Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 33: Yêu thích



Mục Đào Đào nghe thấy những lời này thì gò má đỏ ửng cả lên.

Từ trước đến nay con gái được khen xinh đẹp thì trong lòng đều sẽ vô cùng đắc ý, ánh mắt nàng di chuyển nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng: “Hoàng thúc cảm thấy ta xinh đẹp sao?”

Hoắc Nghiễn Trưng cười nói: “Đương nhiên, Đào Đào là xinh đẹp nhất.”

Đáp lễ lại, Mục Đào Đào cũng rất nghiêm túc: “Ta cũng cảm thấy hoàng thúc rất ưa nhìn.”

Câu trả lời này của nàng làm cho ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng trở nên mát lạnh hơn rất nhiều, ý cười trên môi cũng rõ ràng hơn mấy phần. Hắn vẫy tay về phía nàng nhẹ nhàng nói: “Lại đây.”

Mục Đào Đào đạp lên cái đệm đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng, hắn chậm rãi ghé sát vào nàng, hỏi xa xôi: “Hoàng thúc có thể là người đẹp mắt nhất trong lòng Đào Đào sao?”

Nàng gật đầu, thân thể không nhúc nhích, giống như bị cố định lại vậy. Nàng nhìn gương mặt ở phía trước mắt, trái tim thình thịch đập nhanh hơn một chút, ma xui quỷ khiến thế nào nàng khẽ khàng duỗi ngón tay trắng nõn. Lòng bàn tay nhẹ nhàng mềm mại chạm vào phía trên lông mày của Hoắc Nghiễn Trưng, theo lông mày đi xuống đến mí mắt rồi lại trượt xuống mũi, phút chốc nàng hứng thú chọc chọc chóp mũi một cái, khiến nó từ trắng chuyển thành ửng hồng. Nàng lại chọc một cái nữa, dường như đang đùa giỡn vô cùng thích thú, khóe miệng nàng nở nụ cười, đôi mắt cong lên như ánh trăng non.

Lòng bàn tay ấm áp mềm mại lướt qua da thịt, Hoắc Nghiễn Trưng bị nàng làm cho trái tim tê dại ngứa ngáy. Từ lúc sinh ra đến bây giờ, người duy nhất dám đùa giỡn gương mặt của hắn cũng chỉ có một mình nàng.

Đùa giỡn một lúc thì thôi đi, nàng càng đùa giỡn lại càng làm càn, thế mà lại bắt đầu chọc vào bờ môi của hắn…

Yết hầu của Hoắc Nghiễn Trưng trở nên lạnh lẽo, hắn nuốt một ngụm nước bọt xuống, kéo người vào trong lòng ngồi xuống.

Mục Đào Đào bị hành động đột ngột của hắn làm cho hoảng sợ hết hồn, nhưng nàng nhìn vào bên trong đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Nghiễn Trưng cũng không hề có chút tức giận nào, nàng mỉm cười.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn da thịt trắng nõn nà như ngọc và đôi môi đỏ của nàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua, đôi mắt sâu xa lại càng lúc càng trở nên mịt mờ. Trong lòng hắn có chút hơi lạnh lẽo, cổ họng khô khốc, hắn nhỏ giọng hỏi: “Thích đùa giỡn sao?”

Đôi mắt sáng như sao của nàng hiện lên một tia lờ mờ không rõ ràng, dường như có thể câu dẫn được linh hồn vậy.

Bàn tay Hoắc Nghiễn Trưng siết chặt eo nàng: “Không phải đùa giỡn như vậy, hoàng thúc dạy nàng có được không?”

Còn không đợi cho nàng gật đầu, chẳng biết từ lúc nào chiếc khăn trong tay áo của nàng đã rơi vào trong tay hắn, trong phút chốc đã tỏa ra phủ xuống gương mặt của nàng. Trong sự mơ mơ màng màng nàng chỉ thấy đầu của hắn cúi xuống, bờ môi hắn áp lên đôi môi của nàng.

Cách một lớp khăn lụa mỏng như cánh ve, hai bờ môi dán chặt vào nhau, hơi thở ấm áp phả lên trên mặt. Mục Đào Đào chỉ cảm thấy gương mặt nóng bừng lên, đôi mắt không dám chớp ngơ ngác nhìn vào mắt của Hoắc Nghiễn Trưng. Vào giờ phút này, trong ánh mắt của hắn chỉ có hình bóng phản chiếu của nàng, trong mắt nàng cũng chỉ có một mình hắn. Trong phòng yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe được tiếng nhịp tim đập thình thịch.

Vốn dĩ Hoắc Nghiễn Trưng muốn trêu chọc nàng, ai bảo nàng láo xược như vậy chứ.

Nhưng sau khi hạ xuống thì hắn lập tức cảm thấy hối hận rồi. Người ở trong lòng không có vẻ gì là sợ hãi, nàng mở to đôi mắt nhìn hắn, hắn dùng một tay che kín lại, tay còn lại túm lấy eo nàng siết chặt. Nụ hôn này lại càng sâu thêm, yêu kiều mềm mại đến mức làm cho người ta không thể kiềm chế được.

Mục Đào Đào không nhìn thấy được bên ngoài, nàng chỉ cảm thấy dường như Hoắc Nghiễn Trưng muốn nuốt sống nàng vậy. Đáy lòng nàng xuất hiện một tia mơ màng và hoang mang không thể hiểu nổi, nàng đưa tay đẩy lồng ng*c rắn chắc của Hoắc Nghiễn Trưng một cái thì hắn mới chịu thả nàng ra.

Nàng thở hổn hển gỡ bỏ tấm khăn lụa ở trên mặt xuống, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của Hoắc Nghiễn Trưng. Dường như có hàng vạn hàng ngàn khe hở khó mà lấp kín được, làm cho nàng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Nàng đưa hai tay lên che gương mặt nóng bừng của mình, không biết đã đỏ thành như thế nào rồi nữa, trong đáy mắt có một chút hoảng sợ không thể che đậy được. Nàng lại liếc nhìn Hoắc Nghiễn Trưng thì chỉ thấy hắn đang nhìn nàng trêu tức, Mục Đào Đào có cảm giác mình xong rồi, nàng lăn lộn trốn thoát khỏi lồng ng*c hắn rồi chạy vọt ra ngoài.

Từ khi còn bé nàng đã từng lén lút nhìn ca ca và tẩu tẩu hôn nhau, bị mẫu thân ở bên cạnh che mắt đưa về. Trong miệng còn lẩm bẩm nói cái gì mà phi lễ chớ nhìn.

Theo như lời của Vân Hi nói, ca ca và tẩu tẩu là phu thê, có thể ở cùng với nhau và có thể làm như vậy, nhưng tại sao hoàng thúc lại làm thế với nàng chứ? Chẳng lẽ hắn cũng muốn trở thành phu thê với nàng sao?

Sau khi Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Mục Đào Đào rời đi, hắn đứng dậy rồi đi tới ao Thanh Tuyền.

Đúng là tự mua dây buộc mình, làm một con người thật là khó.

Mục Đào Đào đỏ mặt chạy đi một lúc thì Thu Nguyệt nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng cũng đi ra từ trong phòng, gò má hai người đều đỏ bừng lên. Mục Đào Đào đi tới Thấm viên còn Hoắc Nghiễn Trưng thì đi thẳng đến ao Thanh Tuyền. Vừa nãy ở trong điện đã xảy ra chuyện gì khiến cho người ta phải mơ màng rồi?

Khi Thu Nguyệt đến Thấm viên thì đúng lúc Mục Đào Đào cũng đã ổn định lại tâm trạng của mình được một chút, nhìn thấy Thu Nguyệt đi vào trong viện, nàng chậm rãi đứng dậy rồi nói: “Ta muốn đi tìm Vân Hi chơi đùa.”

“Tới Ngụy phủ sao?” Thu Nguyệt hỏi.

Nàng gật đầu.

Thu Nguyệt không thể làm gì khác hơn đành phải tới nói với lão quản gia. Hoắc Nghiễn Trưng đang ngâm ở trong bể tắm nước nóng thì nghe thấy lão quản gia đến đây bẩm báo: “Vương gia, Quận chúa nói muốn tới Ngụy phủ tìm Ngụy tiểu thư để chơi.”

Hoắc Nghiễn Trưng co quắp dựa lên trên chiếc giường tráng men, nửa người hắn không ở trong nước, trong đầu hắn hiện ra dáng vẻ che mặt của nàng. Hắn lặng lẽ nở nụ cười.

“Sắp xếp xe ngựa để Xuân Hiểu và Thu Nguyệt cùng đi với nàng.”

Tại Ngụy phủ.

Hôm nay Ngụy Vân Hi lại mắc chứng bệnh lười biếng. Nàng ấy nói là đầu óc choáng váng ngột ngạt, toàn thân khó chịu, không muốn đi nghe tiên sinh giảng bài. Ngụy đại phu nhân nhìn vẻ mặt mệt mỏi của nàng ấy, còn thật sự cho là nàng ấy có chỗ nào không thoải mái nên đã mời đại phu đến bắt mạch cho.

Đại phu nói nàng ấy bị nhiễm khí lạnh, khí huyết có phần không thông, vì thế mới dễ cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần uống mấy thang thuốc an dưỡng là được rồi.

Ngụy đại phu nhân nghĩ đến kỳ kinh nguyệt lần trước nàng ấy bị đau bụng, chỉ sợ cũng chính vì nguyên nhân này. Nàng ta cũng không nghĩ tới nàng ấy mắc chứng bệnh lười biếng, còn cảm thấy trong lòng có chút xót xa cho nàng ấy, nhìn nàng ấy không có chút hứng thú nào nằm trên giường, không còn cái dáng vẻ nhảy nhót ngày thường nữa.

Lại muốn nói đến trước đây nàng ta luôn không vừa ý Ngụy Vân Hi không có tính cách điềm đạm của một nữ nhân, cả ngày chỉ nhảy nhót tung tăng như một đứa con trai không ra thể thống gì cả. Lúc này nàng ấy yên tĩnh như vậy lại cảm thấy có chút kỳ lạ không quen, sau khi suy nghĩ một lúc sau nàng ta nói: “Mẫu thân sẽ để cho người đi sắc thuốc trước, con có muốn đến chỗ Thất cô cô chơi một chút không?”

Ngụy Vân Hi lẩm bẩm trong miệng, gương mặt ngập tràn vẻ không vui: “Con không đi, mẫu thân chẳng phải đã nói Thất cô cô của con vô cùng điên loạn, con cũng giống như Thất cô cô, mỗi ngày đều điên rồ, hoang dã đến mức không còn giới hạn sao?”

Ngụy đại phu nhân nhìn nàng ấy có chút không nói nên lời, nàng ta giơ tay lên đánh nàng ấy một cái rồi nói: “Mẫu thân nói Thất cô cô của con cực kỳ điên loạn khi nào? Con đừng có ra ngoài nói xằng nói bậy cho mẫu thân như thế.”

“Con đâu có nói xằng nói bậy chứ, trước đây chính mẫu thân nói như vậy với con mà.”

Ngụy đại phu nhân bị nàng ấy làm cho tức giận sắp ch*t rồi, có khả năng nàng ta đã từng nói những lời này, nhưng chắc chắn chủ yếu nói đến Ngụy Vân Hi. Thất cô cô kia của nàng ấy tuy rằng đúng là luôn hành động một mình, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến ai.

“Cái đó mẫu thân là nói con, không phải nói Thất cô cô của con.”

Ngụy đại phu nhân vừa dứt lời thì Ngụy Vân Hi đã bĩu môi: “Không phải mọi người đều nói con giống Thất cô cô sao? Nói con chẳng phải cũng là nói cô sao?”

“Con có thích đi hay không, không đi thì cứ nằm ở đây đi.”

Ngụy đại phu nhân nói xong thì lập tức muốn phất tay áo rời đi, Ngụy Vân Hi thấy vậy thì từ từ ngồi dậy: “Con đi là được chứ gì, sau này mẫu thân đừng có nói con nữa. Đây là mẫu thân bảo con đi tìm Thất cô cô để chơi đó.”

Nghe thấy những lời này, Ngụy đại phu nhân dừng bước chân quay đầu lại nhìn nàng ấy, chỉ thấy đầu tóc Ngụy Vân Hi lộn xộn, quần áo xộc xệch, bờ mô*g cũng không muốn rời khỏi giường mà lê về một bên mép giường, ống quần trơn nhẵn xoăn tít lên, để lộ ra đôi chân trắng mịn.

Nàng ta hít sâu một hơi, thầm nghĩ không biết nàng ta có còn cái may mắn tái sinh được một đứa con gái không nữa.

Viện của Ngụy Như Băng nằm ở phía sau cùng của toàn bộ Ngụy phủ, rộng rãi và yên tĩnh đẹp đẽ, nhưng chỉ có một mình nàng ta sống, cỏ dại mọc um tùm trong viện. Ngoài ra còn có nuôi hai con hạc trắng, thì ra là hạc trắng biết bay, bây giờ đã béo ú đến mức đi bộ cũng loạng choạng lắc lư, co quắp ở trong viện.

Ngụy Văn Du và Ngụy lão phu nhân lại chưa bao giờ bước chân vào cái viện này. Những người đầy tớ hầu hạ muốn dọn dẹp nhưng Ngụy Như Băng không cho, nói rằng nếu dọn dẹp quá sạch sẽ không phù hợp với phong cách của nàng ta.

Cứ thế để cho hoa cỏ dại mọc lên một cách bừa bãi, ngáng đường thì nàng ta sẽ giẫm hai chân lên, không cản đường thì nàng ta cứ thế mặc kệ.

Ngụy Vân Hi lười biếng đi tới thì đã thấy Ngụy Như Băng mặc một chiếc đạo bào rộng rãi có màu xám trắng đan xen nhau. Nàng ta đang ngồi xổm bên cạnh lò lửa trong đại viện luyện đan, mái tóc đen dài buộc sau đầu, quấn thành cái đuôi ngựa rơi lả tả ở trên lưng.

“Thất cô cô, cô cô lại đang luyện đan sao?”

Nàng ấy kêu lên một tiếng, Ngụy Như Băng hất đầu nhìn lại, trên khuôn mặt thanh tú đang lấm lem bụi đất, nhưng khi đôi mắt kia khẽ dao động thì lại có một sự hiên ngang không thể nói rõ được.

Ngụy Vân Hi cũng đang sững sờ, nàng ấy rất thích chơi đùa cùng với Ngụy Như Băng, nhưng những người trong nhà lại không có ai yêu thích người Thất cô cô này của nàng ấy cả. Ngụy Vân Hi cảm thấy Thất cô cô của nàng ấy là một con người vô cùng kỳ lạ, có lẽ toàn bộ Khánh Quốc cũng không tìm ra được mấy người giống như Ngụy Như Băng.

Trước kia vốn dĩ đã định kết hôn, nhưng người hứa hôn với nàng ta không biết đã vướng vào sợi dây sai trái nào rồi mà lại muốn xuất gia đi tu. Ngụy Như Băng không đồng ý lập tức đi theo vào trong chùa, nhưng tiếc là đã không còn cách nào, ngược lại cũng không phải nàng ta yêu người kia đến ch*t đi sống lại đến mức không thể nào rời bỏ được. Chỉ là nàng ta cảm thấy đối phương chưa đủ sự tử tế trong chuyện này.

Nàng ta suy nghĩ một chút, hay là nàng ta cũng đi tu đi?

Nhưng khi các quy tắc giới luật của Phật gia được truyền ra ngoài đã dọa cho nàng ta sợ chạy mất.

Sau đó nàng ta đi từ chùa xuống lại gặp được một tiểu đạo sĩ còn trẻ tuổi, dáng vẻ trắng trẻo mềm mại trông rất ưa nhìn. Nàng ta cứ thế đi theo đến đạo quan, lúc này nàng có thể nhàn nhã như mây trôi lững lờ, lập tức nhận tiểu đạo sĩ làm sư đệ ngay tại chỗ.

Cứ như vậy nàng ta bắt đầu quá trình tu đạo tìm tiên thảo để luyện tiên đan, còn  vô duyên vô cớ ở lại trong đạo quan, lúc đó còn náo loạn một trận với Ngụy Văn Du.

Tuổi tác đã rất lớn rồi mà không quan tâm đến việc lập gia đình. Sau đó Ngụy lão phu nhân cảm thấy nên quên chuyện này đi, không lấy chồng thì không lấy chồng, muốn luyện đan thì về nhà luyện cũng được, vì thế đã để lại cái hậu viện cho nàng ta.

Hiện tại đã hoàn toàn là nữ tử lớn tuổi nhất có một không hai ở trong kinh thành. Nhưng Ngụy Vân Hi lại cảm thấy Thất cô cô của nàng ấy được tự do không bị ràng buộc thực sự rất tốt.

“Thoại bản ở đầu giường của ta, ngươi tự mình đi lấy đi.”

Ngụy Vân Hi cười ha ha rồi hỏi: “Thất cô cô đã xem xong chưa?”

“Xem xong rồi.”

“Vậy con phải đi xem.” Nói xong nàng ấy lập tức chui vào phòng, trong nhà chỉ còn làn khói xanh lượn lờ, giống như chưa từng có ai đến đây vậy.

Mục Đào Đào đến Ngụy phủ, người của Ngụy phủ vốn cũng đã rất quen thuộc với nàng. Đại phu nhân kéo nàng lại ân cần hỏi han một hồi sau đó mới sai người đi gọi Ngụy Vân Hi về.

Nàng vội vàng nói: “Không cần gọi nàng ấy quay về đâu, con đến tìm nàng ấy là được rồi.”

Ngụy đại phu nhân nhìn nàng một chút rồi cười nói: “Được, vậy ta để Thanh cô cô đưa con tới đó.”

“Đa tạ Đại phu nhân.”

Giọng điệu của nàng êm dịu lại có vẻ dịu dàng ít nói, Ngụy đại phu nhân nhìn thấy vậy trong lòng rất yên tâm, nàng ta cũng nhỏ nhẹ nói: “Quận chúa và Vân Hi là tỷ muội tốt, đến phủ đệ không cần khách khí, cứ coi như là đến nhà mình.”

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, Thanh cô cô đưa nàng đến trước cổng viện của Ngụy Như Băng.

“Cảm ơn cô cô, ta sẽ tự đi vào tìm Vân Hi.”

Thanh cô cô gật gật đầu, đứng lại ở một bên nhìn nàng bước vào trong viện, cho đến khi có tiếng nói vang lên trong viện thì mới quay lại hầu hạ Ngụy đại phu nhân.

Vốn dĩ Ngụy Vân Hi đang trốn ở trong phòng xem thoại bản, nhưng khi nàng ấy nghe được giọng nói của Mục Đào Đào thì quăng thoại bản đi chạy vội ra ngoài. Tiếng gào thét chói tai chọc tan bầu trời làm cho hai con hạc trắng mập mạp kia cũng bị giật mình, hai củ cải đỏ ôm nhau nhảy nhót giẫm lên một vùng cỏ dại.

Ngụy Như Băng nhìn hai nha đầu ở trước mặt, hít sâu một cái rồi nhíu mày nói: “Hai người các ngươi vào trong phòng mà nhảy đi, hạc trắng của ta bị các ngươi hù dọa sợ ch*t khiếp mất.”

Nghe thấy vậy thì hai người mới yên tĩnh trở lại, Mục Đào Đào nhìn về phía Ngụy Như Băng ngoan ngoãn cười nói: “Xin chào Thất cô cô.”

Ngụy Vân Hi rất tốt với Ngụy Như Băng, nàng cũng xưng hô giống như Ngụy Vân Hi. Ngụy Như Băng nhìn nàng nở nụ cười: “Chào tiểu uận chúa, ta thấy hôm nay Quận chúa mang theo hoa đào trên mặt đấy.”

Những lời này vừa nói ra thì Ngụy Vân Hi đã bĩu môi không tin, Mục Đào Đào ở trong phủ Nhiếp chính vương, làm gì có hoa đào nào tới cửa được chứ. Nàng ấy che chở nói: “Đào Đào còn nhỏ, Thất cô cô không được trêu chọc nàng ấy.”

Ngụy Như Băng mím môi, thấy Mục Đào Đào sững sờ thì biết mình đã nói đúng rồi.

“Ta trêu chọc chỗ nào chứ, không tin ngươi thử hỏi Quận chúa đi?”

Ngụy Vân Hi nhìn về phía Mục Đào Đào, chỉ thấy gương mặt nàng như hoa đào, trong lòng nàng ấy vô cùng hồi hộp, tâm tình kích động kéo Mục Đào Đào chạy vào phòng rồi đóng cửa lại.

“Nói nhanh lên, thật sự có hoa đào sao? Là công tử nhà ai thế? Ai mà dám to gan vào Vương phủ như vậy chứ?”

Ngụy Vân Hi hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác, Mục Đào Đào cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có câu cuối cùng này là nàng phản bác lại: “Không có ai bước vào Vương phủ.”

“Không có ai vào trong Vương phủ sao?” Đầu óc Ngụy Vân Hi nhanh chóng chuyển động, nàng ấy nhớ tới thái độ trước đó của Hoắc Nghiễn Trưng ở trong Vĩnh Thọ cung. Hai tay nàng ấy xiết chặt vai của Mục Đào Đào, âm thanh trầm thấp mà lại vô cùng kích động hỏi: “Là Nhiếp chính vương sao?”

Ánh mắt của Mục Đào Đào lửng lơ, nàng nghĩ đến chuyện vừa nãy Hoắc Nghiễn Trưng hôn nàng qua tấm khăn lụa, trong lòng nàng hiểu biết nông cạn, lập tức hoàn toàn trải hết ra với Ngụy Vân Hi: “Hoàng thúc, ngài ấy… Ngài ấy…”

Những lời này nói ra vô cùng xấu hổ, nàng lắp ba lắp bắp một hồi lâu cũng không nói ra được, Ngụy Vân Hi cẳng thẳng đến sắp ch*t rồi: “Ngài ấy làm sao?”

Nhìn cái dáng vẻ nóng vội muốn biết của Ngụy Vân Hi, sắc mặt Mục Đào Đào đỏ bừng lên, nàng cụp mắt xuống nhỏ giọng nói: “Ngài ấy hôn môi ta.”

“A.”

Lại một tiếng thét chói tai phá tan nóc nhà, Ngụy Như Băng nhìn cánh cửa phòng đang đóng kín bật cười thành tiếng.

Sau khi Ngụy Vân Hi hét lên một tiếng chói tai thì nhanh chóng bình tĩnh lại dò hỏi: “Sau đó thì sao? Ngài ấy có nói gì với ngươi không?”

Mục Đào Đào lắc đầu một cái: “Không có.”

Ngụy Vân Hi hừ lạnh một tiếng, xác nhận lại lần thứ hai: “Không hề nói gì sao?”

“Ừ.”

“Không có nói với ngươi là ngài ấy thích ngươi sao?” Ngụy Vân Hi hỏi.

Nàng tiếp tục lắc đầu, chỉ thấy Ngụy Vân Hi nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Vậy vì sao ngài ấy phải hôn ngươi?”

“Ngài ấy thích ta nên mới hôn ta sao?” Nàng hỏi xong thì toàn thân Ngụy Vân Hi đều sững sờ, đầu óc ong ong quay cuồng, nàng ấy kéo Mục Đào Đào ngồi xuống một cái ghế ở bên cạnh.

Ngụy Vân Hi điên cuồng gật đầu, nàng cũng gật đầu giống như đã hiểu rõ, chỉ nghe Ngụy Vân Hi hỏi tiếp: “Vậy còn ngươi? Ngươi thích Nhiếp chính vương à?”

“Thích chứ.” Mục Đào Đào buột miệng thốt lên.

Nhưng chính vì sự buột miệng nói ra này, Ngụy Vân Hi nở nụ cười hỏi tiếp: “Vậy ngươi có thích Hoắc Vân Hằng không?”

“Cũng thích mà.”

Nghe thấy câu trả lời này thì Ngụy Vân Hi khẽ thở dài, thường ngày nàng ấy cảm thấy Mục Đào Đào cực kỳ thông minh, nói đến chuyện gì cũng sẽ hiểu ngay, nhưng có lẽ nàng không nhạy bén trong chuyện tình trường. Nàng ấy suy nghĩ một hồi lại càng cảm thấy có lẽ phải có chút gì đó kích thích mới được.

“Vậy nếu như Hoắc Vân Hằng muốn cưới Hoàng tử phi thì ngươi sẽ không vui sao?” Ngụy Vân Hi hỏi.

Mục Đào Đào khẽ lắc đầu: “Tại sao ta phải không vui chứ, ngài ấy cưới Hoàng tử phi ta sẽ làm quà tặng cho ngài ấy.”

“Vậy nếu như bây giờ Nhiếp chính vương cưới một Vương phi thì ngươi sẽ không vui chứ?”

Ngụy Vân Hi hỏi xong thì nàng lập tức im lặng.

“Không vui sao? Ngươi xem sự yêu thích của ngươi đối với Nhiếp chính vương và Hoắc Vân Hằng không hề giống nhau.”

Vừa dứt lời, sau khi suy nghĩ trong chốc lát Ngụy Vân Hi lại nói: “Sau khi ngươi quay về lập tức nói với Nhiếp chính vương, hôn ngươi chính là thích ngươi, thích ngươi thì không được phép cưới người khác, phải chờ sau này cưới ngươi. Có nghe thấy chưa?”

“Được, ta biết rồi.”

Ngoài miệng nàng trả lời biết rồi, thế nhưng sau khi trở lại thì trong lòng lại sợ hãi không nhắc tới bất cứ cái gì cả.

Buổi tối nàng tắm rửa xong rất sớm rồi lên giường nằm xuống quấn cái chăn nhỏ của mình thật kĩ.

Sau khi Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng đi ngủ thì cũng không ngồi thêm bao lâu nữa mà cũng lập tức đi ngủ, đi qua thì thấy Mục Đào Đào đang quay lưng lại với hắn, hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Đào Đào?”

Mục Đào Đào không trả lời, sau khi Hoắc Nghiễn Trưng lên giường cúi người xuống nhìn nàng, chỉ thấy nàng đã nhắm đôi mắt lại, hàng lông mi khẽ run rẩy, hắn cười cười: “Tại sao lại giả vờ ngủ chứ? Không muốn quan tâm đến hoàng thúc nữa sao?”

Sau khi bị vạch trần, Mục Đào Đào không thể làm gì khác đành phải mở mắt ra, xoay người lại nhìn Hoắc Nghiễn Trưng: “Ta không có.”

“Vậy vừa nãy ta gọi nàng nàng làm gì mà không trả lời?”

Nàng chép miệng: “Ta không nghe thấy.”

Hoắc Nghiễn Trưng “Ồ” một tiếng rồi nói: “Hóa ra là không nghe thấy, ta còn tưởng là Đào Đào chán ghét hoàng thúc, không muốn quan tâm đến hoàng thúc nữa.”

“Ta không như thế.”

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng rồi mỉm cười nằm xuống, hắn nói sâu xa: “Tới Ngụy phủ chơi đùa thế nào?”

Nàng nghĩ đến những câu mà Ngụy Vân Hi nói với nàng rồi trả lời: “Rất vui vẻ.”

“Ừ. Mấy ngày tới hoàng thúc sẽ rất bận rộn, nàng ngoan ngoãn ở lại trong phủ, không được ra ngoài phủ một mình, có biết chưa?” Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò, Mục Đào Đào cũng ngoan ngoãn đáp lại: “Được.”

Hắn sắp xếp chăn cho nàng rồi nói với giọng điệu bằng phẳng: “Ngủ đi.”

Nằm ở trên giường, đèn đã tắt nhưng Mục Đào Đào lại rất tỉnh táo, nàng lăn qua lăn lại một lát vẫn còn chưa ngủ được.

“Đang suy nghĩ gì thế? Không ngủ được sao?”

Giọng nói của Hoắc Nghiễn Trưng vang lên trong màn đêm, nàng nhỏ giọng trả lời: “Đột nhiên không buồn ngủ lắm.”

“Nàng đói bụng sao?” Hắn hỏi.

Mục Đào Đào nói: “Không đói bụng.”

“Vậy là muốn nói gì đó với hoàng thúc sao?”

Nàng nghĩ đến những lời Ngụy Vân Hi nói vói nàng, nàng cảm thấy mình không thể nói ra nguyên văn được, nhưng nàng vẫn muốn hỏi một chút: “Hoàng thúc có thích ta không?”

Trong đêm tối nàng không nhìn rõ được vẻ mặt của Hoắc Nghiễn Trưng, chỉ nghe thấy hắn dịu dàng nói: “Sao vậy? Nàng cảm thấy hoàng thúc không thích nàng sao?”

“Không phải, chỉ là ta muốn hỏi một chút.”

Hoắc Nghiễn Trưng khẽ cười nói: “Ta thích nàng, mau ngủ đi.”

Khi Mục Đào Đào tỉnh dậy vào ngày hôm sau thì Hoắc Nghiễn Trưng đã thức dậy rồi.

Nàng vừa mới bò lên thì Thu Nguyệt và Xuân Hiểu đã lập tức bước vào.

“Hoàng thúc đâu?”

Thu Nguyệt trả lời: “Vương gia đã vào trong cung, Quận chúa dậy chưa ạ?”

Nhớ tới tối hôm qua Hoắc Nghiễn Trưng đã dặn dò nàng, nàng lại quên hỏi lúc nào hắn trở về, tâm trạng không được tốt lắm: “Dậy thôi.”

Nàng rửa mặt ăn sáng rồi tới nghe tiên sinh giảng bài, sau khi trở lại thì xem thoại bản mà Ngụy Vân Hi cho nàng mượn.

Tình yêu trong thoại bản rung động đến cả tâm can, nam nữ trong thoại bản yêu nhau vô cùng đau khổ, bọn họ sống vì tình yêu, cũng vì tình yêu mà ch*t đi, nàng ôm thoại bản vui vẻ thì cười, buồn bã thì khóc, thấy viên mãn thì lại hài lòng.

Không biết có phải do ảo giác hay không mà Xuân Hiểu và Thu Nguyệt đều cảm thấy trong vòng mấy ngày Mục Đào Đào đã lột bỏ rất nhiều tính cách trẻ con, đã dần dần ra dáng một thiếu nữ trưởng thành.

Xuân Hiểu và Thu Nguyệt đã nói với nhau mấy lần, có nên nói chuyện với Mục Đào Đào một chút hay không, rằng những lời viết trong thoại bản kia đều là giả dối, là người đời biên soạn ra để giải trí vui vẻ mà thôi.

Nhưng Thu Nguyệt ngăn cản, nàng ấy cảm thấy những thứ trong thoại bản thật hay giả đều không quan trọng. Mục Đào Đào cũng sẽ tự mình phân biệt được, quan trọng nhất là thoại bản có thể mang tới cho nàng những trải nghiệm khác nhau về tình cảm. Nàng sẽ từ từ hiểu ra một số thứ mà người lớn không thể trực tiếp nói ra được với nàng.

Cái đó thì ổn rồi.

Sau khi xem xong thoại bản, nàng chậm rãi hồi tưởng lại những bất thường khi ở chung một chỗ với Hoắc Nghiễn Trưng mấy ngày nay, nhớ tới tối hôm qua Hoắc Nghiễn Trưng đã nói thích nàng, trong lòng nàng có chút hơi lạnh lẽo.

Nàng đã là một cô nương trưởng thành rồi, không còn là một đứa trẻ con nữa.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, ngày hai mươi ba tháng chạp sẽ đưa tang Thái hoàng thái hậu.

Quy mô vô cùng long trọng, hàng ngũ đưa tang hùng tráng đi ra từ cổng cung điện, quân binh dẫn đường đi tới hoàng lăng, người dân đứng chật cứng ở hai bên đường xá.

Thái hoàng thái phi đã rời khỏi Vĩnh Thọ Cung đi cùng với Tề ma ma xuống cổng thành, nhìn quan tài kia được đưa đi xa, một cuộc đời đó đã chỉ còn là một dấu chấm tròn kết thúc.

Trong lòng bà cũng không có quá nhiều cảm xúc khác, chỉ là chuyện này nhắc nhở bà thời gian đã trôi qua, bà cũng không còn trẻ nữa.

Hoắc Nghiễn Trưng không đi đưa tang, thấy Thái hoàng thái phi lên thành lầu, hắn lệnh cho Hồng Tụ mang theo một cái áo choàng lên trên thành lầu.

Thái hoàng thái phi tức giận, đã nhiều ngày hai mẹ con không gặp nhau.

Hoắc Nghiễn Trưng lên lầu khoác áo choàng vào cho bà: “Vị trí cao gió lớn, mẫu thân cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Bà đưa tay hợp kéo sát áo choàng lại, ngừng một chút rồi nói: “Con không đi theo tới hoàng lăng sao?”

“Bệ hạ đi rồi.”

Thái hoàng thái phi gật đầu, giữa bọn họ cũng không tồn tại chuyện đích mẫu hay không đích mẫu, phong tước Thái hoàng thái hậu vì là tất cả con cái của Thái hoàng thái phi đều do bản thân bà nuôi nấng. Các công chúa và hoàng tử phía dưới đều có địa vị ngang nhau, không phân biệt cao thấp, chỉ xếp vị trí dựa theo tuổi tác. Vì thế cho dù Hoắc Nghiễn Trưng có không đưa tang tới hoàng lăng thì cũng không có người nào dám chỉ trích Hoắc Nghiễn Trưng bất hiếu.

“Mẫu thân vẫn còn đang giận con sao?” Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ giọng hỏi.

Vẻ mặt của Thái hoàng thái phi khẽ thay đổi: “Không có.”

Âm thanh của bà nhẹ nhàng bình tĩnh không hề tức giận, nhưng Tề ma ma nói có khúc mắc cũng là sự thật.

“Ngày đó Tề ma ma vào trong phủ tặng lễ vật sinh thần cho Đào Đào đã nói với con, trong lòng mẫu thân vẫn còn rất để ý tới chuyện của Anh đệ.” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, Thái hoàng thái phi im lặng không nói gì, bà chỉ lẳng lặng nhìn về phía xa, ánh mắt lạnh lùng mà rất thương cảm.

Trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng giống như bị một thứ gì đó đâm vào, hắn cắn răng nói: “Mẫu thân muốn chứng cứ, con đều đã tìm được, nhưng khi đó thời gian đã trôi qua hai năm, mẫu thân vừa mới bước ra khỏi nỗi đau đớn, con không đành lòng lại làm cho mẫu thân phải đau lòng nữa nên đã tự ý báo thù giúp cho đệ đệ.”

“Là bà ta sao?” Thái hoàng thái phi hỏi.

“Là ý của bà ta, cụ thể hơn là do hai cha con Nghiêm đã bày ra. Vốn dĩ ngày đó người đáng phải ch*t là con, chỉ là ma xui quỷ khiến thế nào đã làm hại đến Anh đệ.” Lời nói của hắn vừa thốt ra, đáy mắt của Thái hoàng thái phi đỏ ửng lên: “Vì thế con ăn miếng trả miếng, con đã hạ độc gi*t ch*t bà ta.”

“Con cảm thấy hổ thẹn trong lòng, chỉ mong mẫu thân đừng nghĩ tới chuyện cũ nữa.”

Thái hoàng thái phi lẳng lặng nhìn hắn, gió lạnh cuồn cuộn thổi đến, lướt qua làm cho trái tim bà vô cùng lạnh lẽo.

Phải nói Hoắc Nghiễn Trưng đã sai cái gì chứ? Hắn chẳng sai bất cứ điều gì cả, khi còn bé hắn đối xử với đệ đệ rất tốt, sau đó đệ đệ ch*t rồi thì hắn báo thù cho đệ đệ. Hắn không muốn bà đau khổ thêm nữa, hắn biết Thái hoàng thái hậu luôn muốn đẩy mẫu thân hắn xuống địa ngục. Vì thế hắn mang theo Mục Đào Đào đi một chuyến đến Từ Ninh Cung, âm thầm gi*t ch*t Thái hoàng thái hậu.

Hắn cứ tưởng mình đã tính toán mọi chuyện rất tốt, nhưng lại không biết mẫu thân cũng không muốn hắn giúp bà làm nhiều việc đến như vậy.

Bà muốn tự mình báo thù cho cái ch*t của con trai mình, muốn tự mình giải quyết ân oán với những kẻ đã hại ch*t con mình.

Nếu phải nói rằng hắn có lỗi gì thì hắn chẳng có bất cứ một lỗi lầm nào cả, chỉ là thích tính toán và bày mưu tính kế mọi chuyện từ trước.

Mà thôi.

“Biết rồi, sau này ta sẽ suy nghĩ nhiều nữa.”

Sau khi nghe thấy bà nói như vậy, trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng lại không có một chút vui vẻ nào, hắn cảm thấy khó chịu nghẹn lại ở trong lòng.

Hai mẫu tử đứng lặng im trên cổng thành một hồi lâu, Thái hoàng thái phi nhìn thấy hàng ngũ đưa tang đã biến mất thì đưa tay về phía Tề ma ma nói: “Hồi cung thôi, gió nổi lên rồi.”

“Vậy con đưa mẫu thân quay về.” Hoắc Nghiễn Trưng nói xong thì lập tức đi theo.

Vừa mới xuống dưới thành lầu, Thái hoàng thái phi đã dừng bước chân lại: “Bây giờ ở trong cung đang vô cùng hỗn loạn, buổi tối biểu muội Giang Đàm của con sẽ đến kinh thành, con đi đón nó quay về phủ.”

“Ở lại phủ của con sao?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Thái hoàng thái phi liếc mắt nhìn hắn một cái: “Sao vậy? Vốn dĩ ta muốn đưa nó vào cung ở cùng với ta một thời gian, nhưng gần đây Hoắc Vân Kỳ làm ra cái dáng vẻ ông trời kia, không chắc sẽ còn gây ra chuyện lớn gì nữa, không bằng cứ để nó ở lại trong phủ của con, hôm khác dẫn vào cung gặp ta.”

Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày, sắc mặt không tốt, Thái hoàng thái phi cũng nhíu mày: “Đã nhiều năm không gặp, khi còn bé như cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh con. Bây giờ cũng là một cô nương trưởng thành rồi, con cũng không thể lại ăn hiếp người ta nữa.”

Nghe thấy những lời này của Thái hoàng Thái phi, Hoắc Nghiễn Trưng khẽ thở dài: “Nàng đã chịu tang dì xong rồi ạ?”

“Ừ, đã chịu tang xong rồi, tuổi tác cũng đã lớn hơn hơn rồi nhưng việc hôn nhân vẫn còn chưa có tin tức gì, tạm thời ở lại chỗ con, ta sẽ xem xét cho nó một mối hôn sự.”

Những lời này coi như Hoắc Nghiễn Trưng cũng đã nghe hiểu được rõ ràng, nhưng Thái hoàng thái phi nói cũng có lý, ở lại trong cung quả thực không thích hợp.

“Con biết rồi, nhưng chúng con đã không gặp nhau rất nhiều năm, bây giờ trông nàng ấy như thế nào vậy?”

Thái hoàng thái phi nói: “Mấy ngày trước gửi thư, ta đã hồi âm lại cho nó kèm theo chân dung của con, bảo nó con sẽ chờ ở cổng thành, con nhớ tới là được rồi, không cần phải tiễn ta.”

Hoắc Nghiễn Trưng im lặng.

Trong Vương phủ.

Mục Đào Đào biết hôm nay là ngày đưa tang Thái hoàng thái hậu, sau khi kết thúc Hoắc Nghiễn Trưng sẽ lập tức trở lại.

Nàng đã không gặp hắn khoảng mấy ngày rồi, từ rất sớm đã chơi đùa chờ ở trước viện, nàng chơi đùa công khai thực ra là muốn để cho Hoắc Nghiễn Trưng vừa vào đến cổng lớn của Vương Phủ đã có thể nhìn thấy nàng ngay lập tức.

Chờ từ buổi chiều đến hoàng hôn mà người vẫn còn chưa về, cũng không có tin tức gì cả.

Xuân Hiểu sắp xếp bữa tối rồi nói với nàng: “Quận chúa dùng bữa tối trước đi, có thể Vương gia có chuyện gì đó phải nán lại nên sẽ quay về muộn hơn một chút.”

Nàng cũng không nói thêm gì cả, một mình ngồi ăn cơm trên cái bàn dài ở trong căn phòng trống rỗng, tâm trạng cũng vô cùng chán nản, ăn chưa được mấy miếng đã để người dọn đi.

Nàng lại kéo Thu Nguyệt đá cầu với nàng ở trước viện, đợi đến khi trời đã tối, ánh trăng đã lên cao ở trên bầu trời thì Hoắc Nghiễn Trưng mới trở về.

Nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ cổng lớn, nàng nhanh chóng chạy về phía cổng, cổng lớn vừa mới mở ra, Hoắc Nghiễn Trưng từ bên ngoài bước vào, nhưng hắn không quay về một mình, trong lòng còn đang bế một nữ nhân.

Tiếng hô “hoàng thúc” tràn ngập vui mừng của Mục Đào Đào cũng không thể phát ra được, nàng sững sờ đứng yên tại chỗ.