“Thân thể yếu kém khiến người nhà lo lắng đã là bất hiếu, nếu lại vì t.h.u.ố.c đắng mà không chịu uống, thì càng là tội chồng thêm tội.”
Sao nàng lại có thể hiền lành, hiểu chuyện đến thế.
Ta thích nàng, ta muốn nàng làm Thái tử phi!
Sau khi mẫu hậu biết được tâm ý của ta, người từng định đưa Lâm Nhiên trở về Lâm phủ.
Nhưng ta lặng lẽ quỳ ngoài tẩm điện, nếu không phải là nàng, ta thà chẳng cưới ai.
Mẫu hậu bảo ta tự đi xin phép Lâm gia.
Thế là ta đích thân đến bái phỏng Lâm Thái phó, người từng là thầy dạy của phụ hoàng.
Vừa nghe rõ ý định của ta, ông liền giận đến phồng râu, quên cả lễ phép, vội vã muốn đuổi ta về cung.
Ta chỉ có thể hết lời cam đoan, nói rằng ta sẽ đối tốt với Nhiên Nhi, rằng ta hiểu rõ thân thể nàng hơn cả đại phu, rằng tất cả những vật quý hiếm bồi bổ thân thể, ta đều có thể tìm về cho nàng.
“Đóa hoa quý mà Thái phó tốn tâm nuôi nấng, ngoài cô ra, ai có thể che chở nàng tốt hơn?”
Phải vất vả lắm mới thuyết phục được cả mẫu hậu lẫn Lâm gia.
Sau đó, Nhiên Nhi cũng biết lòng ta.
Nàng nói mình là người vô dụng, được nuông chiều, tính khí yếu đuối, không xứng làm Thái tử phi.
Đó đều là những lời ta từng cố tình nói năm nàng mới nhập cung, chỉ để gây chú ý của nàng thôi, không ngờ nàng vẫn ghi hận đến tận hôm nay.
Ta đành nhờ mẫu hậu triệu toàn bộ người trong Vị Ương cung đến, trước mặt mọi người, ta hết lời khen nàng:
“Thông minh, nhân hậu, thuần khiết hiếu thảo, trí tuệ nhanh nhạy, tâm tư tinh tế, là viên ngọc sáng giữa nhân gian.”
Ta nói suốt nửa buổi, đến khi thật sự cạn lời, vẫn không thấy đủ để hình dung nàng.
Nhìn gương mặt nàng sáng bừng lên vì được khen, ta bỗng buột miệng nói ra một câu:
“Nhiên Nhi dịu dàng, khiến cô nhìn thấy mà quên hết ưu phiền.”
Nàng ngượng ngùng đi đến bên mẫu hậu.
Và rồi Thái tử phi của ta, cuối cùng cũng thuộc về ta.
Nhiên Nhi là người vợ tốt nhất trên đời.
Không hề quá lời, chỉ cần thấy nàng mỉm cười, mọi phiền muộn trong lòng ta đều tan biến.
Nàng dịu dàng, hiểu chuyện, chu đáo, ôm lấy cổ ta làm nũng, ta sẵn lòng làm bất cứ điều gì vì nàng.
Ngoài kia ai cũng nói Thái tử đối xử với Thái tử phi rất tốt.
Nhưng họ đâu biết Thái tử phi đối với Thái tử còn tốt hơn thế gấp bội.
Chúng ta đã trải qua hai năm hạnh phúc vô lo.
Điều khiến ta bận lòng nhất, chỉ là việc Đông Lý Dao lại đến làm phiền Nhiên Nhi, khiến thời gian nàng ở bên ta ít đi.
Dạo này nàng hơi tròn ra một chút, ôm trong lòng thấy nặng hơn trước.
Nhưng ta không dám trêu, nàng vốn mang dáng dấp mỹ nhân yếu đuối, muốn mập một chút cũng khó, sao ta lại nỡ chê nàng mập chứ.
Cũng nhờ nàng có sắc mặt hồng hào hơn, Lâm gia mới bắt đầu tỏ vẻ hòa nhã với ta.
Nhưng khi biết Nhiên Nhi m.a.n.g t.h.a.i đã được bốn tháng, nụ cười hòa ái ấy lại biến mất.
Nhiên Nhi hiểu rõ, nếu bị phát hiện sớm hơn, đứa bé này nhất định sẽ không được giữ lại.
Đến khi phát hiện ra thì đã bốn tháng, mà ép bỏ con lúc này chẳng khác nào g.i.ế.c nàng.
Không còn cách nào khác, chỉ đành để nàng sinh.
Còn nàng thì lại rạng rỡ, siết chặt nắm tay, nói chắc nịch:
“Thiếp nhất định sẽ sinh được con trai!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thái tử đã có người kế vị của riêng mình, đám đại thần chỉ biết dòm ngó hậu viện người khác, rốt cuộc cũng phải im miệng rồi chứ.”
Ta chưa bao giờ để gió mưa ngoài triều làm nàng phiền lòng, nhưng nàng luôn biết cả.
Nàng là người thông tuệ, lại dũng cảm, còn ta thì không.
Sau khi đăng cơ, áp lực đòi ta “nối dõi” còn dữ hơn thời làm Thái tử gấp mấy lần.
Dù đã lập Thái tử, triều thần vẫn không buông tha.
Cuối cùng, có kẻ công khai dâng sớ nói:
“Hoàng hậu tính tình ghen tuông, thân thể yếu ớt, chẳng phải tướng mệnh phúc thọ, giữ vị mẫu nghi thật là điềm xấu cho xã tắc.”
Khi đó ta giận đến cực điểm, hạ lệnh cách chức, đ.á.n.h gậy, đuổi khỏi triều.
Nhưng lòng ta vẫn run sợ.
Ta sợ, sợ rằng trong muôn lời rủa xả kia, Nhiên Nhi của ta sẽ thật sự bị tổn thương.
Đêm đó ta ôm nàng suốt một đêm, khẩn thiết giải thích.
Nàng buồn, nàng không hiểu, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Sau đó, trong hậu cung lặng lẽ có thêm một người, Thận tần.
Về sau, mỗi lần triều thần lại kêu gào “phong thịnh hậu cung”, ta lại nạp thêm một phi tần.
Dù là đại tuyển, ta cũng chỉ giữ lại vài người làm cung nữ hầu hạ.
Những năm đầu, ta thật sự chưa từng chạm vào ai.
Nhưng lần đầu tiên sủng hạnh là thế nào xảy ra?
Là say rượu sao?
Ta từng nói với Nhiên Nhi rằng hôm ấy ta say.
Nhưng thật ra, ta hoàn toàn tỉnh táo.
Ta biết người trước mặt không phải nàng, trên người nàng ta không có mùi t.h.u.ố.c của Nhiên Nhi.
Sự sa ngã của con người, chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc.
Ta thương xót Nhiên Nhi, nên mỗi khi ở bên nàng, luôn ôn tồn dịu nhẹ.
Nhưng với người khác, ta lại không cần cố gắng như thế.
Ta vừa áy náy với Nhiên Nhi, lại vừa bị sự phóng túng kia cuốn hút, không thể dứt ra.
Ta lén lút đến chỗ cung phi, rồi lại trở về trước mặt nàng, vừa nhận tội, vừa biện minh.
Rồi dần dần, ta chẳng cần giải thích với nàng nữa.
Bởi vì nàng chỉ mỉm cười nhạt nhòa nói:
“Không sao đâu, Hoàng thượng đối với hậu cung vốn có trách nhiệm ban ân.”
Ta chột dạ mà nghĩ, dù ta có ân sủng người khác, thì người ta yêu nhất vẫn là nàng.
Ta làm vậy cũng là vì nàng, nàng yếu như thế, nếu ta cứ quấn lấy nàng, chẳng phải hại nàng sao?
Thế nhưng, càng về sau, ta càng không dám đối diện với nàng nữa.
Trên người nàng, uy nghiêm và ôn hòa cùng tồn tại.
Ánh mắt nàng mang sự thông suốt sau bao năm nhìn thấu nhân thế, bên trong là mệt mỏi nhàn nhạt, ngày càng giống mẫu hậu năm xưa.
Đến khi ta lại nhìn thấy một tiểu mỹ nhân tươi trẻ, lòng ta bỗng vỡ vụn, ta khóc không kiềm được.
Là ta.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Chính ta đã biến nữ tử từng rạng rỡ ấy thành một pho tượng Phật uy nghi trên ngai vàng.
Là ta, đã khiến nàng u uất mà c.h.ế.t.