“Đã về rồi! Tiểu quận chúa đã trở về rồi!”
“Mau bẩm báo cho Vương gia.”
Mục Đào Đào vừa bước vào cửa của vương phủ đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của ai đó. Cùng với tiếng hét kinh hãi này, bầu không khí ngột ngạt của phủ Nhiếp Chính Vương cũng biến mất trong giây lát.
Lúc Hoắc Nghiễn Trưng vội vàng trở về, nhũ mẫu của vương phủ đang dẫn theo thị nữ kiểm tra xem nàng có bị thương gì hay không.
Mục Đào Đào không ngừng giải thích: “Ta không sao, cũng không bị thương gì, những người đó không làm hại ta.”
Vừa dứt lời, nàng quay đầu thấy Hoắc Nghiễn Trưng đứng ở cửa, sắc mặt của hắn rất thâm trầm, ánh mắt sắc sảo tựa như một vũng hồ sâu, sâu không thấy đáy. Nàng giật mình, dịu dàng nói: “Hoàng thúc.”
Nhũ mẫu và thị nữ vội vàng lùi sang một bên, khom mình hành lễ: “Vương gia! Tiểu quận chúa không bị thương.”
Hoắc Nghiễn Trưng lạnh lùng nói: “Lui xuống đi.”
Nhũ mẫu cùng thị nữ chậm rãi lui ra ngoài, Hoắc Nghiễn Trưng bước vào cánh cửa rồi đi về phía nàng.
Hoắc Nghiễn Trưng đến gần, trầm giọng hỏi: “Có bị thương không?”
Mục Đào Đào khẽ lắc đầu: “Không có.”
“Bọn thích khách này tiễn nàng về?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Mục Đào Đào trả lời: “Ừ, bọn họ tiễn ta đến chân núi, sau đó tìm một đại nương rồi đưa bạc cho, nhờ bà ấy dẫn ta đến đầu ngõ.”
Nàng thành thật trả lời khiến Hoắc Nghiễn Trưng cười ha ha, tiếng cười âm trầm này khiến Mục Đào Đào phải rùng mình.
“Những thích khách này vậy mà đối xử với nàng rất tốt.”
“Cũng không hẳn, bọn họ không cho ta ăn ngon, cũng không để ta ngủ yên. Xiêm y ta thích nhất cũng bị bọn họ làm hỏng, đây là gấm Tuyết Lê của Bắc Cư**g, làm hư cũng không… ” Nàng vừa nói vừa kéo tà váy của mình, chỉ cho Hoắc Nghiễn Trưng xem những chỗ đã bị làm hỏng.
Hoắc Nghiễn Trưng: “…”
Giọng nói của nàng rất nhỏ nhẹ, tựa như một tiểu hài tử đang than vãn về việc hai ngày nay không ăn được gì, ngủ không ngon, đến bộ xiêm y yêu thích nhất cũng bị làm hỏng, vô cùng tủi thân và thương tâm, ra vẻ không hiểu ý tứ của hắn là gì cả!
Hắn im lặng cong môi, nói rằng: “Muốn ăn cái gì, ta bảo trù phòng làm cho nàng.”
“Muốn ăn bánh Hợp Ý (1) và cá sữa phi lê.”
(1): Sau khi được cải tiến hương vị, loại bánh này dần trở nên phổ biến và là một loại bánh cần có trong lễ đính hôn của nam nữ trong địa phương nên mới lấy tên là Bánh Hợp Ý.
Hoắc Nghiễn Trưng nắm lấy tay nàng, đi ra khỏi phòng, sau đó phân phó xuống dưới.
“Đi rửa mặt trước đã, trông giống như một con tiểu miêu vậy, rửa mặt xong thì có thể ăn.”
Mục Đào Đào ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“Bộ xiêm y bị hỏng đó ta sẽ cho người sửa lại.”
“Không có cách nào sửa lại nữa, trước đây phụ thân ta đã từng nói qua rồi. Loại gấm này chỉ có ở Bắc Cư**g, nhưng sau này Bắc Cư**g đã đóng cửa giao thương với nước ta, cho nên có bạc cũng không mua được.”
Lời nói này của nàng khiến Hoắc Nghiễn Trưng có hơi kinh ngạc: “Hầu gia vẫn luôn nói với tiểu nha đầu nàng những điều này sao?”
“Do Trường Đình quận chúa muốn cướp váy của ta…”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng, dáng vẻ tức giận này khiến người ta phải bật cười mà: “Thì ra là thế.”
Lúc dùng bữa trong điện, Hoắc Nghiễn Trưng ngồi ở một bên nhìn Mục Đào Đào say sưa ăn uống, ánh mắt như lóe lên.
Sau khi Mục Đào Đào ăn no được một nửa, nhận ra Hoắc Nghiễn Trưng vẫn nhìn mình, nàng sửa lại lối ăn rồi nhướng mày hỏi: “Hoàng thúc, người muốn ăn không?”
“Không đói, nàng ăn đi.”
Mục Đào Đào nhìn thấy trên đĩa chỉ còn hai cái bánh Hợp Ý, nhớ lại trước đây phụ thân cũng thường bảo không đói để nhường cho nàng ăn. Thế nhưng lúc nàng đưa cho thì người vẫn ăn rất nhiều…
Nàng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, rồi lại nhìn đĩa bánh một chút, cứ như đang chật vật khó khăn lắm mới đưa ra quyết định được. Nàng tự tay cầm hai cái bánh lên, đi tới bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng rồi đưa bánh vào miệng hắn.
Hoắc Nghiễn Trưng hơi nhíu mày: “Ta không đói bụng.”
Mục Đào Đào nói: “Trước đây phụ thân ta cũng nói giống như người vậy, ngoài miệng bảo không đói nhưng thật ra đang đợi người khác cho ăn.”
Hoắc Nghiễn Trưng: “…”
“Ta thật sự không đói.”
Mục Đào Đào há miệng nói: “A, há miệng nào.”
Lão quản gia cùng một đám thị nữ thấy thế đều rối rít cúi thấp đầu xuống, Hoắc Nghiễn Trưng cắn một miếng nhỏ rồi nhẹ nhàng nhai. Từ trước đến nay, hắn không hề thích điểm tâm có vị ngọt ngấy này, nhưng hôm nay thử một cái mới thấy thật ra cũng không khó ăn đến vậy. Mục Đào Đào không ngừng nói “A”, dưới sự dụ dỗ của nàng, hắn đã ăn hết hai cái bánh Hợp Ý.
Nhìn tiểu nha đầu dáng vẻ lanh lợi trước mặt mình, có mấy lời còn giấu trong lòng, xem ra hắn không hỏi được rồi.
Sau khi ăn xong, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng nói: “Ăn no rồi thì hãy đi ngủ nếu nàng muốn.”
Mục Đào Đào gật đầu, nhanh chóng trở về phòng ngủ.
Nhưng lúc nằm dài trên giường, Mục Đào Đào không thể chợp mắt nổi.
Những lời nói của người đó lại hiện lên trong đầu nàng, nói Nhiếp Chính Vương hại ch*t phụ thân của nàng, hại ch*t toàn bộ Hầu phủ.
Nàng thay Hoắc Nghiễn Trưng phản bác lại, nói lúc đó hắn không có ở kinh đô, sao có thể hại ch*t phụ thân của nàng?
Người đó nói hắn đã chuẩn bị trước chứng cứ giả, đóng kịch để tiểu Hoàng đế lục soát hắn.
Mục Đào Đào biết, những thứ được gọi là chứng cứ chính xác thật sự được lục soát ra từ phủ của Nhiếp Chính Vương. Nhưng Nhiếp Chính Vương và phụ thân không thù không oán, sao có thể lên kế hoạch hãm hại như vậy? Tội danh được ấn định là cấu kết với dư nghiệt của tiền triều để tạo phản, phụ thân là tướng quân đã tranh đấu thiên hạ, cùng tiên đế dựng nước giữ nước, sao có thể cấu kết với dư nghiệt của vương triều trước được?
Nàng thường nghe phụ thân kể rằng Nhiếp Chính Vương vô cùng thông minh, tâm cơ sâu không lường được, một Nhiếp Chính Vương như vậy sẽ tìm kiếm bằng chứng sơ hở khắp nơi để hãm hại phụ thân mình sao?
Tất nhiên như vậy không hợp lý.
Những người đó tự xưng là người phụ thân an bài để bảo vệ nàng, giúp đỡ nàng ám sát Nhiếp Chính Vương để báo thù.
Nhưng bọn họ không hề biết, trước khi qua đời phụ thân nàng đã dặn dò điều gì.
… Cha mất rồi, con không nên tin tưởng người khác. Cả đời này cha chỉ hy vọng con trưởng thành trong vui vẻ, cả đời vô ưu vô lo, không nên nghĩ đến báo thù, không có thù.
Nàng biết phụ thân thương nàng nhất, vậy nên nàng không thể làm người thất vọng.
Sau khi Hoắc Nghiễn Trưng xử lý công vụ xong, trở về đã là giờ Hợi, Thạch Quảng khăng khăng chờ Hoắc Nghiễn Trưng ở hậu viện để thay thuốc cho hắn.
Hai ngày nay hắn không hề nghỉ ngơi, vết thương chẳng những không khép lại mà còn bị nhiễm trùng nghiêm trọng hơn.
Thạch Quảng trầm giọng thở dài, không nói nên lời.
Hoắc Nghiễn Trưng bất đắc dĩ nói: “Ngày mai có thể nghỉ ngơi dưỡng thương rồi, sư huynh đừng thở dài.”
“Không cần, y thuật của ta tốt, Vương gia có sức lực tốt! Không ch*t được!”
Hoắc Nghiễn Trưng: “…”
Sau khi Thạch Quảng giúp Hoắc Nghiễn Trưng xử lý xong vết thương, thờ ơ hỏi: “Tiểu nha đầu kia không có chuyện gì chứ?”
Hoắc Nghiễn Trưng: “Không sao.”
Thần sắc Thạch Quảng khẽ thay đổi: “Lần đầu tiên ta thấy thích khách nhân từ như vậy, ngươi không hỏi một chút?”
“Không có hỏi.”
“Thật rộng lượng.”
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Những người đó chắc là dư nghiệt tiền triều, muốn mượn chuyện của Hầu phủ, lợi dụng nàng để đối phó ta.” Hắn khẽ thở dài một tiếng: “Nàng chỉ là một tiểu nha đầu, có thể làm gì ta?”
“Không phải không thể làm gì, chẳng phải khiến ngươi ngoan ngoãn ăn hai cái bánh Hợp Ý sao.”
Hoắc Nghiễn Trưng: “…”
Thạch Quảng nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Thật giống, nhưng cũng không phải người kia.”
Hoắc Nghiễn Trưng không đáp lại, mãi cho đến khi Thạch Quảng rời đi một hồi hắn mới đứng dậy đi vào tẩm điện. Thấy Mục Đào Đào nghiêng mình đối mặt với bức tường, cũng không biết là đã ngủ hay chưa.
Lúc mang nàng về, hắn đã an bài cho nàng ở một mình tại tiểu viện. Nhưng đến nửa đêm, nàng ôm gối xuất hiện trước cửa bảo sợ, muốn ngủ chung với hắn, trước đây khi nàng sợ cũng sẽ ngủ chung với phụ thân.
Hoắc Nghiễn Trưng cảm thấy không thích hợp nhưng nàng không chịu đi, nước mắt lách tách rơi xuống.
Không còn cách nào khác, hắn không thể làm gì hơn ngoài việc cho nàng ở chung.
Nghĩ đến lời Thạch Quảng vừa nói khi nãy, trong lòng hắn bỗng nhiên có hơi bực bội rồi đứng lên.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Mục Đào Đào nghe thấy tiếng bước chân. Nàng xoay người thấy Hoắc Nghiễn Trưng đứng thẫn thờ ở bên ngoài.
“Hoàng thúc đã về rồi.”
Hoắc Nghiễn Trưng bỗng nhiên hoàn hồn trở lại: “Ừ, còn chưa ngủ?”
Mục Đào Đào nói: “Mới chợp mắt một chút, hoàng thúc, người qua đây đi, ta có chuyện này muốn nói với người.”