Mục Đào Đào mơ một giấc mộng, nàng mơ thấy vào đêm hôm đó, Hầu phủ bị quân binh bao vây xung quanh. Nàng ở trong viện của mình, không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chỉ thấy phụ thân vội vã chạy đến viện nhỏ của nàng, đẩy cửa phòng ra.
“Đào Đào.” Phụ thân gọi nàng.
Vốn dĩ nàng đang nằm trên giường, nghe tiếng phụ thân gọi thì vội vã xốc chăn nhảy xuống: “Phụ thân, sao phụ thân lại quay lại?”
“Phụ thân nhớ Đào Đào nên quay về nhìn Đào Đào một chút.”
Ông nói xong rồi lập tức ôm lấy nàng, vòng tay ôm ghì thật chặt, chặt đến mức khiến nàng có chút không thoải mái.
Ông khẽ nói bên tai của nàng: “Đào Đào, nếu sau này phụ thân không ở bên được nữa, con phải sống thật tốt, thật khỏe mạnh, lớn lên hạnh phúc, không thể tiếp tục tùy hứng nữa.”
“Phụ thân, người muốn đi đâu sao?” Nàng khó hiểu hỏi lại.
“Phụ thân không đi đâu cả.” Nói xong ông buông nàng ra, bình tĩnh nhìn vào nàng, đôi mắt đỏ như máu, một lúc lâu sau ông mới nói: “Đào Đào, con hãy nhớ kỹ những lời phụ thân nói, sau này không được dễ dàng tin tưởng người khác, mặc kệ đó là ai, con nhất định phải cố gắng trưởng thành, tin tưởng bản thân, được không?”
Nàng gật đầu, chỉ để ý chuyện đồng ý, không hề hay biết rằng tai họa lớn sắp xảy ra, phụ thân sắp phải ch*t.
Trong giấc mộng nàng lảo đảo, mải miết đuổi theo bóng dáng của phụ thân. Chạy thật lâu, thật lâu, cuối cùng lại chạy đến cổng chợ bán thức ăn. Ở đó có rất nhiều người qua lại, bóng dáng của phụ thân biến mất ở giữa biển người. Nàng đứng tại chỗ, hoảng hốt nghe tiếng hô của mọi người, nàng lần theo giọng nói đó chạy qua xem, chỉ thấy một cái đầu người bị vừa bị chém, máu tươi đầm đìa lăn tới trước mặt nàng.
Nàng nhìn thật chăm chú, là phụ thân.
Một tiếng hét như xé lòng vang lên, sau đó nàng bật dậy, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
Hoắc Nghiễn Trưng bị tiếng hét bất ngờ của nàng dọa sợ đến mức run lên, hắn quay đầu gọi: “Đào Đào?”
Mục Đào Đào nghe tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn hắn, nàng nhìn hắn một hồi lâu, nước mắt cứ đua nhau chảy xuống. Sau một lúc, đột nhiên nàng duỗi hai cánh tay về phía hắn, nghẹn ngào: “Phụ thân.”
Hoắc Nghiễn Trưng: “…”
“Ta là…” Hoàng thúc. Nghe nàng khóc nức nở, hai chữ hoàng thúc cuối cùng cũng không thốt ra được. Có lẽ nàng mơ thấy ác mộng, còn mơ thấy Trường Tín hầu.
Hắn ôm nàng, vỗ nhẹ lưng, nàng khóc thêm một chút rồi ngủ. Vừa rồi nàng tỉnh hay vẫn chưa tỉnh? Hoắc Nghiễn Trưng cũng không thể phân biệt được. Khóc đủ rồi ngủ. Nhìn những giọt nước mắt vương trên mi nàng, tay hắn nhẹ nhàng lau đi, khuôn mặt nàng vẫn còn mang chút mập mạp của trẻ con, cảm giác tội lỗi trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng lại dâng lên.
Không ai hiểu con bằng mẹ, quả nhiên Thái hoàng thái phi đã nhìn thấu hắn có ý nghĩ khác với nàng từ lâu. Nàng coi hắn như cha, mà hắn lại không coi nàng là nhi nữ. Sau khi đã nhận thức rõ ràng với bản thân, trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng có chút bực bội.
Hắn gọi một tiếng: “Xuân Hiểu.”
Xuân Hiểu bước vào, nghĩ rằng hắn muốn truyền mệnh lệnh, nhưng Hoắc Nghiễn Trưng lại nói: “Đem đồ của Tiểu quận chúa thu dọn một chút, từ buổi tối ngày hôm nay để nàng quay về tiểu viện ở.”
Xuân Hiểu sửng sốt, nàng ấy nghĩ thầm, không phải buổi trưa còn rất tốt hay sao? Vì sao đột nhiên lại đuổi nàng đi.
Nhưng thấy sắc mặt của Hoắc Nghiễn Trưng không được tốt, nàng ấy không nhiều lời, nhanh chóng đem đồ của nàng thu dọn thật tốt, chuyển về Tẩm viên. Sắp xếp đồ ổn thỏa rồi cho người khác đốt chậu than trong phòng, như vậy buổi tối trong phòng không bị lạnh nữa.
Khi tất cả đồ được mang đi rồi, Hoắc Nghiễn Trưng mới cho dọn bữa tối lên. Hắn gọi Mục Đào Đào dậy, chỉ thấy nàng trở người một cái, một mắt vẫn còn nhắm, mắt kia gắng gượng mở ra, nhìn thấy hắn thì nỉ non nói: “Hoàng thúc, đã xong hết rồi?”
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Ừ, đã tỉnh hay chưa, dậy dùng bữa tối đi.”
Mục Đào Đào duỗi thắt lưng ngồi dậy, Hoắc Nghiễn Trưng vươn tay vén những sợi tóc lộn xộn giúp nàng, cánh tay cũng vươn ra đột nhiên thu lại, gọi Thu Nguyệt đi vào.
Sau khi giúp nàng rửa mặt chải đầu xong thì cùng nhau dùng bữa tối. Nàng muốn ăn bánh và mứt quả, nên chỉ ăn một chút cơm, sau đó lập tức đi ăn mấy món điểm tâm ngọt.
Nàng vừa ăn vừa nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, cười đến mức mắt thành một đường thẳng, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy bộ dạng này của nàng, khóe miệng vô thức cong lên.
“Ăn rất ngon, hoàng thúc, người nếm thử một chút không?” Hoắc Nghiễn Trưng nghe nàng nói thì giật mình, thu lại ý cười nơi khóe miệng, thản nhiên nói: “Ta không thích ăn ngọt, nàng ăn đi.”
“Nhưng mà lần trước người cũng ăn bánh này nha.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu nhíu mày: “Đúng là lần đó có ăn, sau đó cảm thấy không hợp không ăn nữa.”
Sắc mặt Mục Đào Đào tối sầm xuống, nàng miễn cưỡng ăn hết miếng bánh trong tay, sau đó không ăn thêm miếng nào nữa.
“Không ăn nữa?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Nàng lắc đầu, nói: “Ăn no rồi, ngày mai lại ăn.”
Nói thì nói vậy, nhưng khuôn mặt Hoắc Nghiễn Trưng lại hoàn toàn không có vui vẻ nào. Hắn không biết bản thân đã nói câu nào làm mất lòng đứa nhỏ này, nhẹ giọng dỗ dành: “Còn ăn được thì ăn nhiều một chút, ngày mai lại làm thêm.”
“Không ăn, ngày mai mới ăn.” Nàng nói xong, nhìn về phía Thu Nguyệt ở bên ngoài nói: “Thu Nguyệt, giúp ta thu dọn nha.”
Thu Nguyệt trả lời: “Vâng.”
Sau khi ăn xong bữa tối, Hoắc Nghiễn Trưng ngồi bên chậu than đọc sách, nàng ngồi bên cạnh một lúc, có chút nhàm chán nên muốn lên giường nằm. Đến cạnh giường nàng mới phát hiện gối đầu và chăn của mình đều không có. Nàng sững sờ trong chốc lát, Hoắc Nghiễn Trưng quay đầu thấy bộ dạng này của nàng không biết đang suy nghĩ cái gì, hắn cất tiếng: “Đồ của nàng ta đã cho Xuân Hiểu chuyển về tiểu viện của nàng, Thu Nguyệt và Xuân Hiểu cũng qua bên đó, nàng đã trưởng thành, phải tự mình ở riêng.”
Nàng bình tĩnh nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, một lúc lâu cũng không nói lời nào. Sau đó đi đến trước mặt hắn đứng một lúc lâu, thấy hắn không nói gì bèn xoay người rời đi. Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng đi, ra hiệu bảo hai người Xuân Hiểu vội vàng đuổi theo.
Sau khi Xuân Hiểu đuổi kịp nàng, hỏi: “Quận chúa muốn đi ngủ sao?”
Mục Đào Đào gật đầu, quay về, Xuân Hiểu và Thu Nguyệt hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, sau đó nhìn nàng nằm xuống ngủ.
Hoắc Nghiễn Trưng thấy người đã đi một lúc lâu rồi còn không trở lại, trong lòng khó chịu, quăng cuốn sách trong tay xuống vội đuổi theo. Khi hắn đến, nàng vừa mới nằm xuống.
Xuân Hiểu bẩm báo: “Chủ nhân, quận chúa đã đi ngủ.”
Hoắc Nghiễn Trưng hỏi: “Ừm, nàng có khóc không?”
Xuân Hiểu lắc đầu: “Không có.”
Hắn nhíu mày, đi vào trong phòng ngủ, thấy hắn, Mục Đào Đào bèn quay người lại đưa lưng về phía hắn. Hắn đứng một lúc lâu, sau đó mới nhẹ giọng gọi: “Đào Đào.”
“Ừ.”
Chỉ một câu, sau đó không nói gì thêm, Hoắc Nghiễn Trưng cau mày hỏi: “Nàng không vui?”
“Không có.”
Hoắc Nghiễn Trưng giải thích: “Nàng là nữ nhi, khi trưởng thành phải tự ngủ một mình, đã hiểu chưa?”
“Ừ.”
“Vậy nàng ngủ đi, hoàng thúc đi về.”
Mục Đào Đào nghe những lời này, tay nắm chăn thật chặt, trả lời: “Được.”
“Nếu nàng sợ thì gọi Thu Nguyệt vào cùng với nàng, có biết không?” Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò, ngay cả đầu nàng cũng không quay lại, nói: “Được.”