Nghe vậy, Mục Đào Đào hơi sững sờ, trong đầu nhỏ không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu vẫn không trả lời.
Hoắc Nghiễn Trưng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng lay lay nàng.
“Ừm?”
Nhìn ánh mắt hỏi thăm của hắn, nàng gật đầu một cái, lại nói: “Hoàng thúc biết làm sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng: “… Biết, nàng muốn ăn cái gì hoàng thúc cũng sẽ làm.”
“Vậy được rồi.”
Nàng bán tín bán nghi gật đầu một cái.
Hoắc Nghiễn Trưng sống nửa đời người, lần đầu tiên bước vào phòng bếp dọa tất cả mọi người giật mình.
Trong phủ chỉ còn chút lương thực nên lão ma ma ra ngoài mua chút đồ, nghe thấy Hoắc Nghiễn Trưng muốn bà dạy hắn cách làm, sắc mặt bà chợt thay đổi, liên tục nói: “Có thể không làm hay không.”
Lão quản gia ôn tồn nói: “Ma ma không nên hỏi những thứ khác, chủ tử muốn học thì dạy là được.”
Đến lúc nhìn tờ đơn, Thanh ma ma nhìn một chút đều là bánh ngọt mà con gái thích, không biết tại sao trong đầu lại nghĩ đến Vĩnh An quận chúa.
Trong phủ này, bà luôn không có cơ hội làm món bánh ngọt. Khi Vĩnh An quận chúa tới, bà mới có chút việc có thể làm.
Bây giờ Nhiếp chính vương tự tay làm, có lẽ là làm cho Vĩnh An quận chúa, Thanh ma ma nghĩ như vậy. Bà cảm thấy sau này mình sẽ phải đối với Vĩnh An quận chúa dốc lòng hơn mới được, nghiên cứu về các loại bánh ngọt mới nhiều hơn một chút.
Sau một buổi trưa giằng co ở phòng bếp, cuối cùng làm ra thành phẩm có màu sắc, mùi hương cũng không tệ.
Lúc hắn xách hộp đựng thức ăn trở về, Mục Đào Đào đang nằm ngủ trên giường nhỏ bên cạnh lò sưởi.
Sợi tóc đen nhánh rơi xuống che trên gương mặt, trong điện quá mức yên tĩnh, có thể nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng.
Hoắc Nghiễn Trưng đặt hộp thức ăn trên bàn, cầm một cái chăn đắp cho nàng, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường.
Nhìn bên ngoài, hoàng hôn đã buông xuống, sắc trời tối hẳn, tuyết rơi còn chưa dừng, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, trước đó hắn chưa từng yên lòng như vậy.
Hắn suy nghĩ, nếu như hai người có thể mãi như thế, vậy cũng thật tốt.
Nghĩ đến đây, hắn âm thầm cười một cái, chưa bao giờ nghĩ tới, đến cái tuổi này, hắn có thể sẽ nảy sinh ra ý nghĩ như vậy.
Thời còn trẻ, thiếu niên xấp xỉ tuổi đó đều có cô nương mình ngưỡng mộ trong lòng, nhưng mà bất kể sóng to gió lớn, lòng hắn đều không có động tĩnh giống như một đầm nước đọng.
Khi đó, Trường tín hầu được lòng Tiên đế, Tiên đế có ý định kết thông gia với phủ Trường Tín hầu. Khi đó đối tượng cưới xin được lựa chọn bên phủ Trường Tín hầu, chính là Mục Vọng Thu của Mục phủ.
Cứ như vậy, Mục Vọng Thu âm thầm trở thành thái tử phi mà chưa được thông báo, đợi cơ hội thích hợp sẽ thông báo thiên hạ.
Sau khi hắn biết được tin tức này, không sợ chống đối Tiên đế, diễn một màn hết lòng hết dạ với Mục Vọng Thu, cuộc đời này không phải nàng ấy thì không cưới, ra sức quấy rối để Tiên đế và Mục phủ phải chấp nhận mối hôn sự này.
Tiên đế giận dữ, lấy lý do hắn không có gì, chỉ đùa giỡn mà thôi.
Khi đó tất cả mọi người đều tin là thật, cho rằng hắn bởi vì Mục Vọng Thu mà trở nên điên cuồng, cam nguyện buông hết tất cả.
Sau đó Tiên đế cho Hoắc Trường Phong chọn Thái tử phi khác, hắn thở phào nhẹ nhõm, đang suy nghĩ cách giải quyết trận náo nhiệt này như thế nào. Mục Vọng Thu tìm tới hắn, ngày đó nàng ấy mặc chiếc áo gấm màu xanh nhạt, khoác một cái áo màu đen bên ngoài, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt hơi lạnh không chút độ ấm.
Hắn gặp mặt Mục Vọng Thu rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng thấy nàng ấy ở bên cạnh Trường Tín hầu. Trong ấn tượng của hắn, Mục Vọng Thu có một đôi mắt biết cười, dù ở lúc nào hay chỗ nào, nàng ấy vẫn luôn mỉm cười, giây phút này người trước mắt như là hai người.
Hắn ngẩn ra một chút, lúc lâu cũng không có mời Mục Vọng Thu vào phủ, chỉ thấy Mục Vọng Thu hơi ngước mắt, nhàn nhạt nói: “Làm sao vậy? Nhị điện hạ nhìn thấy ta tới rất bất ngờ sao?”
“Mục tiểu thư mời vào.”
Hắn mời Mục Vọng Thu vào phủ, ngồi đối diện nhau. Ngày thường hắn diễn quá chân thật, nhưng ngồi đối mặt như vậy một lúc, hắn mới nhận thức rõ ràng rằng bản thân mình lạnh lùng và tuyệt tình bao nhiêu, đáy lòng không hề gợn chút sóng, từ đầu đến cuối chẳng khác gì kẻ xấu.
“Mục tiểu thư sao lại tới đây?”
Mục Vọng Thu nhàn nhạt nhìn hắn một chút, sau đó nói: “Như thường ngày, có lẽ lúc này điện hạ phải đến phủ Trường Tín hầu lấy lòng mới đúng. Hôm nay ta thấy người không đến, bèn tự mình đến đây xem xem, có phải điện hạ bị bệnh hay bị thương gì hay không, hay là có chuyện gì gấp?”
Hắn nghe lời này, không có giải thích, chỉ thấy ánh mắt khẽ cười của thiếu nữ trước mặt, cười mà lại mang theo vài phần khinh thường.
“Vừa rồi mới nhìn thấy, ta thấy sắc mặt điện hạ hồng hào, lại nhíu mày. Xem ra thân thể của điện hạ không có gì đáng ngại, nhưng bên trong lại mang dáng vẻ u sầu, rầu rĩ vì không biết giải vây cho mình như thế nào sao?”
Mục Vọng Thu thờ ơ trách móc, cặp mắt lạnh lẽo buồn tẻ dường như nhìn thấu hết mọi thứ. Hắn tự cho là bản thân mình ngấm ngầm mưu tính tỉ mỉ, cẩn thận che giấu, ngay cả phụ hoàng và huynh trưởng đều cảm thấy hắn chỉ muốn quậy phá, không để ý hậu quả.
Chưa bao giờ nghĩ tới người đầu tiên nhìn thấu hắn chính là Mục Vọng Thu.
“Mục tiểu thư có ý gì?” Hắn hỏi.
Mục Vọng Thu cười một tiếng: “Ta từ chối việc cầu cưới của Nhị điện hạ, Nhị điện hạ sẽ không có ý kiến chứ?”
Tim hắn đập mạnh, ngẫm nghĩ không trả lời, lại nghe nàng ấy nói: “Điện hạ không muốn ta trở thành Thái tử phi, ta đã để yên cho điện hạ giải quyết vấn đề. Hôm nay thái tử phi đã định, Nhị điện hạ có thể an tâm, chẳng lẽ, Nhị điện hạ thật sự muốn cưới ta sao?”
Mục Vọng Thu dừng một chút lại nói: “Coi như Nhị điện hạ thật sự muốn, ta cũng không đồng ý đâu.”
“Mục tiểu thư đã nhận ra từ lúc nào?” Hắn hỏi.
Mục Vọng Thu trả lời: “Giao thừa năm ngoái, đêm ba mươi.”
Hắn ngược lại hít một hơi khí lạnh, sắc mặt hơi thay đổi, trầm giọng nói: “Xem ra Mục tiểu thư vẫn luôn biết thân phận của mình.”
“Đương nhiên hiểu rõ, cho nên, ta cũng phải cảm tạ Nhị điện hạ thay ta giải quyết cái vấn đề khó khăn này. Nếu không phải Nhị điện hạ nóng lòng như vậy, ta còn không biết phải giải quyết huynh trưởng và phụ mẫu phiền phức của mình như thế nào nữa.” Vẻ mặt hờ hững của Mục Vọng Thu, từng câu từng chữ thoải mái, như chim nhạn bay qua không để lại chút dấu vết.
Hắn âm thầm cười một cái: “Không dám nhận câu cảm ơn này của Mục tiểu thư, lần này coi như ta mắc nợ Mục tiểu thư, từ nay về sau nếu Mục tiểu thư có cần, cứ nói đừng ngại.”
Mục Vọng Thu thấy hắn trả lời, cười đứng lên. Hắn tiễn nàng ấy ra phủ, sắp ra trước phủ nàng ấy bỗng nhiên dừng chân lại, thấp giọng nói: “Nhị điện hạ không định tranh đoạt sao? Theo ta thấy, người thích hợp hơn so với Thái tử điện hạ.”
Hắn đi chậm lại, ánh mắt lạnh lẽo hơn rất nhiều, chỉ nghe Mục Vọng Thu nhẹ giọng nói: “Người luôn như vậy, cuối cùng luôn thiên vị theo ý thích của bản thân rồi bỏ lỡ. Ngay từ bước đầu tiên điện hạ đã thua bởi vì sự suy nghĩ trù tính quá sâu, chưa kể Thái tử vừa tài giỏi lại trung thành, đương nhiên bệ hạ sẽ tín nhiệm Thái tử điện hạ hơn.”
Nghe vậy hai tay hắn có chút không khống chế được run một cái, cố gắng áp chế nỗi ưu tư đang dâng lên, cười nói: “Con người có sở thích rất bình thường, nhưng ta cũng thật là tò mò, sao Mục tiểu thư có thể bình tĩnh như vậy?”
“Bởi vì ánh mắt điện hạ nhìn ta, chưa một giây yên tâm. Chờ đến lúc điện hạ thật lòng yêu một người, sẽ hiểu ngay.”
Trước kia Hoắc Nghiễn Trưng không để những lời nói này trong lòng. Nhưng vào giờ phút này, hắn nhìn Mục Đào Đào đang ngủ say bên cạnh, vậy mà nhớ lại những lời đó.
Hắn mơ hồ nhận thấy, có lẽ những nỗi lo âu của Thái hoàng thái phi cũng không phải là buồn lo vô cớ.
Hoặc rất có thể, bởi vì bên người hắn vẫn luôn không có nữ nhân, cho nên mới sinh ra ý nghĩ hoang đường như vậy.
Nhưng hắn cũng không nghĩ đến việc đi nghiệm chứng, trong lòng còn mơ hồ muốn mặc kệ hết thảy, để sự chờ mong cứ thế lớn dần lên.