Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 27: Giấc mộng trở thành sự thật



Khi Thu Nguyệt tiến vào thì gặp Hoắc Nghiễn Trưng đang vội vàng rời đi, thấy Xuân Hiểu đứng ngẩn người ở cửa, nàng ấy nhẹ giọng hỏi: “Xuân Hiểu tỷ tỷ tới đây làm gì vậy?”

Xuân Hiểu định thần lại, nhìn Mục Đào Đào còn đang ngủ say, túm lấy tay Thu Nguyệt lôi người ra ngoài cửa.

Ra khỏi phòng rồi, nàng ấy mới thấp giọng nói: “Vương gia buổi sáng hôm nay không giống bình thường lắm.”

“Không giống làm sao?” Thu Nguyệt hỏi.

Xuân Hiểu nói hết thảy những chuyện vừa xảy ra cho Thu Nguyệt, Thu Nguyệt nghe xong thì tỏ vẻ hiểu chuyện, nàng ấy cau mày dò hỏi: “Có phải là có bệnh kín gì không nhỉ, sợ đại phu mà giấu bệnh thì không tốt lắm đâu, ta đang nghĩ không biết có nên mời Thạch đại phu đến đây không.”

Thu Nguyệt lắc đầu: “Ta cảm thấy tỷ tỷ suy nghĩ nhiều rồi, Nhiếp chính vương không có bệnh kín gì đâu.”

“Vậy vì sao ngài ấy… lại như vậy?”

Nhìn bộ dạng này của Xuân Hiểu, Thu Nguyệt thật sự có chút không dám tin. Không nói đến chuyện có tâm tư gì hay không, nhưng rất nhiều phủ đệ quyền quý xuất hiện chuyện nha hoàn thân cận biến thành nhân tình, chuyện nam nữ như thế này Xuân Hiểu nên hiểu rõ mới đúng.

Sau đó Thu Nguyệt lại nghĩ, tuy Xuân Hiểu là nha hoàn thân cận, nhưng bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng lại không có nữ nhân nào, đương nhiên bên trong Vương phủ cũng sẽ không có những chuyện như thế này.

Thu Nguyệt nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng ấy vài câu, trong nháy mắt sắc hồng đã lan từ lỗ tai đến cổ của Xuân Hiểu. Nàng ấy tuyệt vọng nhìn Thu Nguyệt, nhớ lại chuyện ban nãy mình nói về Hoắc Nghiễn Trưng thì chỉ muốn tìm cái khe đất chui vào.

“Ôi xong rồi, ta thật sự muốn ch*t quá.”

Thu Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, trấn an nói: “Không sao đâu mà, một lát đi gặp lại Nhiếp chính vương thì giả vờ như chưa có gì phát sinh là được.”

Xuân Hiểu nói: “Ta hầu hạ trong viện này rất nhiều năm rồi, chưa từng gặp phải tình huống như thế này…”

Nhìn cô nương ngây thơ trước mặt mình, Thu Nguyệt cố gắng kiềm chế những lời lẽ thô tục mà mình hay thuận miệng nói.

Qua hơn nửa canh giờ, Hoắc Nghiễn Trưng đã quay lại. Xuân Hiểu nhớ kỹ lời Thu Nguyệt nói, giả vờ như sáng sớm mình chưa từng nói gì, cũng không nhắc tới chuyện mời Thạch đại phu nữa.

“Quận chúa còn chưa tỉnh sao?”

Xuân Hiểu gật đầu, đáp: “Đúng vậy.”

Hoắc Nghiễn Trưng thấp giọng nỉ non nói: “Cô nương này, thức sớm gọi người khác dậy mà bản thân mình lại ngủ say đến thế kia.”

Xuân Hiểu đi theo phía sau không dám nói gì, Thu Nguyệt lại nghe ra một tia oán niệm nhàn nhạt từ những lời này của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng ấy mím môi ra vẻ bình tĩnh. Xuân Hiểu liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, thấy nàng ấy kéo kéo khoé môi, lại hung dữ mà cho nàng ấy một cái liếc mắt sắc lẹm.

Giấc ngủ này của Mục Đào Đào kéo dài tới tận cuối giờ Tỵ mà còn chưa tỉnh, thấy giờ cơm trưa cũng sắp qua, Hoắc Nghiễn Trưng đếm canh giờ chờ nàng tỉnh lại, giấc ngủ này đã kéo dài lâu lắm rồi.

Hắn đành phải tự đi đánh thức nàng.

Mục Đào Đào đang mơ một giấc mộng đẹp, nghe thấy Hoắc Nghiễn Trưng gọi, nàng đáp lại một tiếng, sau đó xoay người tiếp tục chìm vào giấc mộng.

Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng như vậy thì lại tiếp tục gọi: “Đào Đào. Tỉnh nào, dậy ăn cơm trưa thôi.”

Nàng vâng hai tiếng, nhưng lại không thấy mở mắt.

Thật sự nàng đã ngủ lâu lắm rồi, hắn đành phải bế nàng lên. Khi ôm thì không cảm thấy gì, nhưng sau khi bế lên rồi thì Hoắc Nghiễn Trưng lập tức hối hận. Hắn muốn thả nàng lại giường, nhưng Mục Đào Đào đã vươn đôi tay ôm chặt cổ hắn, không đặt xuống được nữa.

Hắn nặng nề thở dài, phân phó: “Đem xiêm y mà hôm nay Quận chúa muốn mặc lại đây, hầu hạ Quận chúa rửa mặt chải đầu.”

Mục Đào Đào bị mấy người Thu Nguyệt rửa mặt lăn tới lăn lui mà tỉnh ngủ, vẻ mặt sau khi tỉnh dậy tràn đầy oán khí mà nhìn Hoắc Nghiễn Trưng. Hoắc Nghiễn Trưng nhéo mặt nàng: “Còn chưa ngủ đủ sao hả? Một lát nữa không muốn vào cung hay sao?”

“Ban nãy ta mơ thấy mình đi vào một toà nhà lớn, bên trong có thật nhiều váy đẹp, còn có rất nhiều trang sức đẹp, bên trong có người nói cho ta chọn, thích cái nào thì có thể mang cái đó đi. Nhưng ta chọn rất nhiều nên không mang đi được, vẫn đang nghĩ cách, ta còn chưa nghĩ ra cách thì người đã gọi ta dậy rồi.”

Nàng nói với vẻ tức giận. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn bộ dạng giận dỗi của nàng, nhẹ mím môi mỏng, ý cười trên mặt lặng lẽ lan tràn, ánh mắt ôn hòa bình tĩnh, hắn xoa đầu nàng nhẹ giọng hỏi: “Giận hoàng thúc sao?”

Mục Đào Đào bĩu môi nhìn hắn, cũng không đáp lời, chỉ nghe hắn cười nói: “Tuy hoàng thúc không phải cố ý, nhưng bây giờ làm sao mới có thể khiến Đào Đào nguôi giận đây?”

Nàng nhìn ý cười trên mặt Hoắc Nghiễn Trưng, thấp giọng nói: “Ta cũng không phải rất tức giận.”

“Nhưng mà Đào Đào của chúng ta đang không vui mà.” Hoắc Nghiễn Trưng vừa nói vừa khều nhẹ mũi nàng, tiện đà nói: “Đi, đưa nàng đi xem thứ này.”

Dứt lời, hắn dắt tay nàng đi tới Thấm viên.

Thấy là đường đi đến Thấm viên, Mục Đào Đào có hơi kháng cự, bất an hỏi: “Chúng ta xem thứ gì vậy ạ?”

“Đương nhiên là thứ Đào Đào sẽ thích.” Hoắc Nghiễn Trưng rũ mắt nhìn về phía nàng nói, nhẹ nhàng nắm chặt tay dẫn nàng đi về phía trước.

Từ sau lần đó Mục Đào Đào đã không quay lại Thấm viên lần nào nữa, ban đầu hắn còn nghĩ rằng chỉ là nàng đơn thuần thích Đông viện, không muốn một mình quay lại ở trong Thấm viên. Nhưng sau đó hắn lại chậm rãi phát hiện ra rằng trong lòng nàng có bóng ma, nàng kháng cự tất cả những thứ khiến nàng không có cảm giác an toàn.

Tựa như giờ phút này đây nàng dự đoán được rằng mình đang được đưa đến Thấm viên, cho nên nàng tỏ ý không muốn đi.

Nhưng như vậy không tốt.

Mục Đào Đào vẫn buồn rầu đi theo Hoắc Nghiễn Trưng đến bên ngoài Thấm viên. Nàng quan sát thần sắc hắn thật cẩn thận, thấy mặt hắn mang ý cười, cũng không có ý định buông tay nàng ra, nàng đành phải theo vào sân.

Bên trong Thấm viên có nuôi hai con anh vũ, lúc hai người tiến vào viện, hai con anh vũ kia lập tức mở miệng nói: “Thỉnh an Quận chúa. Thỉnh an Quận chúa.”

“Muốn Đào Đào vui vẻ mỗi ngày, muốn Đào Đào vui vẻ mỗi ngày.”

Ánh mắt nàng sáng lên, khuôn mặt đầy vẻ mới lạ, buông tay Hoắc Nghiễn Trưng chạy ngay tới lồng chim. Nàng cẩn thận đưa tay chọc vào đầu anh vũ, con anh vũ kia cũng tựa như hiểu ý, nhẹ nhàng mổ lòng bàn tay nàng một cái.

Nàng chơi một lát mới quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng đang dựa trên cây cột đỏ chỗ hành lang: “Hoàng thúc, chúng nó chưa có tên hả?”

“Chưa có, về sau nàng muốn nuôi thì đặt tên cho chúng đi.”

Nghe vậy, nàng cao hứng đến mức nhảy lên hai cái: “Ta có thể nuôi chúng nó sao?”

“Đương nhiên có thể rồi, nhưng chỉ có thể nuôi ở chỗ này, nàng phải tới đây cho bọn nó ăn, ở Đông viện quá ầm ĩ.” Hoắc Nghiễn Trưng vừa nói vừa quan sát sắc mặt nàng, thấy nàng mím môi như thể đang tự hỏi.

Suy nghĩ một lát mới trả lời: “Được ạ.”

Tuy là cảm giác thích thú chiếm phần nhiều, nhưng đáy lòng vẫn có chút mất mát, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy hết biểu hiện của nàng, hắn ôn nhu nói: “Bên trong còn có thứ nàng thích, đẩy cửa đi vào xem đi.”

Nàng đứng bên cạnh lồng chim nhìn chằm chằm cửa phòng đang đóng chặt, đứng im không chịu nhúc nhích.

Hoắc Nghiễn Trưng lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, sau đó nàng mới mở miệng nói: “Hoàng thúc đi vào cùng ta có được không?”

“Đi cùng nàng tới cửa đã, được không?”

Nàng do dự một lát rồi chạy đến bên người hắn, nắm lấy tay hắn đi về phía cửa phòng.

Tới nơi, Hoắc Nghiễn Trưng lập tức dừng bước, nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn gật đầu: “Đi đi, ta ở đây chờ nàng.”

Mục Đào Đào lấy hết can đảm đẩy cửa ra, trước khi vào trong còn quay đầu lại xem Hoắc Nghiễn Trưng còn đứng ở chỗ cũ hay không.

Hắn nói: “Ta sẽ không đi đâu cả, ở chỗ này chờ nàng, mau đi đi.”

Nàng mang theo tâm trạng bất an đi vào phòng, chỉ thấy bày trí trong phòng cực kỳ quen thuộc. Nàng đi từng bước về phía trước, đi đến tẩm điện mới phát hiện đây là căn phòng lúc trước nàng ở.

Từ màu sắc giường, kiểu dáng, loại màn, bàn trang điểm ở một bên, ngay cả cửa sổ cũng giống nhau như đúc. Nàng chậm rãi đi tới, xốc màn lên rồi ngồi xuống, dường như đã về lại Hồ Tâm Tiểu Trúc vậy.

Dừng một chút, nàng đứng dậy đẩy cánh cửa bên hông ra, bên trong treo vài chiếc váy gấm tuyết lê, kiểu dáng khác nhau, còn có một chiếc giống hệt như chiếc lần trước bị thích khách làm hỏng.

Bên cạnh váy còn có trang sức được sắp xếp theo thứ tự, thích hợp với xiêm y, còn có giày thêu trân châu mà nàng thích, còn có…

Nàng đứng ở tại chỗ hoảng hốt một hồi lâu, ban đầu chỉ có cha mới có thể chuẩn bị đầy đủ hết mấy thứ này cho nàng. Mỗi lần cha thấy lòng nàng tràn đầy vui mừng đều sẽ nói mong nàng ngoan ngoãn nghe lời, khỏe mạnh lớn lên, về sau lại hiếu kính lão nhân gia ông.

Nhưng đây là hoàng thúc chuẩn bị cho nàng.

Hoắc Nghiễn Trưng đứng bên ngoài đợi một lúc lâu không thấy nàng ra, trong lòng đang lo lắng thì chợt thấy đôi mắt phủ kín một tầng sương mô*g lung đi ra, đứng ở trước mặt hắn ngửa đầu nói: “Hoàng thúc, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời khỏe mạnh lớn lên, chờ người già rồi ta sẽ hiếu kính người.”

Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, trong lòng lập tức sinh ra cảm giác thương tiếc, nhưng khi vừa nghe những lời này, lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng…