành di ngôn của Hoàng hậu, nàng toan tự vẫn trước hoàng lăng, nhưng bị Đông Lý Diễn ngăn lại.
“Hôm nay là ngày Hoàng hậu nhập lăng, chớ để thấy máu.”
Hắn nhìn nàng, nói nghẹn ngào:
“Trẫm biết ngươi không nỡ rời Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu chắc chắn cũng không nỡ để ngươi c.h.ế.t.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trẫm muốn ngươi sống, ở lại Vị Ương cung, sống như khi nàng còn ở đó.”
Đông Lý Diễn trở về cung, liền dọn vào ở Vị Ương cung.
Thật ra, người hào phóng nhất với hắn vẫn là Lâm Nhiên.
Để lại họa quyển, thư từ cho người khác, thì có đáng gì, nàng để lại cho hắn cả một tòa cung điện.
Bọn họ từng gặp nhau, sống cùng, rung động, được ban hôn, rồi cùng trở thành chủ nhân của Vị Ương cung này.
Mỗi viên gạch, mỗi phiến ngói nơi đây đều lưu lại dấu vết của họ, từng tiếng cười, từng lời nói, từng ánh nhìn.
Ít nhất khi hắn còn sống, sẽ không bao giờ để cung điện này có chủ nhân mới.
Hắn thậm chí gọi trở lại tất cả những người mà Hoàng hậu trước kia từng cho rời đi, không vì điều gì khác, chỉ để giống như nàng vẫn còn ở đây.
Một năm sau khi Hoàng hậu qua đời, triều đình có người dâng sớ xin chọn lập tân hậu.
Tấu chương vừa dâng lên đã bị Đông Lý Diễn ném trả.
Ai dám nhắc lại, hắn liền trở mặt, hoặc cách chức, hoặc đ.á.n.h gậy.
Ý chí Hoàng đế kiên định, lâu dần không ai còn dám nhắc nữa.
Từ ngày Hoàng hậu băng hà, hậu cung chưa từng có phi tần nào được gặp lại thánh nhan.
Liễu phi ỷ mình từng được sủng ái, nghĩ muốn đến khuyên giải Hoàng thượng, nhưng còn chưa gặp mặt, đã bị quát một tiếng “Cút!”.
Trước đây, hắn từng thích Liễu phi ăn mặc như Hoàng hậu thuở thiếu niên.
Còn giờ đây, chỉ cần nhìn thấy nàng ta, mắt hắn liền đỏ lên, chỉ thấy ghê tởm.
Hắn ghét chính mình, và cũng ghét cả nàng ta.
Hắn giáng Liễu phi xuống hàng Quý nhân, đày đi thật xa, suốt đời không muốn gặp lại.
Liễu Quý nhân kinh hoàng, không hiểu vì sao vị Hoàng đế từng ôm nàng ta, nói lời mật ngọt với nàng ta, lại đột nhiên thay lòng đổi dạ.
Khi nàng ta vào cung, tình cảm giữa Hoàng đế và Hoàng hậu đã nhạt, nàng ta chưa từng thấy dáng vẻ hắn yêu một người ra sao, vì vậy tưởng rằng tình yêu của hắn dành cho nàng ta đã là tất cả.
Nàng ta không biết rằng, vì Hoàng hậu, Hoàng đế có thể cứng lòng như sắt, dẫu nàng ta có hóa thân thành Hoàng hậu đi nữa, hắn cũng sẽ không nhìn nàng ta thêm một lần.
Đông Lý Diễn từng nghĩ, mình chỉ là nhất thời buông lỏng, trong lòng, trong tình vẫn chỉ có Lâm Nhiên.
Nhưng hắn không ngờ, chỉ một lần “buông lỏng”, là một đời không thể quay lại.
Lâm Nhiên dùng một cuộc chia ly tuyệt tình để nói với hắn rằng: tình yêu hắn xem là “nghỉ ngơi một chút”, nàng không cần.
Xuân tàn rồi lại đến, Thái tử mãn tang, lập Thái tử phi.
Nhưng Đông Lý Diễn vẫn không bước vào hậu cung.
Hắn sống trong Vị Ương cung như một nhà sư cô độc, biến toàn bộ hậu cung thành lãnh cung.
Bao người trẻ tuổi, son sắc, đều chỉ có thể uổng phí thanh xuân trong chờ đợi vô vọng.
Trong đó, Liễu Quý nhân rơi từ mây xanh xuống bùn đất, cuối cùng phát bệnh điên, tự nhận mình là Hoàng hậu, đòi vào gặp Hoàng đế.
Người ta bịt miệng nàng ta, lặng lẽ đưa vào lãnh cung.
Ở nơi ấy, thật sự không còn ai quan tâm nàng ta sống hay c.h.ế.t.
Đông Lý Diễn vẫn lang thang trong chính trí nhớ của mình, tìm kiếm trong người khác mang bóng dáng Lâm Nhiên thuở thanh xuân, chỉ là mất gốc tìm ngọn, một trò hề đáng thương.
Hắn đáng phải sống suốt phần đời còn lại trong hối hận và hoài niệm, ôm lấy hơi tàn mà hết kiếp.
Đời người vốn chẳng tránh nổi biệt ly.
Đêm dài, mộng ngắn, hận chỉ vì gặp nhau quá muộn.
___Hết___