Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 2: Phát sốt



Hoắc Nghiễn Trưng đi tới bên mép giường rồi ngồi xuống, ôn nhu nhìn nàng hỏi: “Muốn nói với ta cái gì?”

Mục Đào Đào chậm rãi ngồi xuống, chỉ biết mấp máy môi khi đối diện với ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng, một lát sau mới có thể mở miệng nói: “Thích khách trói ta bắt đi nói là hoàng thúc hại ch*t phụ thân của ta, hại tất cả người của Hầu phủ.”

Ánh mắt của nàng trong veo, không sợ hãi không nhát gan, cũng không có oán hận hay phẫn nộ, chỉ bình tĩnh nói ra lời này như vậy.

Trong chốc lát, hắn có chút không rõ những lời nói của nha đầu này có ý gì?

Chất vấn? Giọng nói không giống.

Muốn chân tướng? Cũng không giống.

Hoắc Nghiễn Trưng cũng bình tĩnh nhìn nàng, muốn nghe nàng nói ra điều mình muốn.

“Bọn họ muốn ta ám sát hoàng thúc để báo thù cho phụ thân, ta cãi lại, nói rằng lúc xảy ra chuyện người không có ở kinh đô.”

Vừa dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng nhếch mép một cái, ánh mắt hướng sang nơi khác, nhìn vào ánh nến phía trong góc tối, trầm tĩnh nói: “Đào Đào tin tưởng hoàng thúc sao?”

Mục Đào Đào cũng nhìn sang theo ánh mắt của hắn, dây tim nến cong xuống bị sáp nhuộm lên rồi biến thành chất lỏng, tạo ra âm thanh tách tách, ánh sáng của nến chợt lóe lên.

Nàng nói: “Bởi vì hoàng thúc quả thực không có ở kinh đô.”

Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Hoàng thúc có thể nói cho ta biết việc bệ hạ tìm được chứng cứ ấy, thật sự tìm được ở phủ đệ sao?”

“Đúng.”

Trong lòng Mục Đào Đào có hơi hồi hộp một chút, nàng siết chặt tấm chăn trong tay lại, tiếp tục hỏi: “Chứng cứ không phải do hoàng thúc ngụy tạo đúng không?”

Hoắc Nghiễn Trưng quay đầu nhìn nàng, ánh mắt bộc trực thành khẩn trực tiếp nói: “Không phải.”

Nàng không muốn tin tưởng điều này, nói: “Cái này không có khả năng!”

Hoắc Nghiễn Trưng xê dịch thân thể mình về phía sau một chút, hơi dựa vào thành giường rồi lên tiếng: “Có phải nàng không tin phụ thân mình kết cấu với tiền triều?”

“Hoàng thúc, mặc dù tuổi ta còn nhỏ nhưng ta cũng biết phụ thân mình đã từng theo chân tiên đế giành lại thiên hạ, người không có lý do gì…”

“Mười mấy năm qua, ta cũng luôn tìm kiếm lý do này.”

Mục Đào Đào nhìn hắn, không biết có phải do ánh sáng của nến hơi yếu hay không, nàng thấy sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng có chút tiều tụy, trông dáng vẻ rất mệt mỏi.

Nàng thà rằng Hoắc Nghiễn Trưng nói là hắn ngụy tạo chứng cứ, là hắn hại ch*t phụ thân, như vậy nàng sẽ có sự lựa chọn của riêng mình. Thay vì có cảm giác mình đang ở trên một tấm lưới, không biết là do ai bện, cũng không biết khi nào sẽ thu lưới và mình sẽ trở thành con mồi trong đó.

“Hoàng thúc muốn tìm lý do này sao?”

“Muốn.”

Mục Đào Đào trầm mặc trong giây lát, nói: “Ta cũng muốn.”

“Ta biết, bọn họ coi ta là tiểu hài tử không biết gì, muốn biến ta thành lưỡi kiếm của bọn họ.”

“Từ đó đến giờ, phụ thân đều nuông chiều ta, vậy nên ta đã quen với việc không chịu khổ nổi, nhịn không được cơn đau nhưng không có nghĩa là ta không thể. Không thử một chút thì sao biết được?”

“Hy vọng hoàng thúc đừng giống như những người đó, lừa gạt ta.”

Sau khi im lặng nghe những lời nói này của nàng, Hoắc Nghiễn Trưng gật đầu, trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “Sinh thần của Đào Đào là khi nào?”

“Hai mươi tháng chạp.”

“Chỉ hai ba tháng nữa thôi, chờ qua sinh thần mười hai tuổi, Đào Đào sẽ không còn là tiểu hài tử nữa rồi.”

Nghe lời nói của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Nếu như phụ thân vẫn còn thì tốt rồi.”

Hoắc Nghiễn Trưng xoa đầu nàng: “Có hoàng thúc ở đây, Đào Đào có thể mãi làm một tiểu nha đầu, ngủ đi.”

Mục Đào Đào rúc vào trong chăn, Hoắc Nghiễn Trưng sắp xếp chăn đệm cho nàng, đứng dậy buông màn xuống, sau đó cũng nằm lên giường.

Một đêm vô mộng, khi Mục Đào Đào tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng, Hoắc Nghiễn Trưng còn chưa tỉnh giấc nên nàng rón rén đi xuống giường.

Vừa vén rèm lên đã thấy Xuân Hiểu ở sau cửa, thấy nàng đi ra, Xuân Hiểu cứ như có thần giao cách cảm với nàng, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia vẫn chưa tỉnh sao?”

“Ừ, chúng ta sang bên cạnh rửa mặt.”

Xuân Hiểu vốn là thị nữ hầu hạ bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng, sau khi nàng đến, hắn lập tức an bài Xuân Hiểu chăm sóc nàng. Nhưng vì nàng sợ ở một mình nơi tiểu viện nên đã dời đến chỗ của Hoắc Nghiễn Trưng, vậy nên Xuân Hiểu cũng trở lại đây cùng nàng.

Rửa mặt xong, bởi vẫn còn sớm nên Xuân Hiểu và nàng cùng nhau đi dạo hoa viên một chút.

Khi mặt trời ló dạng, Xuân Hiểu đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho nàng, một mình Mục Đào Đào buồn chán ngồi trong viện nghỉ ngơi. Gió nhẹ khẽ lướt qua, mang theo hương thuốc thoang thoảng, nàng nhíu mày lại, quay đầu đã thấy Xuân Hiểu bước vào.

“Gần đây có ai bị thương sao?”

Xuân Hiểu hơi sửng sốt: “Sao quận chúa lại hỏi như vậy?”

“Vừa rồi ta mới ngửi được mùi hương của thuốc Đông y.”

Xuân Hiểu đến gần, suy nghĩ một hồi mới nói: “Vương gia không nói cho người sao?”

“Cái gì?”

“Vào đêm quận chúa bị bắt đi, Vương gia đuổi theo thích khách nên trúng tên rồi.” Xuân Hiểu nhìn nàng một chút rồi nói tiếp: “Hai ngày nay vì tìm quận chúa, Vương gia không có thời gian nghỉ ngơi. Tối hôm qua Thạch đại phu còn nói vết thương nhiễm trùng rồi.”

Nghe Xuân Hiểu nói, nàng có chút thất thần, lẩm bẩm nói: “Hoàng thúc rất lo lắng cho ta sao?”

Xuân Hiểu nói: “Nô tỳ đã đi theo Vương gia nhiều năm rồi, chưa từng thấy ngài ấy lo lắng cho ai nhiều đến vậy.”

“Vừa rồi ngươi… Nói là vết thương đã bị nhiễm trùng sao?”

Xuân Hiểu gật đầu, lời trong miệng vẫn chưa kịp nói ra thì đã thấy Mục Đào Đào chạy qua trước mặt mình, hướng thẳng đến tẩm điện.

Nàng ấy vội vàng đuổi theo nhưng chưa kịp vào trong điện thì thấy Mục Đào Đào cuống cuồng chạy về phía mình nói: “Hoàng thúc phát sốt rồi, nhanh mời Thái y.”

Trong lòng Xuân Hiểu giật mình, vội vàng sắp xếp người đi mời Thạch Quảng đến.

Đầu óc Mục Đào Đào lúc này chỉ toàn tiếng ong ong, nàng gấp đến độ hai mắt đều đỏ lên. Nàng thấy một chậu đồng và khăn bên ngoài phòng nên vội vàng chạy đến, Xuân Hiểu gấp gáp đi đến: “Quận chúa muốn làm cái gì?”

Nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn Xuân Hiểu, nói: “Ta muốn một chậu nước lạnh.”

“Nô tỳ đi lấy cho người.” Vừa dứt lời, Xuân Hiểu nhận đồ trong tay nàng rồi đi ngay.

Rất nhanh Xuân Hiểu đã trở lại, Mục Đào Đào vội vàng vắt khô khăn ướt rồi đắp lên trán của Hoắc Nghiễn Trưng.

Cảm giác được cái lạnh ùa đến nên hắn giật mình, khó khăn mở mắt ra, yếu ớt hỏi: “Làm cái gì vậy?”

“Hoàng thúc phát sốt rồi, cái này có thể giúp giảm nhiệt.”

Xuân Hiểu đứng ở một bên nói: “Vương gia, nô tỳ đã phái người đi mời Thạch đại phu rồi.”

“Ừ.”

Mục Đào Đào thấy miệng hắn cũng trở nên hơi trắng, giọng nói cũng khàn đi, nàng quay đầu nói với Xuân Hiểu: “Xuân Hiểu tỷ tỷ, mau đi rót cốc nước nóng!”

Cách xưng hô này khiến Xuân Hiểu và Hoắc Nghiễn Trưng đồng loạt nhíu mày, Xuân Hiểu nhìn thấy thần sắc của hắn, vội vàng nói: “Quận chúa gọi nô tỳ là Xuân Hiểu được rồi.”

Vừa dứt lời, chân mày của Hoắc Nghiễn Trưng đã giãn ra hơn, nàng chỉ lo cho hắn, sợ hắn sẽ ch*t nên cũng không phát hiện điều gì bất thường, cũng không để trong lòng chút thay đổi này của hắn.

Thạch Quảng đến rồi, bắt mạch, kiểm tra vết thương, đúng là hơi phát sốt, cần phải hạ nhiệt một chút.

Thạch Quảng nhanh chóng mở chiếc hộp gỗ vuông ra để lấy thuốc. Toàn bộ quá trình, Mục Đào Đào đều yên lặng đứng ở đầu giường, hai tay nắm chặt lấy thành giường, sau một hồi Hoắc Nghiễn Trưng cũng phát hiện ra, nhưng lúc Thạch Quảng còn ở đây hắn không nói gì cả.

Đợi khi Thạch Quảng ra ngoài, hắn mới mở miệng nói: “Qua đây.”

Mục Đào Đào đi tới, nàng khó có thể che giấu nỗi lo lắng và sợ hãi nơi đáy mắt, Hoắc Nghiễn Trưng không hiểu được tâm tư của tiểu nha đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Nàng lắc đầu: “Hoàng thúc uống thuốc xong sẽ tốt lên đúng không?”

“Ừ, uống thuốc xong sẽ tốt hơn.”

Nàng cúi thấp đầu, tựa như thở dài một hơi, Hoắc Nghiễn Trưng bật cười nói: “Đào Đào đang lo lắng cho hoàng thúc sao?”

Nàng yên lặng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Trước đây, ca ca có một bảo bảo rất nghe lời, mỗi ngày đều ở bên cạnh ta… Sau này có một ngày mẫu thân nói nàng phát sốt, không để cho ta gặp nàng nữa. Về sau không thấy nàng, mẫu thân chỉ nói rằng nàng đến nhà ngoại tổ mẫu rồi, nhưng thật ra ta biết nàng vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa.”