Mọi người im lặng, nhìn bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng ôm Vĩnh An quận chúa nghênh ngang rời đi, lại nhìn Trưởng công chúa Trọng Hoa không chịu nổi mà quỳ gối trong tuyết, tất cả đều không hẹn mà cùng nhau tản đi.
Không biết đã quỳ bao lâu, đôi tay Trọng Hoa bị tuyết trắng dính vào, buốt lạnh đến mức đỏ tím.
Sau khi Thư Minh Châu thấy mọi người đều đã rời đi hết, rốt cuộc cũng để ý đến câu nói huỷ bỏ lễ cập kê kia của Trưởng công chúa. Trong đầu nàng ta hoàn toàn trống rỗng. Nhìn mẫu thân không nhúc nhích quỳ gối trên nền tuyết, nàng ta mới mờ mịt hiểu được rằng có thể mình đã tự nhảy vào một tai họa lớn.
“Mẫu thân.” Nàng ta nhẹ giọng gọi.
Trưởng công chúa nghe thấy tiếng nói thì chậm rãi quay đầu lại, bình tĩnh nhìn nàng ta. Ánh mắt kia xa lạ đến mức khiến nàng ta sợ hãi, tựa như đang xuyên qua nàng ta nhìn về một người khác.
Hai mẹ con đối mắt nhìn nhau, trong lòng Thư Minh Châu sinh ra một cảm giác hoảng hốt: “Mẫu thân, con không cố ý đâu ạ.”
Trưởng công chúa gật đầu, thấp giọng nói: “Ta biết con không cố ý, không sao đâu.”
“Vậy lễ cập kê của con phải làm sao đây?” Thư Minh Châu hỏi.
Trưởng công chúa nói: “Không tổ chức nữa.”
Sắc mặt Minh Châu biến đổi: “Vậy khi nào thì tổ chức lại ạ?”
“Vĩnh viễn không tổ chức nữa.” Trưởng công chúa nói với giọng nặng nề.
Đôi mắt sáng ngời của Thư Minh Châu lóe lên một tia khủng hoảng, run rẩy hỏi: “Mẫu thân có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ, mẫu thân sẽ nuôi con cả đời.” Trưởng công chúa dứt lời, Thư Minh Châu cuối cùng cũng hoàn toàn hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Trưởng công chúa.
Nàng ta nhớ tới Nhị hoàng tử Hoắc Vân Chiêm, lại nhớ tới việc mình từng nói với những quý nữ thế gia kia. Sau lễ cập kê nàng ta sẽ đính hôn với Hoắc Vân Chiêm, nàng ta chính là Nhị hoàng tử phi.
Bây giờ nàng ta lại không thể làm lễ cập kê, không thể thành thân cùng người mình thích, sao có thể như vậy được chứ?
Chỉ cần nghĩ đến đến việc về sau quý nữ khắp kinh thành sẽ mang mình ra làm trò cười, nàng ta lập tức không có cách nào tiếp thu sự thật này.
“Làm sao có thể như vậy được? Sau này người khác sẽ đánh giá con thế nào đây? Mọi người sẽ cười nhạo con đó.” Vẻ mặt Thư Minh Châu biểu thị rằng nàng ta không hề đồng tình với quyết định này. Trọng Hoa nhìn tình cảnh xuất hiện trước mắt lại đau đớn trong lòng. Người khác đánh giá thế nào sao? Người đời cười nhạo sao? Nàng ta thân là Trưởng công chúa cả đời tôn quý, sống qua nửa đời người cũng chưa từng rơi vào tình huống chật vật không chịu nổi như vậy. Chưa từng phải chịu đựng nhục nhã quá đáng như thế.
Đây là vì ai?
“Con là Minh Châu quận chúa, cần gì phải để ý người khác nhìn con như thế nào? Con là Minh Châu quận chúa, ai dám cười nhạo con đây?”
“Sao lại không dám chứ? Bọn họ nhất định sẽ bàn luận sau lưng con, cười nhạo con.” Thư Minh Châu dậm chân, bày ra bộ dạng trời cũng sắp sập xuống, khiến Trưởng công chúa chỉ tiếc lúc trước không nghiêm khắc với nàng ta hơn.
Phò mã tiễn khách đi hết sau đó quay trở về, thấy con gái đứng một bên đang cáu kỉnh, còn vợ mình thì quỳ gối trên nền tuyết vẫn chưa đứng lên, hắn ta hít sâu một hơi rồi bước qua.
“Thư Minh Châu, con đã quậy phá đủ chưa?”
Sắc mặt Thư Kha rất khó coi, Thư Minh Châu ngơ ngẩn đứng ở đó, chỉ thấy Trưởng công chúa lạnh giọng quát: “Chàng quát con gái làm gì hả? Lúc nãy khi Hoắc Nghiễn Trưng ở đây khinh nhục mẹ con ta, sao chàng không lên tiếng? Bây giờ lại tỏ ra uy phong cái gì?”
Vốn dĩ Thư Kha có phần thương tiếc vợ bị tát sưng một bên mặt, bây giờ vẫn còn quỳ ở đó. Cảm thấy từ trước đến giờ nàng ta luôn ở tít trên cao, lần này bị Nhiếp chính vương chèn ép, không biết là trong lòng khó chịu đến mức nào nữa, định trấn an nàng ta một chút. Nhưng bây giờ nhìn gương mặt này, nhìn biểu tình căm hận hiện lên trong mắt thì một chút thương tiếc kia cũng biến mất không còn tăm hơi.
Hắn ta đứng đó nhìn vợ và con gái, trong mắt chỉ còn thấy mỉa mai.
“Công chúa điện hạ đã lớn đến tuổi này nhưng chưa từng bị người ta tát vào mặt nhỉ? Minh Châu cũng thế, nàng luôn dạy con gái ăn trên ngồi trước, không cần tôn trọng người khác, mà chính nàng cũng là kẻ lộng quyền ức hiếp kẻ yếu. Bây giờ Nhiếp chính vương còn giỏi thủ đoạn này hơn nàng, bị rơi vào tay hắn cũng xem như nghiệp chướng của Công chúa điện hạ. Điện hạ cũng nhân đây mà trải nghiệm cảm giác này một chút đi.”
Thư Kha dứt lời thì dừng lại một chút nhìn về phía Thư Minh Châu đang đứng bên cạnh: “Tuy rằng con cũng giống như mẫu thân con, không đặt người cha này vào mắt, nhưng ta vẫn phải nói với con vài câu. Là tự con mời Vĩnh An quận chúa tới tham gia lễ cập kê của con, quận chúa tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật đưa tới tặng con, thế nhưng con không những không cảm tạ mà còn vứt lễ vật của nàng ấy đi, nói ra lời khinh nhục người ta. Con cho rằng Nhiếp chính vương là cữu cữu của mình, quận chúa mang đồ của cữu cữu con tới tặng thì con nghĩ rốt cuộc bản thân cũng có thể nhục mạ nàng ấy có phải không? Nhưng con lại không nghĩ tới chuyện, người mà con gọi là cữu cữu, ngay cả mẫu thân con hắn cũng không thèm liếc mắt, con thì là cái gì chứ? Người sống trên đời cần phải học được cách tôn trọng người khác. Nếu hôm nay con vui vẻ nhận lễ vật, chân thành cảm tạ Vĩnh An quận chúa thì giờ khắc này lễ cập kê của con đã hoàn thành tốt đẹp, mà cữu cữu của con cũng có thể đã đứng bên cạnh dự lễ.”
Thư Minh Châu nghe Thư Kha nói xong thì mặt mày tái nhợt.
Thư Kha thấy có vẻ như con gái đã nghe lọt tai lời mình nói, nên hắn ta tiếp tục: “Cái sai hôm nay của con là không coi ai ra gì, tự cho mình là đúng, con giẫm đạp lên tấm lòng chân thành của Vĩnh An quận chúa. Mẫu thân con nói con vĩnh viễn là đứa nhỏ trong lòng mẫu thân, nhưng con đã không còn nhỏ nữa rồi. Bao nhiêu năm nay, mẫu thân con đã bao giờ nói với con nếu làm sai thì phải như thế nào chưa?”
“Phải biết được mình sai ở đâu, thật lòng thật dạ mà xin lỗi, xin người ta tha thứ cho mình, có hiểu không?”
Sắc mặt Trọng Hoa u ám, ánh mắt nhìn Thư Kha như thể muốn chém hắn ta thành trăm mảnh.
Ánh mắt Thư Kha nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái, sau đó dừng lại trên người Thư Minh Châu: “Con suy nghĩ lại thật kỹ càng xem, con muốn được mẫu thân nuông chiều cả đời hay là muốn sửa chữa sai trái, đi đến Vương phủ xin lỗi Vĩnh An quận chúa, xin Vĩnh An quận chúa tha thứ cho con? Nếu con chọn vế trước, vậy xem như ta chưa nói gì. Nếu là vế sau thì con tự ngẫm kỹ lại xem mình sai ở đâu, nên xin lỗi như thế nào. Xong rồi thì tới tìm phụ thân, ta mang con tới Vương phủ tìm Vĩnh An quận chúa.”
Thư Minh Châu ngây ngẩn cả người, bày ra vẻ mặt xa lạ nhìn về phía Thư Kha, như thể mình vừa được nghe truyện cổ tích vậy.
Trọng Hoa nghe được lời này thì cười lạnh một tiếng: “A ha, đây là nhi nữ của ta, nó không cần phải cúi đầu trước bất kỳ một ai. Chàng đừng mang cái dáng vẻ tiện dân đáng mất mặt đó đến dạy dỗ nó nữa.”
Thư Kha hơi nhíu mày: “Công chúa điện hạ muốn về sau Minh Châu sẽ giống nàng bây giờ thì cứ tiếp tục dung túng nó đi.”
Tại Vương phủ.
Sau khi Mục Đào Đào được Hoắc Nghiễn Trưng mang về vẫn luôn có chút rầu rĩ không vui. Buổi chiều tuyết lại nổi lên, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn tuyết tung bay đầy trời nói: “Tuyết lại rơi rồi, hoàng thúc chơi tuyết cùng con có được không?”
Nàng lắc đầu, ghé vào đùi hắn không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, đôi mắt ảm đạm u ám.
“Những người ức hiếp con, hoàng thúc đã khiến bọn họ phải nhận trừng phạt thích đáng rồi. Sau này nhất định sẽ không dám nữa, con đừng buồn bã nữa nhé?”
Ngữ khí của Hoắc Nghiễn Trưng ôn nhu tựa như gió xuân ấm áp tháng ba vậy, Phong Tức cùng Xuân Hiểu đứng ngoài điện bốn mắt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Ánh mắt Phong Tức hơi nhướng lên, ý bảo Xuân Hiểu cùng hắn ta đi ra ngoài.
Xuân Hiểu gật đầu rồi đi theo hắn ta ra khỏi phòng.
Hoắc Nghiễn Trưng thấy hai người rời đi thì ôm Mục Đào Đào lên, đặt nàng ngồi trong lòng ng*c mình, nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng: “Đào Đào ơi?”
“Vâng.” Mục Đào Đào nhỏ nhẹ lên tiếng, ngước mắt nhìn vào đôi mắt hắn.
Chỉ nghe Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Trước giờ hoàng thúc chưa từng dỗ dành tiểu hài tử, Đào Đào có thể nói cho hoàng thúc biết cách dỗ dành tiểu hài tử, làm thế nào để khiến cho một tiểu hài tử vui vẻ không?”
Mục Đào Đào suy nghĩ một chút, trả lời: “Con từng thấy tẩu tử không vui, ca ca lập tức tự tay làm rất nhiều đồ ăn ngon cho tẩu tử, làm xong là dỗ được tẩu tử rồi.”
“Vậy Đào Đào thích ăn gì?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Mục Đào Đào trả lời: “Con thích ăn bánh hợp ý, kẹo hồ lô, với cả bánh ngọt sữa dê lạnh, thật nhiều thật nhiều món.”
Hoắc Nghiễn Trưng nghe những tên là biết đó là những đồ ngọt lịm béo ngậy, hơi nhíu mày, nhưng vẫn dịu dàng hỏi: “Vậy hoàng thúc tự tay làm cho con ăn, con có thể vui vẻ lên không?”