Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 23: Làm người



Nghe câu trả lời của nàng, Hoắc Nghiễn Trưng trầm mặc hồi lâu, luôn cảm thấy phản ứng này có chút không đúng, nhưng hắn không thể nói ra được. Dù sao nàng vẫn luôn cư xử như vậy, dường như cũng không có gì sai.

Hắn trầm mặc một lúc rồi mới từ từ rời khỏi tẩm điện.

Thu Nguyệt đứng ở cửa đại điện, thấy Hoắc Nghiễn Trưng đi ra nên khẽ gật gật đầu. Xuân Hiểu đi theo hắn ra cửa phòng, tới trong sân thì dừng lại.

“Đêm nay bảo vệ nàng cho tốt.”

Hoắc Nghiễn Trưng ra lệnh, Xuân Hiểu gật đầu.

Hắn nghĩ đến câu hỏi và câu trả lời vừa rồi của Mục Đào Đào, khẽ cau mày, một lúc sau lại nói tiếp: “Chắc chắn nàng không hiểu, có thời gian thì trò chuyện với nàng, nói cho nàng biết chuyện nam nữ là như thế nào.”

Hoắc Nghiễn Trưng vừa dứt lời, Xuân Hiểu nhíu mày, Hoắc Nghiễn Trưng liếc thấy vẻ mặt của nàng ấy, cúi đầu nghiêm nghị nói: “Làm sao?”

Xuân Hiểu ngước mắt lên nhìn hắn, giải thích: “Nô tỳ cảm thấy tiểu quận chúa bây giờ vẫn còn nhỏ, sẽ không có ý nghĩ gì khác, sao chủ nhân không chờ một chút? Hiện tại nói về chuyện nam nữ với nàng có lẽ khá sớm, nếu mà nàng hiểu nửa vời mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn nữa, đợi đến lúc nàng biết yêu, chủ nhân cùng nàng tâm sự, nàng chắc chắn sẽ hiểu được.”

Sắc mặt của Hoắc Nghiễn Trưng trong phút chốc trùng xuống, không hổ là người đã ở bên cạnh hắn nhiều năm, một câu nói đã đâm trúng tim đen của hắn.

Nàng sẽ không có suy nghĩ khác, nhưng hắn đã nảy sinh ra ý đồ này.

Nàng còn nhỏ còn có thể chờ, nhưng hắn sợ chính bản thân mình không đợi được nàng lớn lên mà làm chuyện cầm thú.

“Ngươi với Phong Tức có phải là rảnh quá không có việc gì làm?”

Nghe ra giọng điệu không hài lòng của Hoắc Nghiễn Trưng, Xuân Hiểu lùi về phía sau, cúi đầu: “Nô tỳ lỡ lời, chủ nhân thứ tội.”

Hoắc Nghiễn Trưng trừng mắt nhìn nàng ấy, nhẹ nhàng nói: “Nàng rất sợ tối, hai người các ngươi phải chăm sóc nàng nhiều hơn.”

“Vâng.”

Xuân Hiểu đáp lại, Hoắc Nghiễn Trưng mới rời khỏi sân, nhìn thấy bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng dần xa, Xuân Hiểu bất lực thở dài, lẩm bẩm: “Tại sao phải bận tâm? Cũng đâu có cắt đứt được đâu.”

Hoắc Nghiễn Trưng quay lại sân phía đông, chậu than trong lò sưởi đang bùng cháy mạnh mẽ, cả căn phòng rất ấm áp, nhưng trong khoảnh khắc lại có cảm giác trống trải, lạnh lẽo.

Hắn cố nén sự bồn chồn trong lòng, ngồi xuống giường tiếp tục đọc sách, lơ đãng lật vài trang rồi lại thấy khó chịu trong người.

Trong đầu hắn đều là hình ảnh Mục Đào Đào đầy vẻ thất vọng khi đứng trước giường, nhìn thấy đồ vật của mình vẫn còn thiếu. Hắn có chút hối hận, dù sao nàng cũng mới chỉ là một đứa trẻ, hắn nên đợi đến khi nàng tỉnh dậy rồi cùng nàng thương lượng, cho nàng trở về. An bài như thế, không biết đêm nay nàng có khóc nhè hay không.

Ngồi một lúc lâu, hắn cảm thấy hơi buồn ngủ, đành phải bảo với công công: “Tới hầm rượu, lấy hai vò rượu lâu năm đến sân tìm Thạch đại phu.”

Thạch Quảng đang chế thuốc ở trong sân, thấy bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng xuất hiện, bèn ngừng lại. Hắn ta nhớ tới chuyện hôm nay nên nói đùa: “Tại sao nửa đêm rồi ngươi lại đến tìm ta?”

Nhìn thấy ánh mắt của Thạch Quảng, Hoắc Nghiễn Trưng cảm thấy mình đã đến nhầm chỗ, trong lòng đột nhiên muốn quay về. Nhưng nhìn lại đã thấy công công ôm vò rượu xuất hiện, hắn cố kìm nén sự nóng nảy trong người.

“Huynh có thời gian không, cùng nhau uống vài ly?”

Thạch Quảng cười nói: “Sư đệ hẹn rượu, người làm huynh như ta sao có thể từ chối.”

Vừa nói bọn họ vừa đi về phía lò sưởi, công công đặt vò rượu xong rồi lui ra, trong phòng giờ chỉ còn hai người bọn họ.

Nhìn vẻ mặt của Hoắc Nghiễn Trưng, Thạch Quảng liền biết trong lòng hắn không vui, cười nói: “Làm sao thế? Buổi trưa còn đuổi tới tận phủ của quận chúa, buổi chiều lại lần đầu tiên vào bếp, buổi tối lại đuổi đi?”

“Chỉ là đột nhiên cảm thấy nếu nàng ở bên ta có lẽ sẽ không hợp.” Hoắc Nghiễn Trưng thản nhiên nói xong, Thạch Quảng khẽ cười nói: “Nha đầu kia vẫn còn là một đứa trẻ.”

Hoắc Nghiễn Trưng trầm giọng nói: “Ừ, bởi vì nàng vẫn còn là một đứa trẻ, nên mới không thích hợp.”

Nghe vậy, Thạch Quảng khẽ cau mày, biết chuyện này không phải là chuyện đùa, nghiêm giọng nói: “Ta cảm thấy tiểu quận chúa này trông không giống Mục Vọng Thu.”

“Không giống, ngoại trừ lông mày và ánh mắt giống nhau, tính tình hoàn toàn khác.”

Thạch Quảng rót rượu cho hắn, nhẹ nhàng nói: “Không giống với ngươi.”

“Giống như là một kẻ thù lớn?”

“Ta thật sự không biết Trường Tín hầu nghĩ gì nữa?” Hắn nói xong rồi dừng một chút, Thạch Quảng bưng chén rượu đợi một lát sau, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: “Quá sạch sẽ.”

Thạch Quảng nặng nề thở dài: “Là nhi nữ của Trường Tín hầu, đương nhiên sẽ hết lòng cưng chiều. Ai ngờ lại xảy ra chuyện xui xẻo này, nếu không có chuyện gì, Trường Tín hầu chắc chắn sẽ che chở nàng cả đời.”

“Dù có cưng chiều nàng thế nào đi chăng nữa, cũng nên nói với nàng một câu…” Hoắc Nghiễn Trưng nói nửa chừng, hắn chỉ cảm thấy nếu Trường Tín hầu có thể nói cho Mục Đào Đào biết sự khác biệt giữa nam và nữ, nàng sẽ không ôm chăn bông nửa đêm chạy đến cửa phòng hắn, cũng sẽ không an tâm ngủ bên cạnh hắn, coi hắn như cha ruột của mình, nhưng hắn biết mình chính là một con cầm thú.

Nếu không phải là một tên súc sinh, hắn sẽ không bao giờ suy nghĩ như vậy!

Thạch Quảng thuyết phục: “Người ta cũng đã mang người đến, cũng không thể mặc kệ nàng, chờ sau này lớn hơn một chút, ngươi dạy nàng thì cũng giống như vậy.”

Hoắc Nghiễn Trưng trầm mặc, Thạch Quảng nhìn dáng vẻ u sầu của hắn. Dù cho hắn đã hiểu rõ, sau này trưởng thành sẽ dạy cho nàng điều này, rồi tìm lang quân gì gì đó cho nàng, Hoắc Nghiễn Trưng không cam lòng.

Quen biết nhau từng ấy năm, còn tưởng rằng hắn nhiều năm như vậy chưa bao giờ động lòng, là bởi vì năm đó bị Mục Vọng Thu hớp hồn, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.

Mấy năm nay Thái hoàng thái phi vẫn luôn giục hắn thành thân, hắn không quan tâm chút nào. Thạch Quảng vẫn muốn xem rốt cuộc ai có thể làm cho hắn động tâm, tính tới tính lui không ngờ hóa ra lại là một tiểu nha đầu.

Nghĩ cũng có lý, Hoắc Nghiễn Trưng thật sự đã tính toán rất kỹ, không biết trong lòng có bao nhiêu toan tính, nhưng Vĩnh An quận chúa tâm tư đơn thuần, chẳng những không sợ hắn mà còn dính vào hắn.

“Đều đã lớn tuổi rồi, dù sao đệ cũng là người lớn rồi, hãy cố chịu đựng nhé.”

Hoắc Nghiễn Trưng bất lực trừng mắt nhìn hắn ta: “Tuy rằng liêm sỉ ta chỉ có một chút, nhưng huynh hãy coi ta là con người.”

Thạch Quảng cười cười, cùng hắn chạm cốc.

Bên trong vườn.

Mục Đào Đào lẳng lặng nằm trên giường, trong lòng vẫn nghĩ về giấc mơ ban ngày, muốn nói chuyện với Hoắc Nghiễn Trưng. Nhưng chưa kịp nói gì, nàng đã cảm thấy Hoăc Nghiễn Trưng đang khó chịu.

Rõ ràng buổi chiều vẫn còn tốt, vừa ngủ một giấc dậy liền thay đổi.

Còn đem đồ của nàng ra ngoài, nàng đã làm gì đâu mà tức giận?

Mặc dù nàng chỉ nằm im ngủ và không làm gì cả.

Nếu nàng có làm gì sai, nói cho nàng là được, vì sao lại đối xử với nàng như thế?

Càng nghĩ càng tức, mặt nàng nóng bừng lên. Nàng đưa tay áo lên lau nước mắt bằng, xốc chăn bông lên ngồi dậy.

Hắn đuổi nàng đi, nàng đi là được chứ gì.

Thấy nàng đột nhiên ngồi dậy Xuân Hiểu vội vàng chạy tới, hỏi: “Quận chúa muốn lấy gì? Nô tỳ sẽ giúp người.”

Nàng quay đầu lại nhìn Xuân Hiểu, nghĩ rằng Xuân Hiểu đã hầu hạ Hoắc Nghiễn Trưng chắc chắn sẽ không nghe lời nàng. Nàng dời mắt, hai mắt đẫm lệ mô*g lung nhìn Xuân Hiểu: “Hoàng thúc muốn đuổi ta đi phải không?”

Xuân Hiểu vội vàng nói: “Không, không có, Vương gia chỉ cảm thấy quận chúa là một tiểu hài nhi. Mà tiểu hài nhi toàn ngủ một mình, vậy nên mới cho quận chúa trở về.”

Rõ ràng Mục Đào Đào không tin, nói: “Ta đau bụng quá, ngươi đi tìm đại phu giúp ta.”