Vốn Hoắc Nghiễn Trưng đã có chút buồn ngủ, nhìn thấy nàng như vậy bèn nhíu mày lại, thầm nghĩ, tiểu tổ tông nàng không thể chậm rãi một chút được sao, tắm rửa mà còn có thể trượt chân trong thùng nước như vậy.
Mặc dù trong bụng hắn nghĩ vậy, nhưng cũng không quên quan tâm: “Không đập đầu vào đâu chứ?”
“Không có, nhưng tóc ướt rồi.”
Nghe vậy, Hoắc Nghiễn Trưng đi về hướng cái giường, xoay người lại nói với nàng: “Đến bên cạnh chậu than đi.”
Nàng vừa lau tóc vừa đi đến, sau khi đi đến ngồi trên chiếc giường mềm mại, hắn lấy khăn trong tay nàng: “Nằm xuống ta lau cho nàng.”
Trên mặt Mục Đào Đào lộ ra nụ cười nhàn nhạt, phá lệ nằm nhoài trên người hắn. Lông mày của Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhúc nhích, động tác dịu dàng lau nước vương trên mái tóc đen của nàng.
Có lẽ là tắm thả cánh hoa nên trên người hay tóc của nàng đều thoang thoảng mùi hương thơm ngát, âm thầm lững lờ ôm lấy trái tim của Hoắc Nghiễn Trưng. Ánh sáng trong điện mờ mịt, động tác tay của hắn chưa dừng lại, nhưng ánh mắt lại vô ý đảo qua người nàng. Khoảng thời gian này, dường như nàng đã lớn không ít, người cao gầy, eo nhỏ rồi, nhiều chỗ đang dần dần trở nên nổi bật hơn hẳn.
“Hoàng thúc, bao lâu mới có thể lau khô vậy.” Nàng thấp giọng nói lầm bầm.
Hoắc Nghiễn Trưng thu hồi ánh mắt lại, nói: “Nàng mệt thì hãy ngủ trước đi, có lửa nóng, không bao lâu nữa sẽ khô thôi.”
“Được.”
Nàng đáp lại, nằm nhoài người trong chốc lát rồi ngủ thiếp đi.
Ước chừng hơn nửa canh giờ trôi qua, Hoắc Nghiễn Trưng đã lau khô mái tóc dài của nàng, sau đó hắn lấy lược ra chải đầu cho nàng, rồi ôm nàng đặt trên giường.
Nhìn gương mặt đang say giấc của nàng, cơn buồn ngủ khi nãy của hắn đã biến mất hoàn toàn.
Mấy ngày nay, bên ngoài gió tanh mưa máu, hắn toàn tâm toàn ý giữ nàng bên cạnh để trông coi, bảo Hồng Tụ ở lại bên cạnh nàng để trông chừng.
Mấy chục năm qua, lòng dạ của hắn đã độc ác đến như vậy, những người này không có cách nào tổn thương hắn, cũng không thể làm hắn tổn thương được.
Nhưng hắn nhận được tin tức rằng, Hoắc Vân Kỳ thật sự lấy Mục Đào Đào làm con cờ để đe dọa hắn. Trong lòng hắn thực sự đã nảy sinh nỗi lo lắng hoảng loạn, hắn không cho phép chuyện ngoài ý muốn gì xảy đến với nàng.
Nhưng đúng thật là có chuyện ngoài ý muốn, rất lâu sau đó đột nhiên ập đến, hắn có tính toán trăm nghìn lần cũng không ngờ đến.
Mùng một đầu năm, dựa theo tập tục ở Kinh thành, mỗi đại gia đình đều sẽ bắt đầu đi chúc Tết những nhà khác, đưa thiệp mời rượu như hằng năm. Năm nay, tiệc rượu được bắt đầu tổ chức từ mùng hai âm lịch, mỗi lần diễn ra đều mãi đến hết Tết nguyên tiêu mới kết thúc.
Hoắc Nghiễn Trưng cả năm cô đơn một thân một mình, dựa theo lệ cũ của năm trước, các Hầu phủ, Mô*g Úy, Ngụy Văn Du, phủ Thái úy đều sẽ gửi thiệp mời. Hắn cũng sẽ đi, các quan chức phía dưới cũng sẽ ở đó để nói với bên trên về chuyện công vụ một chút.
Nói riêng về Mô*g Úy một chút, cuối năm, mọi người mời rượu, Vương gia bèn để mọi người thoải mái uống rượu, không nói đến công vụ nữa, trong lúc nghỉ ngơi như vậy mà nhắc đến công vụ chỉ thêm mệt người mà thôi.
Sau đó hắn chú ý một điều, hiện tại mọi người của các phủ đều không được thoải mái như trước nũa.
Nhưng không ngờ mùng một năm nay, không chỉ có hai ba tấm thiệp mời được gửi đến, mà một tấm cứ tiếp một tấm. Phủ nào gửi thiệp đều biết cách mời rất ý tứ, phủ nào cũng đều mời hắn và tiểu bối Mục Đào Đào. Mỗi phu nhân của từng phủ lại đưa thiệp mời cho Thái hoàng thái phi.
…
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn một chồng thiệp mời này, hu**t thái dương giật giật. Mục Đào Đào thì liếc nhìn mấy tấm thiệp, có lẽ nếu nàng vẫn còn ở Hầu phủ, mỗi năm đều sẽ được người ta gửi thiệp mời như vậy. Nàng thường đi theo phụ thân đến từng phủ để uống rượu, tiểu hài tử xấp xỉ tuổi nàng rất nhiều. Mỗi một ngày nàng đều chơi rất vui vẻ, chơi mệt thì cha sẽ ôm nàng trở về.
Thái hoàng thái phi mở những thiệp mời này ra, dự định ban đầu của bà là đi đến phủ đệ của Tịnh Thù công chúa. Bà dẫn Giang Đàm đi cùng mình, nhân lúc diễn ra tiệc rượu hằng năm này để xem một chút.
Nhưng lúc này, từng tấm thiệp mời cứ từng cái từng cái đến như thế, bà suy nghĩ một chút, trái lại đều ở bên ngoài, đi tản bộ một chút cũng được.
Bà sắp xếp những tấm thiệp này một chút, rồi nói với Tề ma ma: “Đều trả lời từng thiệp mời đi, đã lâu ai gia chưa tham gia tiệc rượu đón giao thừa ở bên ngoài rồi.”
Tề ma ma đồng ý, Thái hoàng thái phi nhìn Hoắc Nghiễn Trưng: “Năm nay cùng nhau đi?”
Giang Đàm nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, thấy hắn trầm mặc không nói gì, nàng ấy dịu dàng nở nụ cười: “Cùng nhau đi đi biểu ca.”
Vừa nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng đã thản nhiên đáp lời: “Ta không đi góp náo nhiệt này đâu.”
Vốn dĩ Mục Đào Đào tưởng rằng Thái hoàng thái phi đi đến chỗ nào thì đương nhiên hắn cũng đi. Nghe thấy Hoắc Nghiễn Trưng bảo không đi, trong lòng nàng có chút mất mát. Nếu như Hoắc Nghiễn Trưng không đồng ý đi, nàng chỉ có thể đi xem Ngụy phủ thôi, không được đến xem những nơi khác.
Nàng nghĩ thầm như vậy, lại nghe Thái hoàng thái phi nói: “Vậy ta dẫn Đàm nhi và Đào Đào đi.”
Ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng dời sang người Mục Đào Đào, dò hỏi: “Đào Đào muốn đi sao? “
Mục Đào Đào ngước mắt nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng, ôm một đống thiệp mời cười cười: “Ta đi chơi với Vân Hi một chút là được rồi.”
“Ừ.” Hoắc Nghiễn Trưng lên tiếng xoay người đi vào phòng, trong chốc lát căn phòng chìm vào yên lặng. Hắn nhớ tới chuyện Trường Tín hầu dẫn theo Mục Đào Đào đến bữa tiệc, tiểu cô nương này chơi mệt xong bèn chạy nhào vào lòng phụ thân mình, bảo mệt mỏi buồn ngủ rồi, Trường Tín hầu bèn ôm nàng đứng dậy, cáo từ mọi người rồi hồi phủ.
Hắn tình cờ nghe người ta nói rằng, Trường Tín hầu này thực sự quá cưng chiều Vĩnh An quận chúa. Trước đó vài năm, những nữ nhi kia cũng không thấy nàng như vậy, nhưng tiểu Quận chúa này thực sự không rời xa phụ thân mình được, cứ dính vào người Trường Tín hầu mãi.
Khi đó Mục Đào Đào có thể chơi đến nỗi mệt mỏi như vậy, nhất định đã rất vui vẻ với những tiểu hài tử xấp xỉ tuổi mình.
Thì ra nàng đều bám dính lấy Trường Tín hầu đòi đi, nhưng hiện tại lại không muốn đi nữa?
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi gọi quản gia: “Trả lời hết thiệp mời của các phủ gửi đến, gọi tiểu Quận chúa cùng nhau trở về.”
Mặc kệ Hoắc Nghiễn Trưng có đi không, Thái hoàng thái phi đều sẽ chuẩn bị dẫn Mục Đào Đào và Giang Đàm đến chỗ Tịnh Thù bên kia vào mùng hai.
Ngày thứ hai đầu năm mới, Mục Đào Đào phải chuẩn bị từ sớm. Nàng duỗi người vươn eo, đánh vào sống mũi của Hoắc Nghiễn Trưng. Sau khi đánh trúng hắn, nàng mới hoàn toàn tỉnh giấc.
Nàng cho rằng Hoắc Nghiễn Trưng vẫn còn ngủ, nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện hắn dựa nửa người trên đầu giường, dịu dàng nhìn nàng.
“Sao sớm như vậy mà hoàng thúc đã tỉnh dậy rồi?” Nàng ngượng ngùng hỏi.
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Có lẽ là để đón một cú đánh này của nàng chăng?”
“Ha ha ha… Đào Đào sai rồi, hoàng thúc có đau hay không? Ta thổi cho người một chút.” Nàng nói xong bèn bò dậy, quỳ gối trên giường trước mặt Hoắc Nghiễn Trưng, tự tay nhẹ nhàng sờ mũi hắn, sau đó đột nhiên ghé sát vào thổi thổi.
Nàng vừa thổi vừa hỏi: “Còn đau không?”
Mắt nàng vẫn còn đẫm nước vì mới vừa tỉnh giấc, cái miệng màu anh đào nhỏ nhắn trông rất mềm mịn, như nụ hoa vừa mới chớm nở vậy, khiến người ta không đành lòng ngắt lấy nhưng cũng khó để kiềm chế.
Hơi thở ấm áp phà vào mặt, hắn cảm giác huyết dịch cả người như sục sôi lên, toàn thân đều khô nóng. Hắn bình tĩnh ngắm nữ nhi trước mặt mình, kiềm nén thú tính của mình lại, trầm giọng cảnh cáo: “Lần trước hoàng thúc dạy nàng những gì, quên hết rồi sao?”
Tay của Mục Đào Đào vẫn còn đặt trên mặt hắn. Nàng nghe lời nói này của Hoắc Nghiễn Trưng, nhớ tới nụ hôn dưới tấm khăn lụa lần trước. Dường như nàng vẫn chưa nghe ra ý tứ cảnh cáo của hắn, rũ mắt đỏ mặt: “Còn nhớ rõ…”
Vừa dứt lời, đột nhiên nàng nâng mặt Hoắc Nghiễn Trưng lên, tiến tới che lại, có chút ngốc nghếch nhưng lại tận lực bắt chước hết thảy động tác ngày đó của hắn, từng chút từng chút đều làm rất sâu sắc…
Môi của nàng rất mềm, sức lực rất nhỏ, giống như mèo con đang liếm vậy. Nhưng cứ như vậy, Hoắc Nghiễn Trưng cảm thấy dây cung trong đầu mình xoẹt một tiếng rồi đứt mất, hắn tự tay ôm chặt nàng vào trong ng*c mình, trở người đè nàng xuống.
Mục Đào Đào nhìn Hoắc Nghiễn Trưng đang chống tay ở bên trên, hơi thở trầm mạnh, ánh mắt sâu không thấy đáy. Trong đôi mắt hiện tràn ngập yêu thương, ánh mắt lần trước của hắn cũng như vậy. Trước đây nàng có hơi không hiểu, nhưng bây giờ đã rõ hơn một chút rồi.
Nàng ở dưới thân thể hắn lúc này, vô cùng nhỏ bé gầy yếu, khoảnh khắc hay người nhìn nhau, Hoắc Nghiễn Trưng bèn tiến tới.
Một tay hắn đỡ sau đầu cô, tay kia bất tri bất giác mò vào bên trong vạt áo, nhích lên từng chút từng chút một. Lòng bàn tay của hắn nóng ran, Mục Đào Đào run lên một cái, theo bản năng né tránh nhưng bị hắn giữ thật chặt, không thể động đậy.
Nàng cảm nhận được bàn tay hắn đang hướng lên trên, trong lòng nảy sinh cảm xúc sợ hãi, thân thể không nhịn được mà run lên.
Hoắc Nghiễn Trưng phát hiện sự khác thường của nàng, hít sâu một hơi rồi ngừng lại. Hắn ôm nàng vào lòng mà vỗ về, kéo thẳng váy của nàng lại.
Không biết qua bao lâu, hắn chỉ buồn bã nói: “Hoàng thúc biết Đào Đào đã học được, lần sau không cho phép như vậy.”
Mục Đào Đào cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt, nóng ran đến nỗi nàng không dám ngẩng đầu, chỉ nghe hắn nói tiếp: “Đào Đào đã là cô nương trưởng thành rồi, tuyệt đối không được phép làm loại chuyện như vậy với ai khác đấy? Hiểu chưa?”
Nghe giọng nói của hắn có chút khàn khàn, bầu không khí vừa rồi còn chưa biến mất hoàn toàn, nàng vùi đầu thấp giọng nói: “Ừ, đã biết.”
Hai người cứ ôm nhau như vậy, Hoắc Nghiễn Trưng trầm mặc một hồi lâu mới hòa hoãn hơn. Thân thể hắn giật giật, vén chăn đêm lên, dịu dàng nói: “Chuẩn bị đi, đừng để cho lão tổ tông đợi.”
Mục Đào Đào nhanh chóng đứng dậy kéo chăn đệm, trùm kín cả người trong đống chăn, chỉ trả lời rằng: “Hoàng thúc chuẩn bị trước đi.”
Nhìn dáng vẻ này của nàng, Hoắc Nghiễn Trưng cười cười: “Xấu hổ sao?”
Mục Đào Đào đang vùi đầu trong chăn không nói lời nào, Hoắc Nghiễn Trưng cũng không đùa giỡn nàng nữa, nhanh chóng đứng dậy. Sau khi hắn rửa mặt thay y phục xong, Mục Đào Đào còn chưa chui ra đống chăn ấy, hắn đến bên giường thấp giọng nói: “Hoàng thúc đi ra ngoài trước.”
“Được.”
Đợi sau khi Hoắc Nghiễn Trưng rời đi, nàng mới chui ra khỏi đống chăn đó. Hai tay che mặt và gò má, trong mắt hiện lên vẻ phấn chấn hạnh phúc, nàng có hơi thích cảm giác như vậy là sao chứ?
Thu Nguyệt lấy ra mấy bộ xiêm y cho nàng chọn, một bộ đỏ, một bộ hồng, còn có một bộ màu trắng lê. Màu đỏ vui vẻ, màu hồng khả ái, màu trắng lê thì tao nhã dịu dàng hơn một chút.
Nàng suy nghĩ một hồi, chỉ về bộ y phục màu trắng lê kia.
Thu Nguyệt suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Giờ đang là lễ mừng năm mới, Quận chúa có muốn mặc màu đỏ không?”
“Không muốn.” Nàng từ chối đề nghị của Thu Nguyệt, thầm nghĩ rằng mình không muốn ăn mặc vui vẻ như một tiểu hài tử nữa. Nàng muốn mau mau lớn lên, không muốn làm trẻ con nữa.
Gương mặt nàng trưởng thành hơn rồi, vóc dáng cũng cao hơn. Thu Nguyệt nhìn thấy nơi đó như ẩn như hiện của nàng, mang đến cho nàng chiếc áo yếm mình tự tay may.
“Nô tỳ tự tay làm, Quận chúa xem xem có thích không?”
Thu Nguyệt đưa tới, Mục Đào Đào nhìn đồ vật trong tay nàng ấy, nhìn không ra đó là gì. Lúc nhận lấy vừa mở ra vừa hỏi: “Cái này là gì?”
Thu Nguyệt nói: “Áo yếm.”
Mục Đào Đào đỏ mặt, nhìn món đồ Thu Nguyệt tự tay làm này, trông nhỏ giống như nàng, phía trên rộng dưới hẹp, còn có dây buộc lại nữa. Trên áo yếm có hình cánh hoa được thêu rất tinh tế, thoạt nhìn đẹp đẽ khả ái mà không dung tục.
“Bây giờ ta sẽ mặc cái này sao?” Nàng thấp giọng hỏi.
Thu Nguyệt nhìn nàng, chậm rãi ghé sát rồi thấp giọng nói: “Mặc cái này vào trông sẽ đẹp mắt hơn, khi chạy cũng sẽ thoải mái hơn một chút.”
Mặt của nàng lúc này đỏ như mô*g khỉ vậy, nhìn Thu Nguyệt rồi nói: “Cảm ơn ngươi.”
“Quận chúa thích thì nô tỳ vui rồi.” Nói xong, Thu Nguyệt dừng một chút rồi tiếp lời: “Sau này Quận chúa thích màu hay hoa văn gì cứ nói với nô tỳ, nô tỳ làm cho người.”
Mục Đào Đào nhìn mặt của Thu Nguyệt, chậm rãi nở nụ cười, hôm nay tâm tình của nàng đặc biệt tốt.
Sau khi trang điểm xong, Thái hoàng thái phi đã đợi nàng rồi.
Vừa khéo hôm nay rất trùng hợp, ngày thích Giang Đàm thích sự tao nhã, thế nhưng hôm nay lại thay một bộ xiêm y hồng nhạt. Ngày thường Mục Đào Đào thích khả ái vui vẻ, nay lại chọn một bộ trang nhã.
“Để lão tổ tông đợi lâu rồi.”
Nàng vừa dứt lời, Thái hoàng thái phi đã nói: “Chờ Đào Đào xinh đẹp của chúng ta ra khỏi cửa mà, lão tổ tông nguyện ý chờ.”
“Đều xong rồi thì chúng ta đi thôi.” Thái hoàng thái phi nói, mấy người lập tức xuất phủ cùng nhau.
Vì ba người đi cùng nhau, nhất định là ngồi xe ngựa rồi. Vừa ra khỏi phủ đã thấy hai chiếc xe ngựa dừng trước cửa. Thái hoàng thái phi tưởng chỉ an bài cho các nàng một chiếc xe ngựa thôi mà, bà quay đầu nói với lão quản gia: “Hai đứa nó đi với ta là được, không cần đến hai chiếc xe ngựa.”
Lão quản gia còn chưa kịp đáp lời, giọng nói của Hoắc Nghiễn Trưng trong xe ngựa truyền đến: “Đào Đào đi với con.”
Hắn vừa nói vừa mở cửa xe ra, Mục Đào Đào thấy gương mặt ửng đỏ của Hoắc Nghiễn Trưng, trong đôi mắt hiện lên sự vui vẻ tột cùng. Thái hoàng thái phi nặng hề hít một hơi: “Ai ôi ~ Ai gia già rồi.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn ba người đứng trên bậc thang, khẽ lắc đầu: “Đào Đào, còn không qua đây?”
Mục Đào Đào ngẩng đầu nhìn phía Thái hoàng thái phi, thấy bà gật đầu: “Đi đi.”
Được đồng ý, nàng liền đi đến chỗ của Hoắc Nghiễn Trưng.
Giang Đàm nghĩ đến câu nói hôm qua của Hoắc Nghiễn Trưng, ta không đi góp náo nhiệt này, trong lòng như bị thứ gì đó đâm vào.
Thị nữ giúp Giang Đàm lên xe ngựa, ngồi vững rồi xuất phát. Thái hoàng thái phi nhìn vẻ mặt khó coi của Giang Đàm, từ tốn nói: “Tính tình này của biểu ca con, lời nói của ta đều không có tác dụng.”
Giang Đàm thu lại biểu tình của mình, thấp giọng nói: “Hôm nay biểu ca đi cùng nhau là vì Vĩnh An quận chúa?”
Thái hoàng thái phi mỉm cười: “Cũng không còn lý do nào khác nữa.”
Lời nói này như cứa vào tim của Giang Đàm, nàng ấy nghĩ đến Mục Đào Đào tính tình ôn nhu dịu dàng kia. Thật ra nàng ấy cũng là một người ôn nhu dịu dàng mà, đều giống nhau như vậy, nàng ấy không tin mình không thể đấu lại một tiểu hài tử.
Hoắc Nghiễn Trưng ở bên trong chiếc xe ngựa đó, Mục Đào Đào vẫn cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, nhưng nhịn không được len lén liếc nhìn vài lần. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn hành động của tiểu hài nhi này, buồn bã nói: “Ta chỉ bảo không cho nàng làm như vậy, không có nói không cho nàng nhìn, muốn nhìn hoàng thúc thì cứ quang minh chính đại mà nhìn.”
Mặt Mục Đào Đào thoáng ửng hồng, giải thích: “Ta không có.”
Nhìn bộ dạng khả ái của nàng, Hoắc Nghiễn Trưng tùy tiện cười, sau đó không biết xấu hổ mà nói: “Nhìn thì nhìn, hoàng thúc không keo kiệt, Đào Đào nhìn nhưng phải chịu trách nhiệm với hoàng thúc, vạn ngàn lần không thể bội tình bạc nghĩa.”