Lá thư đột nhiên xuất hiện dưới chiếc gối đầu của nàng ấy, ai để ở đây và để đây từ lúc nào thì nàng ấy không hề hay biết.
Nàng ấy vốn nghĩ là do người trong phủ vào phòng, nhưng khi vừa mở ra, nhìn thấy chữ viết lạ lẫm, nội dung lại chỉ một câu hỏi thăm đơn giản.
Nàng ấy siết chặt tờ giấy, lòng bàn tay lạnh toát đầy mồ hôi. Lá thư này từ đâu ra? Ở Vương phủ có người ẩn nấp trong bóng tối sao?
Vì sao bỗng nhiên người đó lại gửi lá thư này cho nàng ấy, không đầu không đuôi, khiến người ta không thể nghĩ ra được điều gì.
Hoắc Nghiễn Trưng cũng không tin vào thân phận ca kỹ của nàng ấy, vẫn sắp xếp để Xuân Hiểu giám sát mình.
Nàng ấy nghĩ đến rất nhiều chuyện vốn không phù hợp với thân phận mà bản thân từng làm.
Nhưng với tình hình hiện giờ, chỉ cần không gây tổn hại đến Mục Đào Đào thì Hoắc Nghiễn Trưng cũng sẽ không động đến nàng ấy. Để tránh cho mọi chuyện trở nên rắc rối hơn, nàng ấy đốt lá thư, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nửa đêm, Thu Nguyệt bỗng tỉnh giấc, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ng*c. Nàng ấy há miệng thở hổn hển hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Thu Nguyệt đứng dậy, mặc thêm quần áo rồi lảo đảo chạy đến sân sau nơi Thạch Quảng ở.
Xung quanh tối tăm yên ắng, khoảng sân tĩnh mịch, ánh nến vàng hắt ra từ trong phòng thuốc, vầng sáng tỏa ra nhưng trong phòng vẫn có vẻ hơi tối. Gần đây Thạch Quảng bận sắp xếp thuốc viên mới nên chưa ngủ.
Thu Nguyệt đẩy cửa bước vào, Thạch Quảng nghe tiếng cửa kêu kẽo kẹt thì ló đầu từ sau tấm bình phong, lúc thấy người đến hắn ta hơi ngẩn người.
“Thu Nguyệt cô nương.”
Thu Nguyệt chống khung cửa, gật nhẹ đầu: “Đêm khuya thế này lại mạo muội đến đây quấy rầy tiên sinh, mong tiên sinh thứ lỗi.”
Thạch Quảng thấy sắc mặt nàng ấy trắng bệch, cơ thể yếu ớt, bèn thả thứ trong tay xuống, đứng dậy bước tới: “Cô nương có chỗ không khỏe ư?”
Thu Nguyệt gật đầu, Thạch Quảng đỡ nàng ấy ngồi xuống ghế đẩu rồi bắt mạch, thấy mạch đập nhanh, hơi thở hỗn loạn, sờ trán nàng ấy thì thấy lạnh ngắt.
“Bình thường cô nương có thường cảm thấy hồi hộp hoảng hốt không?” Thạch Quảng hỏi.
Thu Nguyệt lắc đầu, yếu ớt nói: “Trước đây chưa từng bị bao giờ.”
Nàng ấy vừa dứt lời, Thạch Quảng đã nhìn thẳng vào mắt nàng ấy. Cây nến bên cạnh hắt ánh sáng yếu ớt lên mặt Thu Nguyệt, khiến nàng ấy trông yếu ớt hơn mấy phần. Thạch Quảng ở trong Vương phủ nên cũng biết rõ những chuyện ở đây.
Ví dụ như vị cô nương trước mặt đây, dung mạo rất giống Mục Vọng Thu, là ca kĩ mà Gia Nhu công chúa tặng Hoắc Nghiễn Trưng. Đáng ra là đến để hưởng vinh hoa phú quý, thế mà lại bị Hoắc Nghiễn Trưng phái đi hầu hạ Mục Đào Đào. Vốn còn tưởng sẽ gây ra sóng gió gì, nhưng không ngờ nàng ấy lại bằng lòng làm nô tỳ, đối xử với Mục Đào Đào tốt đến mức khiến người ta khó hiểu.
“Tiên sinh, ta bị bệnh ư?” Thu Nguyệt cụp mắt, nhẹ nhàng hỏi.
Thạch Quảng ngừng đánh giá, đứng lên mở tủ thuốc, đổ một viên từ trong bình ra rồi rót một chén nước ấm mang đến.
“Cô nương đừng lo, không có việc gì lớn đâu. Uống một viên thuốc, yên tâm nghỉ ngơi đừng suy nghĩ nhiều sẽ sớm khỏi thôi.”
Thu Nguyệt nhận viên thuốc đen sì từ tay Thạch Quảng, uống ngụm nước để nuốt xuống, dựa vào tường nghỉ một hồi lâu mới dần bình tĩnh lại.
Phòng thuốc bày trí đơn giản, chỉ có một cái tủ, đằng trước đặt mấy bình thuốc, bên cạnh là chiếc giá chất đầy thảo dược.
Mùi thảo dược tràn ngập căn phòng, cực kì nồng nặc, ấy thế mà khi vừa bước vào nàng ấy lại không hề để ý.
Chẳng lẽ vừa rồi nàng ấy không ngửi được hay sao?
Nàng ấy nhíu mày, ngước mắt nhìn Thạch Quảng đang ngồi cạnh chậu than, nhẹ nhàng khuấy thuốc trong bình. Nàng ấy nhìn chăm chú, rất lâu sau, hắn ta mới lãnh đạm nói: “Đêm đã khuya rồi, nếu cô nương cảm thấy không còn gì đáng ngại nữa thì xin hãy về đi.”
Thu Nguyệt thu ánh mắt, chầm chậm ngồi thẳng lưng lên, thở dài: “Đúng thế, đêm đã khuya rồi, tiên sinh vất vả thật.”
“Thạch mỗ học y từ nhỏ, cảm thấy vui vẻ vì được làm điều mình thích, không thấy vất vả.” Hắn ta nói xong thì chậm rãi ngẩng lên nhìn nàng ấy, trong mắt có thêm mấy phần quạnh quẽ.
Hai người giằng co một lát, hắn ta hơi nhếch môi: “Ví như cô nương, chẳng phải cô nương cũng không cảm thấy vất vả đó sao?”
Thu Nguyệt hơi cau mày, ánh mắt dần dần tối lại nhưng không phản bác.
Nàng ấy đứng thẳng lưng lên, quay người rời khỏi phòng thuốc, tấm lưng đó không còn mang dáng vẻ liễu lay trong gió nữa. Thạch Quảng nhìn bóng người dần khuất trong đêm, lặng lẽ giật giật khóe miệng.
Sinh thần của Mục Đào Đào là ngày 12 tháng chạp, Hoắc Nghiễn Trưng từng hỏi nàng muốn đón sinh nhật cùng bằng hữu không, có thể phát thiệp mời mọi người đến.
Nghĩ đi nghĩ lại, bằng hữu của nàng vốn chẳng nhiều nhặn gì, sau khi Hầu phủ xảy ra chuyện cũng chỉ còn có mỗi Ngụy Vân Hi nên nàng chỉ viết một tấm thiệp mời.
Trước khi đến sinh thần của mình, nàng còn trải qua ngày tết mồng tám tháng chạp.
Thái hoàng thái phi cho người đến Vương phủ bảo Hoắc Nghiễn Trưng dẫn Mục Đào Đào vào cung ăn Tết.
Từ sau khi Hoắc Nghiễn Trưng chuyển vào Vương phủ đến giờ, mấy năm rồi hắn không vào cung ăn Tết với Thái hoàng thái phi, nếu không có Mục Đào Đào thì có lẽ Thái hoàng thái phi cũng sẽ không sai người đưa tin này.
Nội thị vẫn còn đang chờ hắn trả lời, hắn hơi chần chừ rồi nhìn sang phía Mục Đào Đào đang chép sách, hỏi: “Đào Đào, nàng có đi không?”
Mục Đào Đào không ngẩng đầu lên, chỉ lanh lảnh trả lời: “Hoàng thúc đi thì ta đi.”
Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng nói thế thì báo với nội thị: “Quay về nói với Tề ma ma là đừng làm cháo hạt sen bách hợp, tiểu Quận chúa không thích ăn.”
Nội thị gật đầu thưa vâng rồi vội vã về cung.
Thái hoàng thái phi được tin thì bảo Tề ma ma ra lệnh cho phòng ăn chuẩn bị đồ ăn.
Sáng sớm ngày mùng tám tháng chạp, trời đầy sương mù, tuy trời trong nhưng gió lạnh buốt xương. Mục Đào Đào dậy từ rất sớm nhưng không muốn rời giường, nàng trùm khăn phủ gối lên đầu, kéo chăn đến tận mũi, chỉ để lộ mỗi hai con mắt.
Trong lúc Hoắc Nghiễn Trưng mơ mơ màng màng, hắn cảm thấy cô nương bên cạnh đang lăn lộn không yên.
Đêm qua hắn ngủ muộn, giờ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, lại bị Mục Đào Đào nằm cạnh quấy rối, đành cố gắng kìm cơn buồn ngủ nói: “Nếu đã tỉnh thì ăn sáng trước đi.”
Giọng nói trầm ấm của hắn khiến Mục Đào Đào lập tức yên lặng.
Nhưng chỉ một lát sau, nàng lại y như con sóc, khiến bên tai hắn toàn là những tiếng động nhỏ lắt nhắt. Hoắc Nghiễn Trưng hít sâu một hơi, tung chăn lên kéo nàng lại, ôm chặt nàng vào ng*c.
“Ngủ đi.”
Mục Đào Đào không cựa quậy được, nàng dựa vào ng*c hắn, có lẽ chỉ một lúc sau đã ngủ thiếp đi. Hơi thở ấm áp truyền qua áo lót tơ lụa, rơi xuống da thịt khiến hắn tỉnh cả ngủ.
Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, cố gắng kiềm chế, khẽ khàng vén chăn bước xuống giường.
Xuân Hiểu nghe tiếng động, nhẹ nhàng chậm rãi vào phòng định hầu hạ Hoắc Nghiễn Trưng thay y phục, nhưng lại nghe giọng nói khàn khàn lạnh lùng của hắn vang lên: “Không cần thay y phục.”
Nghe giọng hắn hơi khàn khàn, Xuân Hiểu nhíu mày dò hỏi: “Chủ nhân có chỗ không được khỏe ư? Có cần mời Thạch đại phu đến không ạ?”
Hoắc Nghiễn Trưng cau mày, mặt thoáng ửng hồng. Xuân Hiểu nhìn thật kỹ mới phát hiện ra cổ hắn cũng hồng hết cả lên, nhanh chóng quyết định: “Vậy nô tỳ đi mời Thạch đại phu.”
Hoắc Nghiễn Trưng thấy Xuân Hiểu sắp ra khỏi cửa thì vội vàng gọi lại: “Không cần, ngươi đi xem Quận chúa đi.”
Xuân Hiểu lập tức đứng im tại chỗ, nàng ấy thấy Hoắc Nghiễn Trưng khoác áo đi thẳng đến ao Thanh Tuyền.
Nàng ấy vẫn còn lo lắng, do dự xem liệu có nên mời Thạch Quảng đến hay không.