Tựa như một đứa trẻ ngoan ngoãn, hắn an tâm chìm vào giấc ngủ trên đầu gối ta.
Ta dùng những ngón tay đã đầy nếp nhăn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nhuốm sương trắng của hắn.
Kiếp này, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa.
(Hoàn)
Chuyện của chúng ta... đã thực sự kết thúc rồi sao?
Chưa đâu.
*
Ngày hôm đó, khi Lý Thừa Chí lâm chung, Lễ Bộ đã chuẩn bị xong quốc tang, sắp đặt đầy đủ nghi lễ, thời gian, danh sách tế phẩm.
Nhưng nào ngờ—
Sau khi ta đến thăm hắn, đến chạng vạng, hơi thở hắn bỗng chốc ổn định trở lại.
Tới giữa đêm, hắn đột nhiên nói đói, còn có thể ngồi dậy nhờ nội giám đỡ uống nửa bát cháo loãng, khiến cả đám thái y kinh hoàng, cuống cuồng chạy tới bắt mạch.
Ai nấy đều nghĩ hắn đang hồi quang phản chiếu.
Nhưng nào ngờ, đến hôm sau, sắc mặt hắn lại hồng hào hơn.
Ba ngày sau, hắn có thể xuống giường.
Nửa tháng sau, hắn lại trở thành một lão già tinh thần minh mẫn, khỏe khoắn hệt như xưa.
Sau khi bước một chân qua Quỷ Môn Quan, hắn không còn chịu để ta rời xa nửa bước.
Vậy là hắn lập tức ra lệnh khởi thảo chiếu thư thiện vị, truyền ngôi lại cho Hoàng thái tử Gia Mậu.
Lần đầu tiên Gia Mậu nhìn thấy núi tấu chương và sổ sách chất cao như núi trong ngự thư phòng, mặt mũi tái mét, gần như ngất xỉu tại chỗ.
Quỳ xuống trước mặt chúng ta, mếu máo van xin:
"Phụ hoàng, mẫu hậu, xin hai người hãy suy xét lại! Nhi thần ngu dốt, làm sao có thể gánh vác giang sơn này!"
Lý Thừa Chí vỗ vai con, chậm rãi nói:
"Ai dám nói con ngu dốt? Trẫm tuổi cao sức yếu, không thể tiếp tục lo việc triều chính. Giang sơn vạn dặm này, từ nay giao lại cho con."
"Từ nay, con phải siêng năng chăm lo cho dân chúng, không được lười biếng. Đã nghe rõ chưa?"
Nói rồi, hắn đưa mắt nhìn ta, ý cười sâu xa:
"Những ngày sắp tới, trẫm còn phải dành thời gian bồi mẫu hậu của con nữa."
Ta cũng hùa theo, cười híp mắt mà phụ họa:
"Phải đấy, hoàng nhi! Phụ hoàng con đã nói con làm được thì nhất định là làm được. Sau này phải cố gắng hơn nữa nhé!"
Sau đó, chúng ta nắm tay nhau, tiêu sái rời đi.
Để lại Gia Mậu đáng thương quỳ bệt dưới đất, nhìn núi tấu chương cao chót vót, một quyển vừa rơi xuống đã đập lệch cả mũ ngọc của nó.
*
Một tháng sau, đại lễ đăng cơ của Tân hoàng đế diễn ra trong sự vui mừng chưa từng có.
Mà trong khung cảnh tràn ngập hân hoan đó, ta và Lý Thừa Chí đáp xe ngựa vải xanh, mang theo chỉ hai thị vệ thân tín, lặng lẽ rời khỏi hoàng cung giữa đêm khuya.
Những nơi ta từng muốn đến mà chưa kịp đi, hắn đều cùng ta bước qua.
Những nơi ta từng đặt chân đến mà hắn còn tiếc nuối, ta cũng sẵn sàng đi lại cùng hắn một lần nữa.
Mỗi ngày, ta khoác tay hắn, vừa đi vừa kể cho hắn nghe về những điều mà ta đã từng nhìn thấy trong chuyến hành trình năm xưa.
Ngày rồi lại đêm, bình minh đến rồi hoàng hôn buông xuống.
Gia Mậu không phụ sự kỳ vọng của chúng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dưới sự cai trị của con, thiên hạ phồn vinh thịnh vượng, quốc thái dân an.
Đứa trẻ này chỉ là quá khiêm tốn mà thôi.
Thực ra, nó chính là một vị minh quân có tài, có đức.
*
Tính đến nay, chúng ta đã bên nhau thêm ba mươi năm nữa.
Năm nay, Lý Thừa Chí đã chín mươi hai, còn ta chín mươi mốt.
Chúng ta ước định với nhau, sẽ cùng nhau sống thêm mười năm nữa, để trở thành bậc trường thọ hiếm thấy trong nhân gian.
*
Về sau, đầu gối ta đã cứng đờ, mắt cũng dần mờ đi.
Không còn leo nổi núi cao, không còn bơi nổi suối sâu, cũng chẳng thể ngắm nhìn cảnh đẹp như xưa.
Vậy là chúng ta chọn một vùng sơn thủy hữu tình để an dưỡng tuổi già.
Uống trà, trồng hoa.
Lâu lâu lại thử leo một gò đất nhỏ, rồi ngồi bên khe suối, nắm tay nhau phơi nắng, cùng ngắm hoàng hôn dát vàng trên mặt nước.
*
Lão già này rụng gần hết răng, nhưng vẫn thích giành bánh ngọt của ta mà nhai rôm rốp.
Ta giận đến mức vung gậy đòi đánh hắn, hắn lại giả vờ ôm eo, rên rỉ kêu đau.
Ta giận đến nửa ngày không thèm nói chuyện với hắn.
Đến tối, lại thấy hắn lén mua một túi đầy, đặt ngay dưới gối của ta.
*
Từ trong cung truyền tin đến, nói rằng Gia Mậu vừa có thêm một đôi hoàng tôn song sinh, khắp nơi đại xá thiên hạ.
Ta và hắn mỗi người một chiếc ghế trúc, ngồi trước căn nhà tranh, phe phẩy quạt lá cọ, ngắm trời đầy sao.
Chúng ta cùng đoán xem chắt trai giống ai hơn.
Ta nói, chắc chắn giống cháu dâu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn lại bảo, tốt nhất là giống ta, nhưng tính cách thì phải giống Gia Mậu.
Hai người tranh cãi mãi, cuối cùng chỉ vào nhau mà cười to không dứt.
*
"Thời gian như nước chảy, một đi không trở lại..."
Hắn ngước nhìn bầu trời, khẽ thở dài cảm thán.
Những vì sao phản chiếu trong đôi mắt đã vẩn đục của hắn.
*
"Vậy thì... cứ để nó một đi không trở lại."
*
Bầu trời lấp lánh ngân hà rực rỡ, những vì sao luân phiên thay đổi, ngày rồi đêm, sáng rồi tối.
Đêm đen như mực, vô số đom đóm bay lượn quanh chúng ta, tựa như vũ điệu của ánh sáng giữa trời đêm.
Ta mỉm cười, đặt bàn tay đã đầy nếp nhăn vào lòng bàn tay hắn.
Hắn dùng sức siết chặt, rồi không bao giờ buông ra nữa.