Thái hoàng thái phi bảo Hoắc Nghiễn Trưng chờ ở cửa thanh, ban đêm sẽ phải đóng cửa thành. Nếu hắn không đợi Giang Đàm, e là tối nay đến cửa thành cũng không vào được. Hắn vẫn chờ đến khuya, khi bắt đầu mất kiên nhẫn, Giang Đàm mới khoan thai đi đến.
Trong đêm tối chẳng thấy rõ sắc mặt.
Ngay phía sau, Giang Đàm không xuống xe ngựa, chỉ vén màn lên nhô đầu ra xin lỗi: “Biểu ca, thật xin lỗi. Trên đường đi gặp chuyện nên mới đến trễ.”
Giọng nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, gương mặt nhìn thấy thương.
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày, không nói thêm gì nữa. Cho đến khi đã tới phủ, xe ngựa cũng đã dừng, thấy Giang Đàm vẫn chưa xuống xe, Hoắc Nghiễn Trưng nhàn nhạt nói: “Đến rồi, biểu muội xuống xe đi.”
Chỉ nghe Giang Đàm lên tiếng nhưng vẫn chưa thấy ra, phải một lúc sau mới nhấc màn xe lên, khẽ nói: “Biểu ca có thể ôm ta xuống không?”
Sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng trầm xuống, đây là tật xấu gì vậy? Hắn đứng yên bất động, chỉ nghe thị nữ của Giang Đàm cúi đầu bẩm: “Tiểu thư nhà nô tì trên đường không cẩn thận nên bị ngã, bị thương ở chân không đi được.”
“Bị lúc nào? Tại sao lúc nãy không nói?”
Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, hốc mắt thị nữ Thanh Hòa đau xót, nghẹn ngào nói: “Mấy ngày rồi, chân tiểu thư sưng đến nỗi biến dạng. Vừa rồi nô tì định nói nhưng tiểu thư không cho vì phiền phức, chờ tới rồi mới thỉnh đại phu xem sao.”
Hắn nặng nề hít một hơi, bị thương chân cũng không phải là việc nhỏ, bao nhiêu đại phu trước đó từng đi xem đều không giỏi hay sao? Sao lại phải chờ đến Kinh thành mới xem chứ?
Tuy nghĩ như vậy nhưng Thái hoàng thái phi đã giao cho hắn chăm sóc thì không thể mặc kệ.
Hắn kéo cửa xe ngựa ra, vào bên trong thấy Giang Đàm nằm nửa người, cách qua lớp váy cũng thấy sơ được chân nàng ấy đang sưng phồng lên.
Hắn sửng sốt đôi chút, chỉ thấy Giang Đàm ngước mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, lại rước thêm phiền toái cho biểu ca rồi.”
Khi còn nhỏ, Thái hoàng thái phi rất thích người biểu muội này, còn giữ bên người tận hai năm. Cũng là lúc đó Giang Đàm đi sau hắn như cái đuôi nhỏ.
Hắn đúng là… nhưng Giang Đàm chưa gả đi, bảo người khác ôm cũng không được nên hắn phải làm.
Giờ này Đào Đào chắc cũng đã ngủ.
Nhưng ngàn lần hắn cũng chẳng ngờ được, khi cửa lớn vừa mở ra, bóng dáng kia vì hắn mà vội vã chạy đến. Sau lại thấy rõ hắn, nụ cười xán lạn trên mặt cứng đờ, nửa chân cũng lùi lại, cả người sững sờ tại chỗ.
Hắn nhìn thần sắc của Mục Đào Đào, từ vui vẻ chuyển sang buồn rầu. Dưới ánh trăng tĩnh mịch, nàng không khoác áo choàng, ăn mặc có chút phong phanh. Mấy ngày không gặp, dường như nàng có chút khác lạ, đã bớt tính trẻ con của tiểu hài tử đi nhiều rồi.
“Đào Đào, đã trễ rồi sao lại đến đây.” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Mục Đào Đào cảm thấy như có hàng vạn mũi kim đâm vào mình, nàng vừa nhìn nữ tử trong ng*c Hoắc Nghiễn Trưng vừa liếc nhìn hắn, biểu cảm tươi cười trên mặt so với khóc còn khó coi hơn nhiều.
“Ta chơi đá cầu với Thu Nguyệt ở đây.”
Mục Đào Đào vừa dứt lời, Thu Nguyệt phía sau cũng tới đây, gật đầu phụ họa nhẹ nhàng nói: “Vương gia đã trở về.”
Hoắc Nghiễn Trưng ừ một tiếng, ánh mắt dừng trên người Mục Đào Đào: “Đêm khuya bắt đầu trở lạnh rồi, ở bên ngoài chơi sao không mặc áo khoác, chốc nữa lại dễ nhiễm lạnh bị bệnh, về thôi.”
Giang Đàm ở trong lòng ng*c cũng phải trơ mắt nhìn. Vừa nãy khi Hoắc Nghiễn Trưng ôm mình từ xe ngựa ra mặt mày lạnh tanh, đến khi nhìn tiểu cô nương này thì dịu dàng như nước, tựa như không phải cùng một người.
Đây đâu phải biểu ca trong tiềm thức của nàng ấy, dường như không phải Nhiếp chính vương hung ác như trong lời đồn…
Nàng ấy nhìn người đi bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng, thấp giọng nói: “Vị này là Vĩnh An quận chúa?”
Không gọi Hoắc Nghiễn Trưng biểu ca, càng không có từ danh xưng nhưng mọi người đều biết nàng ấy đang hỏi Hoắc Nghiễn Trưng.
Ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng khẽ động, nhàn nhạt: “Ừ.”
“Chào tiểu Quận chúa.” Giang Đàm nói.
Thu Nguyệt nghe xong liền trở nên trầm mặc, liếc nhìn Mục Đào Đào. Chỉ thấy trên mặt Mục Đào Đào viết lên mấy chữ không vui.
Nàng nhìn Giang Đàm, nói: “Ta không còn nhỏ, nhưng tỷ tỷ, người mấy tuổi rồi mà còn muốn người khác ôm? Không thấy xấu hổ sao?”
Giang Đàm ngây người đi, Thu Nguyệt cũng hơi sững sờ sau đó bật cười. Không thể ngờ được Quận chúa ngày thường mềm yếu đáng yêu vậy mà có thể nói những lời như vậy.
Bị đâm chọt một chút, Giang Đàm nhìn thoáng qua Hoắc Nghiễn Trưng, thấy trên miệng hắn hiện ra ý cười không rõ. Nàng ấy hít một hơi thật sâu, không mở miệng nói gì.
Sau khi trở về Đông viện, Hoắc Nghiễn Trưng bảo thị nữ thỉnh Thạch Quảng tới xem chân của Giang Đàm, rồi nhìn quản gia nói: “Vị này là Ích Châu biểu tiểu thư, lão tổ tông không tiện mang nàng vào cung nên ở tạm Vương phủ. Ngươi sắp xếp đi.”
Quản gia gật đầu: “Xin chào biểu tiểu thư.”
Giang Đàm nói: “Sau này làm phiền rồi.”
Lão quản gia cười cười: “Vâng ạ.”
Giang Đàm như muốn nói cái gì đấy đã bị Hoắc Nghiễn Trưng chặn ngang: “Qua phòng bếp nhỏ bên kia nói một tiếng, các nàng trên đường chưa có gì bỏ bụng.”
Lão quản gia vừa đồng ý thì Giang Đàm lên tiếng: “Biểu ca, không cần làm phiền họ. Ta ăn không vào.”
Hoắc Nghiễn Trưng cũng chẳng quan tâm việc nàng ất từ chối hay đồng ý. Vào sân sau, Mục Đào Đào đã ở phòng ngủ, cũng không đi theo bọn họ.
Xuân Hiểu đứng trước mặt, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng ấy rồi nói: “Ngươi ở chỗ này một chút chờ Thạch đại phu.”
Nói xong hắn bèn nhanh chóng rời đi, chạy về hướng tẩm điện.
Khi hắn đi vào, Thu Nguyệt đang để nàng ở ngoài, chuẩn bị đi tắm. Thấy hắn vào, nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi, ánh mắt lạnh lùng, một câu cũng không nói, đến tiếp đón cũng không.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng, cơn nóng giận có vẻ không nhỏ.
“Đào Đào.” Hắn gọi một tiếng rồi bước tới nàng.
“Ừ.”
Nàng nhàn nhạt lên tiếng rồi chẳng nói gì nữa.
Thu Nguyệt nhìn Hoắc Nghiễn Trưng rồi chạy tới nói với Mục Đào Đào còn tức giận, nhẹ nhàng bảo: “Nô tỳ đi kiểm tra xem nước ấm chưa.”
Thu Nguyệt đi rồi, Hoắc Nghiễn Trưng đi đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc rối bời ra sau lưng.
“Đào Đào giận sao?” Hắn hỏi.
Mục Đào Đào không nói gì, đáy mắt tỏ ý tủi thân.
Hoắc Nghiễn Trưng duỗi tay đỡ bả vai nàng, hơi cong lưng tựa vào đầu nàng, nhìn hai người qua gương đồng, điềm tĩnh giải thích: “Hoàng thúc không biết Đào Đào đang đợi nên về trễ. Lần sau mỗi khi hoàng thúc trở về thì người sẽ báo cáo với Đào Đào đầu tiên, không để Đào Đào chờ như vậy nữa, được không?”
Nàng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng qua gương đồng, trong lòng Mục Đào Đào cứ như bị gai đâm.
“Tại sao hoàng thúc lại ôm nữ nhân kia?”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn gương đồng, cười cười rồi chuyển nàng qua ghế dựa: “Hình như Đào Đào không thích ôm biểu tiểu thư sao?”
Đào Đào nhìn nụ cười của hắn, lòng càng giận, nói: “Ừ, ta giận đấy!”
Chỉ thấy hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, đá bay đi cơn giận của nàng rồi mang giày vào: “Về sau hoàng thúc chỉ ôm Đào Đào, không ôm nữ nhân khác, được không?”
Nghe vậy nàng suy nghĩ, bán tín bán nghi hỏi: “Hoàng thúc có thích nàng ấy không?”
“Không thích.”
“Vậy tại sao lại ôm?”
“Bởi vì chân nàng ấy bị thương, đi không được. Hoàng thúc là biểu ca của nàng nên mới ôm nàng đi vào.” Hoắc Nghiễn Trưng vừa dứt lời, Mục Đào Đào chẳng vui vẻ mấy. Nhưng thấy hắn giải thích cũng như không có tình cảm, vậy nên không quá tức giận, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta muốn ôm một cái.”
Hoắc Nghiễn Trưng cúi đầu nhìn y phục rồi nói: “Nàng chờ hoàng thúc một chút.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi vào nội điện, một lát sau đã thay y phục mới, tay cũng rửa xong mới bế nàng lên.
“Thu Nguyệt, vào nội điện ném y phục bổn vương vừa thay đi.”
Mục Đào Đào nhìn hắn như vậy, bĩu môi rồi nở nụ cười nhẹ, thấp giọng: “Hoàng thúc ấu trĩ thật.”
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Như thế nào? Càng lớn thì Đào Đào càng ghét bỏ hoàng thúc ấu trĩ sao?”
Đang ôm nàng, Hoắc Nghiễn Trưng nhéo nhéo cánh tay nàng. Hình như hơi gầy, hắn nhíu mày: “Mấy nay ăn cơm không nhiều phải không?”
Mục Đào Đào vùi đầu vào vai hắn, thấp giọng: “Không có, mỗi ngày đều ăn rất nhiều.”
“Ta cảm thấy nàng gầy đi.”
“Là do ta cao đó, nên thịt cũng cao theo.”
Vừa nói xong thì Hoắc Nghiễn Trưng bị chọc cho cười: “Nói bậy.”
Tại đại sảnh, Thạch Quảng mang theo hòm thuốc, nhìn chung quanh không thấy bóng dáng của Hoắc Nghiễn Trưng. Miệng chưa kịp hỏi thì nghe Xuân Hiểu nói: “Thạch đại phu, Vương gia đang đi thay quần áo. Vị này là biểu tiểu thư, chân bị thương do té ngã nên mong ngài xem sao.”
Thạch Quảng nhìn Giang Đàm, người mặc áo quần xanh nhạt, trên đầu búi tóc đơn giản còn gài một cây trâm ngọc, nhìn qua cảm giác khí chất nho nhã.
Xem dáng vẻ của nàng ấy, Thạch QUảng đoán được chắc chắn vì nàng ấy phải ở nhà giữ đạo hiếu nên trì hoãn hôn sự.
Chỉ là, như này vẫn trụ tới khi đến Vương phủ?
Thạch Quảng không nghĩ ngợi nữa, chỉ nghe Giang Đàm ngồi ở trên giường nệm hơi gật đầu: “Phiền Thạch đại phu.”
Thạch Quảng trả lời: “Biểu tiểu thư chớ đa lễ.”
Chân Giang Đàm bị thương, sưng đến độ như bánh bao tím. Thạch Quảng sờ xương của nàng rồi ấn nhẹ một cái thì Giang Đàm đau đến kêu lên một tiếng, mặt dữ tợn.
“Rất đau?” Thạch Quảng hỏi.
Giang Đàm xấu hổ, nhìn Thạch Quảng gật đầu, chỉ nghe hắn ta nói: “Trật khớp, mấy ngày trước biểu tiểu thư có đau không?”
“Đau.”
Thạch Quảng nghe vậy, nhàn nhạt nhìn nàng ấy, thầm nghĩ đau như thế mà không đi tìm đại phu, kéo thêm mấy ngày cho đến nghiêm trọng mới chịu đi tìm.
“Nếu lúc đó biểu tiểu thư tìm đại phu thì hiện tại đã lành, không thấy đau chút nào!” Thạch Quảng nói xong quay đầu nhìn Xuân Hiểu: “Phiền cô nương tìm cho ta một ấm trà và một vò rượu.”
Xuân Hiểu dời gót, Thạch Quảng nhìn Giang Đàm nói: “Chốt nữa ta sẽ điều chỉnh vị trí khớp bị trật, sẽ rất đau nên người nhớ chịu đựng. Đương nhiên sẽ cho người dùng rượu để xoa, còn về thảo dược thì hiện không có. Sáng sớm mai ta lên núi hái đem về nhà cho người.”
Giang Đàm gật đầu “Được.”
Dứt lời, không khí trong phòng thoáng im lặng, Xuân Hiểu chưa trở về làm cho nơi đây có chút kỳ lạ. Thạch Quảng nói thêm: “Người không cần lo lắng, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, lúc này không được đi lại để dưỡng thương.”
“Ừ.”
Xuân Hiểu đi nhanh về nhanh, mang theo cả rượu cùng ấm trà.
“Thạch đại phu, rượu cần đem nấu ạ?”
Thạch Quảng trả lời: “Đúng vậy, Xuân Hiểu cô nương có nấu được không?”
Nghe xong Xuân Hiểu cười cười: “Sao lại không được.”
Dứt lời, Thạch Quảng đưa nàng ấy bao thuốc: “Đem cái này nấu cùng luôn, rượu nấu đổi màu là được.”
Xuân Hiểu ở một bên trông chừng ấm trà phía trên chậu than, đổ thuốc vào ấm trà rồi xào một lát mới rót thêm rượu. Thạch Quảng đo nhiệt rượu bằng tay, quay đầu lại nhìn lại nhìn Xuân Hiểu cười: “Trước đây Xuân Hiểu cô nương đã từng học qua phải không?”
“Từng nhìn người khác làm.”
Thạch Quảng thấy nhiệt độ đã đủ, sau đó lấy ghế bên trường kỷ ngồi xuống, nhìn qua Giang Đàm. Thấy mặt nàng ấy vẫn bình tĩnh, Thạch Quảng nói: “Biểu tiểu thư, ta bắt đầu nhé.”
“Ừ.”
Thạch Quảng nâng chân nàng ấy một chút, sờ đến vị trí trật khớp rồi phát lực, chỉ nghe tiếng lộp bộp đi trước rồi sau đó là tiếng hét chói tai như muốn xốc cả nóc nhà. Thạch Quảng đã đoán được trước, nhìn Giang Đàm hét lên rồi nước mắt đua nhau chảy xuống.
Nhưng sau đó xương chẳng đau nữa, nàng ấy e thẹn nhìn Thạch Quảng, lau mi ướt.
Chỉ nghe Thạch Quảng nói: “Người cử động một chút thử xem.”
Nàng ấy giật mình, gật gật đầu. Thấy nàng ấy không sao mới tiếp tục: “Ta tiếp tục.”
Một số nơi đã bị trật, không biết ngã như nào mà xương trật ngay mu bàn chân. Gào đến khàn cả cổ phải qua nửa canh giờ mới đỡ.
Giang Đàm đau đến mức mắt ngập nước, ngượng ngùng nhìn Thạch Quảng.
Nhưng không thể không nói lời cám ơn, nàng ấy chỉ nỉ non nhỏ nhẹ: “Đa tạ Thạch đại phu.”
“Biểu tiểu thư khách khí rồi. Chờ một chút khi nào rượu nấu xong thì ta cho người xoa một chút giảm sưng.” Thạch Quảng vừa nói vừa rửa tay.
Giang Đàm gật gật đầu, trước khi Xuân Hiểu nấu thuốc rượu thì thị nữ đã xuống bếp lấy cho Thạch Quảng ly trà rồi làm điểm tâm từ phòng bếp mang lên đây.
“Biểu tiểu thư, đầu bếp làm trong một chút mới xong, người ăn tráng miệng lót một chút.”
Giang Đàm không quá đói bụng, không muốn ăn lắm nhưng hai nha đầu đi theo nàng ấy chắc cũng đói, nàng ấy nhìn Xuân Hiểu rồi nói: “Ta không đói, phiền cô nương mang cho hai nha đầu kia ăn.”
Xuân Hiểu cười: “Biểu tiểu thư yên tâm, các nàng ấy cũng có phần.”
“Đa tạ.”
“Biểu tiểu thư khách khí rồi.” Xuân Hiểu trả lời.
Tại đại sảnh, Mục Đào Đào nghe tiếng Giang Đàm gào khàn cả cổ, nàng ấy do dự một lát rồi hỏi: “Hoàng thúc, hay ta qua xem biểu tiểu thư đi.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng một chút rồi nói: “Chờ một lát rồi qua.”
“Hình như nàng cảm thấy rất đau.”
“Trợt khớp nối xương đều như vậy, tiếp theo sẽ tốt thôi.” Hoắc Nghiễn Trưng nói, trong lòng cảm thấy coi như biểu muội đó nam nữ đúng khác biệt. Thạch Quảng đại phu có thể không tránh nhưng hắn qua đó nhìn cũng không thích hợp, chi bằng đợi một chút rồi qua.
Nhưng Mục Đào Đào không có phản ứng.
Bên kia yên lặng đã lâu, Mục Đào Đào cũng đi tắm. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thoáng qua, vừa đúng lúc Thạch Quảng đang xoa chân cho Giang Đàm.
“Thế nào?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.
Giang Đàm nhìn Hoắc Nghiễn Trưng bước vào, khẽ gật đầu, ôn nhu mà gọi một tiếng: “Biểu ca.”
Hắn “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Thạch đại phu y thuật cao minh, muội nghe lời huynh ấy, không bao lâu sẽ khỏi.”
Thạch Quảng cười: “Dưỡng thương cho tốt là được.” Nói rồi hắn ta nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng: “Chỗ sưng cũng quá nghiêm trọng rồi, phải đắp thảo dược, sáng mai mới có thể lên núi hái.”
Quản gia sắp xếp cho Giang Đàm ở gác lửng, tạm thời ở tầng một, đợi nàng ấy đi đứng thuận tiện trở lại rồi hẵng quyết định muốn ở tầng nào.
Nghe quản gia sắp xếp, Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Sắp xếp thêm vài nô tỳ qua đó.”
“Đã sắp xếp rồi.”
Lão quản gia vẫn đang ở trong kho lục chiếc xe lăn gỗ lâu năm đã bám bụi ra, đi đứng không tiện ngồi lên thì có thể đẩy đi, tiết kiệm chút sức lực, bản thân cũng có thể đẩy đi tiện hơn.
Hoắc Nghiễn Trưng suy nghĩ, hắn cũng xem là đã sắp xếp đủ kỹ càng chu đáo rồi, chí ít sẽ không để Thái hoàng thái phi bắt lỗi hắn nữa.
Ngày hôm sau, tiếng mõ vang lên vào canh năm, Thạch Quảng bèn đứng dậy chuẩn bị xuất phủ hái thuốc.
Cửa lớn trước Vương phủ vẫn chưa mở, hắn ta đeo cái sọt lên đi ra từ cửa sau.
Vừa đi ra cửa sau, hắn ta đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thạch đại phu sớm như vậy đã ra ngoài, là muốn lên núi hái thuốc?”
Thạch Quảng quay đầu nhìn, thấy Thu Nguyệt ngồi xổm trên mái tường, đang cười nhìn hắn ta, hắn ta cười: “Chào Thu Nguyệt cô nương, Thạch mỗ là muốn lên núi hái ít thuốc.”
“Không biết Thạch đại phu lên núi hướng nào?” Thu Nguyệt hỏi.
Thạch Quảng đáp lại: “Hướng Đông.”
“Vậy trùng hợp rồi, lúc Thạch đại phu trở về có thể làm phiền ngài mua giúp ta chút quýt xanh không?” Thu Nguyệt nói xong, Thạch Quảng suy ngẫm một lúc rồi nói: “Được.”
Thấy Thạch Quảng đồng ý, nàng ấy nhảy khỏi mái tường, đưa cho Thạch Quảng một túi tiền rồi lại đưa cho hắn ta một hộp thức ăn.
“Thạch đại phu đừng quên ăn.”
Nói xong, người đã lui vào trong cửa phòng, Thạch Quảng một tay cầm hộp thức ăn, một tay cầm túi tiền, hắn ta ngây người một lúc rồi cười lên. Thạch Quảng hái thảo dược về, giã nhuyễn rồi bó lại cho Giang Đàm.
Thuốc này quả thật có hiệu quả rất tốt, đợi đến đêm giao thừa, vết sưng trên chân Giang Đàm gần như đã giảm bớt, nhưng đứng lên đi lại thì vẫn phải đợi thêm. Vào cung không hề thuận tiện, chỉ có thể đón Thái hoàng thái phi vào trong phủ đón giao thừa.
Thái hoàng thái phi vốn không muốn đi, nhưng nghĩ đến Giang Đàm cũng ở Vương phủ, nàng ấy lại một thân một mình, chỉ có thể thuận theo sự sắp xếp của Hoắc Nghiễn Trưng mà xuất cung.
Lúc bà đến, Giang Đàm đang cắt giấy, Mục Đào Đào và Thu Nguyệt thì đang dán tranh Tết.
Cảnh tượng này nhìn vào rất hài hòa.
Thấy bà vào vườn, Mục Đào Đào đứng ở trên cái ghế đẩu nhỏ, vừa dán tranh Tết vừa vui vẻ mà gọi: “Lão tông chủ.”
Nghe xong, Thái hoàng thái phi liền cười rất tươi, thấy nàng đạp lên cái ghế đẩu nhỏ, vừa quay đầu nhìn bà vừa không bỏ xuống công việc trong tay. Bà lo lắng nói: “Con chuyên tâm dán tranh đi, cẩn thận chút.”
Giang Đàm ngồi trên ghế đá, thấy Thái hoàng thái phi vào, nàng ấy vẫn chưa kịp thỉnh an đã bị Mục Đào Đào giành trước. Nàng ấy ngây người một lúc, nhìn dáng vẻ thân thiết của Mục Đào Đào và Thái hoàng thái phi, trong lòng lại có chút chua xót.
Qua một lúc, Thái hoàng thái phi đi đến gần ghế đá, Giang Đàm mới nhẹ giọng nói: “Đàm nhi thỉnh an di mẫu.”
Thái hoàng thái phi nhìn nàng ấy một lượt, một lúc sau hốc mắt liền ươn ướt, đi đến bên cạnh xe lăn gỗ ôm lấy nàng ấy: “Đàm nhi đi đường vất vả rồi.”
Trong lòng Giang Đàm bỗng nhiên dâng lên nhiều điều chua xót khổ sở, nhưng hôm nay giao thừa rồi, không được rơi lệ. Nàng ấy hít mũi, nhẹ giọng đáp lại: “Không vất vả.”
Thái hoàng thái phi nhẹ nhàng vỗ vai nàng ấy, một lúc lâu sau mới buông nàng ấy ra.
Sau khi bà ngồi xuống bên cạnh mới dịu dàng nói: “Để ta xem xem chân của con, bây giờ còn đau không?”
Giang Đàm chưa động đậy: “Đã sắp khỏi rồi, di mẫu không cần lo lắng, biểu ca kêu Thạch đại phu bó thảo dược cho con, nhìn xấu lắm.”
Thái hoàng thái phi vuốt tóc nàng ấy, nghe lời này của nàng ấy bèn nói đùa nói: “Cái đứa trẻ này, thảo dược có cái gì mà xấu với không xấu chứ.”
Giang Đàm trông giống mẫu thân nàng ấy, phảng phất nhìn qua thì nàng ấy cũng có chút giống Thái hoàng thái phi. Lần này Giang Đàm đến kinh thành, chủ yếu cũng là vì nàng ấy giữ đạo hiếu mà mất đi nhân duyên. Tuổi cũng lớn rồi, mẫu thân lại qua đời, quả thật không dễ bàn chuyện hôn sự, để nàng ấy đến bên bà, còn có thể xem xem có ai thích hợp không.
Mục Đào Đào dán tranh Tết xong bước xuống ghế, quay đầu thấy hai mắt Thái hoàng thái phi đẫm lệ mà ôm lấy Giang Đàm, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên bóng hình của mẫu thân.
Nàng nghe được biểu tiểu thư là vì chịu tang mẫu thân qua đời, vị hôn phu ban đầu thích người khác cho nên hủy hôn sự. Vì thế Thái hoàng thái phi mới đón nàng ấy đến kinh thành.
Vẻ đau lòng của Thái hoàng thái phi đối với Giang Đàm hiện rõ lên trên khuôn mặt và trong ánh mắt của bà, cũng không biết vì sao mà nàng có chút thương cảm.
Không chỉ bởi vì phụ mẫu đều đã qua đời, mà là trong đầu nàng không biết vì sao lại sinh ra một ý nghĩ. Phu nhân Hầu phủ cũng chính là mẫu thân của nàng, luôn mỉm cười đối với nàng, chưa từng trách mắng nàng dù chỉ một lần. Nhưng trong ký ức của nàng, hình như bà ấy cũng không thường xuyên ôm nàng, tổ mẫu, ngoại tổ mẫu và di mẫu dường như cũng vậy.
Đột nhiên hoàn hồn lại, nàng bị ý nghĩ đó của mình làm cho giật mình.
Nàng “Xuỵt” một tiếng với Thu Nguyệt rồi lặng lẽ vào phòng, không đi làm phiền cuộc nói chuyện giữa Giang Đàm và Thái hoàng thái phi.
Sau đó không biết Giang Đàm và Thái hoàng thái phi đã nói gì với nhau, mặc dù hai người không rơi lệ, nhưng mắt đều đã ửng đỏ.
Hoắc Nghiễn Trưng bận chút việc trở về, thấy tâm trạng của nàng sa sút, nghĩ trong lòng rằng nhất định là nàng nhớ nhà rồi, bèn dẫn nàng đi phát tiền thưởng cho hạ nhân trong Vương phủ.
Qua năm mới rồi, ngoài ngân lượng bình thường, buổi chiều của ngày giao thừa mỗi năm Hoắc Nghiễn Trưng đều sẽ phát tiền thưởng một lần.
Nếu như phủ đệ đã có nữ chủ nhân, những việc này trong nhà cũng không đến lượt hắn, chắc chắn sẽ do vương phi sắp xếp. Nhưng tiếc rằng nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn không cưới thê thiếp, chỉ có thể dẫn theo lão quản gia đi phát một lượt. Năm nay hắn dẫn theo Mục Đào Đào.
Mặc dù chỉ đi theo bên cạnh, nhưng trong mắt hạ nhân lại có ý nghĩ đặc biệt.
Bây giờ biểu tiểu thư và Vĩnh An quận chúa đều sống trong Vương phủ. Bọn họ vốn dĩ còn đoán già đoán non, biểu tiểu thư và Nhiếp chính vương tuổi tác ngang nhau, mặc dù Nhiếp chính vương rất tốt với Vĩnh An quận chúa, nhưng dù gì Vĩnh An quận chúa cũng nhỏ hơn Nhiếp chính vương mười mấy tuổi. Mọi người đều cảm thấy, có lẽ biểu tiểu thư sẽ có thể trở thành nữ chủ nhân của phủ đệ này.
Nhưng bây giờ phát tiền thưởng, hắn lại dẫn theo Vĩnh An quận chúa.
Nhất thời, trong lòng mọi người đều cảm thấy, đây là Hoắc Nghiễn Trưng cố ý dẫn Vĩnh An quận chúa đi chuyến này.
Phát tiền thưởng xong, trong phủ có bao nhiêu người, bao nhiêu người lớn tuổi bao nhiêu người trẻ tuổi, là nam là nữ, Mục Đào Đào đã nhớ gần hết.
Cuối cùng còn lại vài nha đầu bên sân phía Đông ở bên cạnh Giang Đàm là chưa phát.
Hoắc Nghiễn Trưng đem phần ở vườn phía Đông đưa cho Mục Đào Đào: “Xuân Hiểu và Thu Nguyệt vẫn luôn chăm sóc nàng, còn có vài tiểu nha đầu, nàng tự phát cho bọn họ.”
Nàng nhìn túi tiền đó, hồi lâu vẫn không nhận, mặc dù Hoắc Nghiễn Trưng để nàng tự phát nàng cũng rất vui, nhưng nàng lại bắt đầu cảm thấy ngay cả bản thân cũng là kẻ ăn nhờ ở đậu, sao có thể lấy ngân lượng của Hoắc Nghiễn Trưng đi mua chuộc lòng người?
Hoắc Nghiễn Trưng thấy nàng không nhận, cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Nàng hoàn hồn lại cười nói: “A… Không có gì? Có chút ngại, hoàng thúc người đưa cho bọn họ đi.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn chằm chằm nàng, phảng phất chỉ cần một ánh mắt là có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng nàng. Nàng chầm chậm rủ tầm mắt xuống, không đối mặt với hắn.
“Cầm lấy.” Hắn nói xong ngừng lại một lúc rồi lại nói: “Số ngân lượng mà Hầu phủ bị đốt đó ta lấy về rồi, ta cất lên giúp nàng trước, số tiền thưởng này chính là lấy từ đó mà ra.”
Nàng nghe xong thì hai mắt sáng lên, nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng: “Hoàng thúc lấy về từ khi nào vậy?”
“Chính là hai hôm trước.”
Nghe xong lời của Hoắc Nghiễn Trưng, nàng lại hỏi: “Vụ án thì sao? Kết thúc chưa?”
Trong đôi mắt sáng ngời của nàng tràn đầy kỳ vọng, trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng hồi hộp, trầm giọng nói: “Vẫn chưa có kết quả, chỉ là đem số tiền mà Hầu phủ bị đốt mất về.”
“Được, đa tạ hoàng thúc.” Nàng nói rồi, đáy mắt sáng ngời đó lại tối sầm đi.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng, hóa ra tiểu hài nhi đơn thuần ngây thơ đã bắt đầu trưởng thành rồi, sẽ có suy nghĩ riêng của mình, bắt đầu có cảm giác giới hạn đối với rất nhiều việc, hắn vốn không thích cảm giác này.
“Cầm lấy phát đi.” Hắn nói.
Mục Đào Đào nhận lấy túi tiền nặng trịch rồi ngẩng đầu cười nói: “Được.”
Cuối cùng Hoắc Nghiễn Trưng nói với lão quản gia: “Mấy nha đầu bên cạnh biểu tiểu thư, ông đi phát một chút đi.”
Bữa tối giao thừa ăn tương đối sớm, ăn xong bữa tối thì sắc trời mới chạng vạng tối. Thái hoàng thái phi đứng dậy ra khỏi cửa phòng, đi đến dưới hành lang gấp khúc. Bà nhìn ánh chiều tà sau khi mặt trời lặn xuống, bầu trời màu xanh khói phủ xuống, tiếng nói chuyện của Mục Đào Đào và Hoắc Nghiễn Trưng trong phòng, hạ nhân trong phủ cũng bắt đầu chuẩn bị dùng bữa tối đêm giao thừa, đặt mình vào trong vườn cứ như được mùi pháo hoa nồng đậm bao trùm lấy.
Bà có chút không muốn vào trong cung sống nữa rồi.
Sau khi ăn xong, Hoắc Nghiễn Trưng cho Mục Đào Đào rất nhiều thỏi vàng, thực ra không nhiều, nhưng là đồ chơi nhỏ. Trên đó còn khắc những chữ như cát tường như ý, nàng cầm trong tay vui như một đứa trẻ.
Hoắc Nghiễn Trưng chống cằm, cơ thể hơi hướng về phía nàng, khóe môi cong lên vì cười, ánh mắt hắn nhìn Mục Đào Đào đầy dịu dàng và bình tĩnh.
Giang Đàm nhìn lướt qua ho nhẹ một tiếng, sau đó thu ánh mắt lại.
Hoắc Nghiễn Trưng hoàn hồn lại mà nhìn lướt qua nàng ấy một cái, ánh mắt thuận theo đó phát hiện Thạch Quảng cũng nhăn mặt, dáng vẻ khó nói mà nhìn hắn.
Hắn thu vẻ mặt lại, vỗ vỗ Mục Đào Đào: “Lão tông chủ ở bên ngoài sao, nàng đi hỏi xem có phải bà ấy muốn đánh bài tre không?”
“Có thể chơi ăn thua bằng thỏi vàng không?” Hai mắt nàng sáng lên, Hoắc Nghiễn Trưng mím môi nói: “Có thể.”
Mục Đào Đào lập tức nhảy xuống từ trên ghế, chạy ra khỏi phòng. Hoắc Nghiễn Trưng cũng chầm chậm đứng lên mà ra khỏi cửa.
Vừa bước ra cửa phòng, Hoắc Nghiễn Trưng hỏi: “Mẫu thân muốn về rồi?”
Thái hoàng thái phi quay đầu nhìn hắn một cái, trầm giọng nói: “Đêm nay ta không trở về.”
Hoắc Nghiễn Trưng còn ngẩn người một lúc, trước kia kêu bà ra ngoài ở bà cứ không chịu.
“Đêm nay ta ở cùng Đàm nhi một đêm.”
Nghe bà nói như vậy, Hoắc Nghiễn Trưng gật đầu. Mục Đào Đào đứng ở bên cạnh Thái hoàng thái phi nghe bọn họ nói xong mới hỏi: “Vậy lão tông chủ có cùng bọn con đón giao thừa không?”
“Sẽ cùng bọn con đón giao thừa.”
Mục Đào Đào cười: “Nhưng vẫn còn rất lâu, chi bằng lão tông chủ dạy con đánh bài tre đi.”
Thái hoàng thái phi nhìn nàng rồi cười: “Lần trước dạy con thêu hầu bao, con học được chưa?” Ánh mắt Mục Đào Đào lay động, cười nói: “Học được rồi, học được rồi.”
Hoắc Nghiễn Trưng mỉm cười mà nhìn, vừa nghe đã biết là chưa học được, nhưng những ngày này cũng không thấy nàng thêu, không biết có phải là từ bỏ rồi không.
“Được thôi, nhưng đánh bài tre là phải có tiền trúng thưởng, mấy thỏi vàng mà lúc nãy hoàng thúc cho con phải giữ cẩn thận nha, thua rồi không được khóc nhè đó.”
Nàng cười hì hì, nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng: “Đào Đào không phải là con nít nữa, thua rồi sẽ không khóc nhè.”
Thái hoàng thái phi kêu thêm Thạch Quảng và Giang Đàm, dẫn theo Mục Đào Đào bắt đầu đánh bài tre.
Hoắc Nghiễn Trưng ngồi bên cạnh Mục Đào Đào dạy nàng, đánh hết hai giờ, thắng được một đóng thỏi vàng, nàng vui, Hoắc Nghiễn Trưng cũng vui.
Giang Đàm đánh giá Mục Đào Đào ở trong lòng, mặc dù tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng ai mà không muốn được người khác nuông chiều chứ? Nàng ấy nghĩ, Vĩnh An quận chúa đúng là may mắn, sinh ra ở Hầu phủ được lão Hầu gia yêu thương. Hầu phủ đã không còn, xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng lại được người không thân không thích là Nhiếp chính vương yêu thương chiều chuộng. Đúng thật là khiến người ta không đố kỵ cũng khó.
Qua đến giờ Tý, mọi người đều có chút mệt, vậy nên từng người đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Bởi vì Thái hoàng thái phi ở đó, cho nên Hoắc Nghiễn Trưng dẫn Mục Đào Đào đưa Thái hoàng thái phi và Giang Đàm lên gác lửng trước, hai người mới cùng trở về.
Đợi đến khi Hoắc Nghiễn Trưng và Mục Đào Đào đi, Thái hoàng thái phi và Giang Đàm cùng nằm xuống sau khi đã súc miệng tắm rửa.
Thái hoàng thái phi nắm lấy tay nàng ấy, lẩm bẩm nói: “Con cũng gầy đi chút rồi, thường ngày đừng có suy nghĩ quá nhiều, có ta ở đây, con yên tâm.” Giang Đàm đau xót đến nỗi hốc mắt có chút không khống chế được. Nàng ấy cắn răng, bình tĩnh lại một hồi mới nói: “Đến bên cạnh di mẫu, con cũng yên tâm rồi.”
“Vạn sự có di mẫu ở đây.” Thái hoàng thái phi nói rồi vỗ vỗ vai nàng ấy.
Sau khi hai người tán gẫu vài câu, Giang Đàm suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Di mẫu, có phải biểu ca thích Vĩnh An quận chúa không?”
Thái hoàng thái phi nhìn về phía Giang Đàm, nàng ấy đã biết tâm tư của Hoắc Nghiễn Trưng gần như đều ở trên người Mục Đào Đào, nhưng thật sự không thể ngờ được.
Có điều bà cũng hiểu rõ con trai mình, thứ hắn nhận định rồi thì rất khó thay đổi.
Vốn dĩ cảm thấy nếu có duyên, Giang Đàm gả cho Hoắc Nghiễn Trưng, đều ở bên cạnh bà thì cũng không tệ.
Nhưng bây giờ như vậy, tốt nhất vẫn là Giang Đàm không có tâm tư gì. Bà tìm cho nàng ấy người khác, tránh để cuối cùng phải đau lòng.
Suy ngẫm một lúc bả trả lời nói: “Ừ, con cũng nhìn ra rồi?”
“Nhìn ra rồi, tối hôm đó con vừa đến, tiểu Quận chúa ở trước sân đợi huynh ấy. Nhưng lúc đó chân con không đứng lên được, biểu ca bế con vào, tiểu Quận chúa trở nên không vui. Biểu ca vừa đưa con vào trong phòng thì lập tức đi tìm tiểu Quận chúa, có lẽ phải dỗ dành một lúc.” Giang Đàm nói xong, Thái hoàng thái phi khẽ cau mày, bà ấy vẫn trực tiếp hỏi thẳng: “Con thì sao? Có suy nghĩ gì không?”
Thái hoàng thái phi trực tiếp hỏi như vậy, hai má nàng nóng bừng lên, trầm mặc một lúc rồi nói: “Con nghe theo sự sắp xếp của di mẫu.”
“Ta sắp xếp như thế nào cũng phải xem ý của con, nếu con không thích sao di mẫu có thể miễn cưỡng mà sắp xếp?” Lời của Thái hoàng thái phi vừa nói ra, Giang Đàm suy nghĩ một lúc mới nói: “Di mẫu đồng ý cho con tranh giành một chút không?”
Lời này, lại khiến Thái hoàng thái phi có chút bất ngờ. Bà suy nghĩ một lúc, vẫn chưa trả lời.
Giang Đàm nhìn vẻ mặt của Thái hoàng thái phi, nghĩ rằng bà cũng rất thích Mục Đào Đào, chắc chắn không hy vọng nàng ấy làm tổn thương tiểu Quận chúa, thế là nàng ấy bổ sung nói: “Dưới tình huống không làm tổn thương Quận chúa.”
Thái hoàng thái phi nhìn nàng ấy: “Nếu như bị từ chối thì sao?”
Giàng Đàm cười: “Vậy thì con cũng đã từng cố gắng rồi.”
“Ừm, vậy sau Tết hẵng xem đi, mấy hôm nay còn có nhiều buổi tiệc rượu đón năm mới, lỡ như mấy hôm nay con nhìn thấy lang quân mà mình thích, vậy thì cũng không cần như vậy nữa.”
“Được, đều nghe di mẫu cả.”
Trong sân phía Đông.
Mục Đào Đào ngồi xổm ở bên cạnh chậu than đếm thỏi vàng, Hoắc Nghiễn Trưng thúc giục nói: “Trời tối rồi, ngày mai hẵng đếm tiếp, mau chóng tắm rửa súc miệng rồi vào nghỉ ngơi.”
Nàng không nghe lời, cũng không động đậy, dưới sự bất lực Hoắc Nghiễn Trưng cũng chỉ đành ngồi xổm xuống giúp nàng đếm. Sau khi đếm xong rồi, nàng mới chạy vào tắm gội.
Tắm gội xong thay một bộ nội y màu trắng, mặc dù đã ăn mặc kín đáo, nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra được thân hình, đứa trẻ này thật sự lớn lên không ít.
Ánh mắt hắn sâu xa, nhìn vào thân hình này không dời tầm mắt, thấy nàng vừa lau khô tóc vừa đi lại, khẽ cau mày, nửa đêm rồi sao vẫn còn gội đầu?
Vẫn chưa đợi hắn hỏi thì đã nghe nàng kêu ca: “Ta vốn dĩ không muốn gội đầu đâu, ban ngày ta gội rồi. Nhưng trong bồn tắm trượt một cái nên ta ngã vào trong, tóc cũng bị ướt hết, lần này xong rồi, có lẽ ta phải ngồi đến khi trời sáng mất…”