Nàng từng có làn da trắng nõn, giờ đây sạm đen vì gió sương.
Nàng từng bị trói buộc trong cung cấm, giờ lại thoát khỏi lụa là và trâm vàng, hóa thành một cánh én phiêu du giữa trời cao.
Ta nhận ra, những năm qua, nàng sống thật vui vẻ, tự do, đã từng đặt chân đến những nơi mà ta chưa bao giờ nhìn thấy trong hoàng cung.
*
"Trước kia, muội quanh quẩn trong khuê phòng, chỉ vì một cây trâm, một miếng điểm tâm cũng có thể tranh giành đến mức bày đủ mưu kế."
"Nhưng từ khi nhìn thấy trời cao đất rộng, mới biết tất cả đều nực cười đến thế nào."
"Tỷ tỷ, tỷ có trách muội không?"
Nàng còn chưa nói dứt lời, ta đã kéo nàng vào lòng, siết chặt vòng tay.
"Trách gì chứ? Muội là muội muội của ta."
Nàng tra trường kiếm vào vỏ, cười nói:
"Nếu tỷ gặp đạo tặc dọc đường, cứ báo tên muội và phu quân là được."
Ta từ biệt muội muội, tiếp tục đi về phương Bắc.
*
Mấy năm sau—
Ta đến Lạc Dương, ngắm mẫu đơn nở rộ, nghe chuông chùa Thiếu Lâm ngân nga sớm tối.
Ta lên tận miền biên tái, phóng ngựa trên thảo nguyên dưới tiếng sói tru rền rĩ.
Ta đi qua Kỳ Liên Sơn, nhìn thấy gió vàng bụi cuộn, đoàn lạc đà nối nhau rời đi, lặng lẽ lắng nghe một đêm tiếng tỳ bà vi vu.
Ta đến Thái Sơn ở đất Lỗ Đông, đứng trên đỉnh núi nhìn Hoàng Hà đổ ra biển lớn.
Ta xuống tận Mười Vạn Đại Sơn ở Lĩnh Nam, say mềm vì rượu cúng cửa ở vùng Miêu Cương, gục bên cung đường mười tám khúc quanh của nhà sàn.
Ta gặp những người Hồi từ Tây Vực xa xôi, đeo trên cổ thánh giá bạc, kể với ta về một vị hoàng đế, dũng mãnh mở rộng lãnh thổ, trị quốc an bang.
Lòng ta không khỏi ngưỡng mộ, say mê lắng nghe.
*
Mọi cảnh vật trên đường, ta đều ghi chép lại trong câu chuyện của mình.
Một thời gian, những tập truyện ta viết bán đắt như tôm tươi.
Nhờ đó mà ta có tiền, lại thu xếp hành trang, tiếp tục lên đường.
*
Mấy chục năm trôi qua.
Gió sương nhuộm bạc mái đầu.
Ta vẫn chỉ có một chiếc hành lý, một bóng lẻ loi, bước qua vạn dặm giang sơn.
Ta đi qua bốn phương Đông Tây Nam Bắc, duy chỉ không bao giờ trở lại Trường An.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, nhưng chẳng thấy Trường An.
Ta không biết—
Lý Thừa Chí có còn thức khuya như trước không?
Có còn vừa xem tấu chương vừa tùy tiện ăn chút điểm tâm thay cơm không?
Mùa xuân đến, bệnh suyễn của hắn có đỡ hơn không?
Nhưng những chuyện ấy, đã có thái giám, thái y, tam cung lục viện thay ta bận lòng.
Điều khiến ta yên tâm là—
Hắn đã trở thành một minh quân trị thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta đích thân nhìn thấy giang sơn hắn cai trị, dân chúng ấm no, thiên hạ thái bình.
Tựa như mỗi ngày đều được nhìn thấy hắn vậy.
Như vậy là tốt rồi.
*
Phụ thân được thăng quan, sau đó cáo lão hồi hương.
Nghe nói, bệnh đau đầu tái phát thường xuyên.
Ta đã từng định về thăm ông, nhưng lại sợ ông báo tin về hoàng cung, nên chỉ gửi vài lá thư qua dịch trạm.
Dù sao thì, đã có di nương tận tâm chăm sóc, ta cũng có thể yên lòng.
Ta cũng nhớ Gia Mậu.
Một lần ngồi quán trà, ta nghe nói Lý Thừa Chí đã lập con làm Thái tử.
Con văn võ song toàn, ngày đêm cần mẫn học hành.
Ta không biết con cao lớn thế nào rồi…
Không biết con có còn nhớ đến mẫu thân này không?
*
Trong chính sử, chỉ có một dòng ghi chép về ta.
Ta không rõ nguyên văn là gì, nhưng trong dã sử, người ta nói—
Ta là yêu phi hại nước, làm loạn triều chính, cuối cùng bị giam vào lãnh cung, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Người đời đồn rằng—
Ta ngày ngày phơi váy áo trên tường cung, mong được hoàng đế đoái hoài.
Nhưng đến tận khi già nua chếc trong phòng tối, váy áo ấy cũng mục nát thành từng mảnh rách, mà thánh tâm chưa từng thay đổi.
Thực ra, Lý Thừa Chí chỉ dùng chiếc váy đó để đánh lừa thế gian, khiến người ta tưởng rằng ta vẫn còn bị giam cầm trong cung.
Mãi đến năm Thiên Hồng thứ bốn mươi ba, Trường An truyền tin—
Lý Thừa Chí bệnh nguy kịch.
Nghe nói, trong cơn hấp hối, hắn ra lệnh mở hết cửa cung, bãi bỏ hết cấm vệ—
"Bất luận ai muốn vào, đều không được ngăn cản."
*
Sáng hôm ấy, ta tóc trắng rối bời, tựa lưng vào chiếc kiệu thuê vội, chầm chậm đi qua từng cánh cửa hoàng cung.
Cung điện năm nào vẫn vậy, chỉ có những cây thấp trước điện, nay đã xanh tươi che phủ bầu trời.
Chậm rãi bước lên chín bậc thềm, ta khẽ vén tóc mai bạc phơ.
Cánh cửa cung khẽ mở.
Ánh sáng xuyên qua khe cửa, ta thấy trong tẩm cung trống vắng, có một lão nhân yếu ớt nằm trên giường.
Hắn khó nhọc quay đầu, nhìn về phía ta.
Chỉ một khoảnh khắc—
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Bóng dáng già nua tiều tụy ấy, lại hóa thành thiếu niên năm nào, đôi mắt sáng rực, khóe môi cong lên mỉm cười.
Ta nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, hắn nắm lấy tay ta, siết chặt.
Hắn cười khẽ, nói:
"Nàng đi lâu như vậy… Sao bây giờ mới về nhà?"
Ta mỉm cười, dịu dàng đáp:
"Về hơi muộn một chút... Nhưng sau này, thiếp sẽ không đi nữa."