Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 40:



Hoắc Nghiễn Trưng quay về, vẻ mặt khó chịu.

Thu Nguyệt và Xuân Hiểu có cùng ý nghĩ, lén liếc nhìn nhau, sau đó khẽ phúc thân chào, không nói câu nào.

Mục Đào Đào nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng mới sáng sớm mà đã đến phòng nàng, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.

“Hoàng thúc, tối hôm qua ta không mơ thấy ác mộng nữa.”

Trong giọng nói của nàng lộ ra vẻ sung sướng.

Hoắc Nghiễn Trưng cười cười: “Đào Đào thật lợi hại.”

Mục Đào Đào nở nụ cười: “Hoàng thúc thì sao? Vẫn ổn chứ?”

Nhìn đôi mắt nàng, Hoắc Nghiễn Trưng im lặng một lúc rồi mới nói nhỏ: “Hoàng thúc không ổn lắm, bận rộn cả đêm chẳng ngủ được chút nào.”

Lời nói này của hắn, Mục Đào Đào cũng chẳng nghĩ nhiều. Nàng còn tưởng rằng vì hắn bận rộn quá nhiều việc nên mới không được chợp mắt cả đêm, vả lại vừa sáng sớm đã chạy đến gặp nàng nữa.

“Vậy thì hoàng thúc hãy về ngủ một lát đi.”

Hoắc Nghiễn Trưng khẽ nhíu mày, buồn rầu nói: “Đào Đào lớn rồi, không cần hoàng thúc nữa.”

Mục Đào Đào hơi nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ câu nói này của hắn. Câu này ý muốn nói rằng nàng không cần nhờ đến hắn cũng có thể tự lập được nên cảm thấy mất mát ư?

Nàng suy nghĩ rồi mím môi cười, đứng dậy đến gần ôm cánh tay của hắn, nũng nịu nói: “Đào Đào nào có?” Hôm qua nàng chỉ sợ rằng nếu hắn không ở đây, nàng sẽ ngủ không được. Nếu như hôm qua nàng đã ngủ rồi, cũng không mơ thấy ác mộng, vậy nàng cũng không sợ hãi như thế nữa.

Vừa dứt lời, sắc mặt của Hoắc Nghiễn Trưng cũng không đỡ hơn bao nhiêu, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu không thì chúng ta ăn sáng cùng nhau đi, sau khi ăn xong thì hoàng thúc nằm nghỉ ngơi ở đây luôn?”

Hoắc Nghiễn Trưng không nói gì, Mục Đào Đào thấy vẻ mặt của hắn đã tốt hơn không ít, quay đầu lại ra hiệu cho Thu Nguyệt đưa đồ ăn sáng đến.

Hai người ăn qua loa vài món, Hoắc Nghiễn Trưng bèn ngủ lại trong phòng nàng. Nàng ngồi ở bên cạnh, một lát sau đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của hắn, hắn đã ngủ rồi.

Con vẹt ở ngoài thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng, ánh nắng ấm áp, gió mát dịu dàng. Mục Đào Đào tựa vào cửa sổ, ngồi trên tấm đệm êm ái đọc sách, chén trà nhỏ trên bàn sách toả hương thơm ngào ngạt.

Thu Nguyệt và Xuân Hiểu cho vẹt ăn, sau khi làm xong những việc nhỏ này, hai người đứng nghỉ ngơi ngoài hành lang.

Trong phòng đầy yên tĩnh, Xuân Hiểu đứng dậy ngó vào trong phòng xem xét. Nhìn thấy hình ảnh lúc này, khẽ than thở một tiếng, nhỏ giọng nói chuyện với Thu Nguyệt: “Ngươi cảm thấy vì sao bọn họ lại dằn vặt nhau như vậy?”

“Ngươi xem tối hôm qua, Vương gia thức trắng cả đêm để trông coi Quận chúa. Ta vốn nghĩ rằng chỉ có Quận chúa cảm thấy lạ lẫm, nhưng nhìn ngươi xem tình hình hiện tại kìa, không biết là ai cảm thấy lạ lẫm hơn nữa.”

Thu Nguyệt cười cười: “Thật ra thế này cũng tốt, dù sao bọn họ đều bằng lòng mà.”

Từ sau khi chia viện, Đông viện càng ngày càng quạnh quẽ. Hoắc Nghiễn Trưng ăn trưa cũng ở Thấm viên, hầu hết lúc đi ngủ cũng ở chỗ nàng. Dường như hắn đã quên lý do tại sao mình muốn đưa Mục Đào Đào đến Thấm viên rồi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt đã trôi đi.

Đã sắp đến thời gian lễ cập kê, trong lòng Mục Đào Đào vừa chờ mong lại vừa bối rối.

Ngụy Vân Hi là người tán thành, công chúa Tịnh Thù là chính khách. Thái hoàng thái phi cũng sai người xuất cung đến Vương phủ, để chuẩn bị cho lễ cập kê của Mục Đào Đào.

Hai ngày trước khi đến lễ cập kê, Tam tiểu thư của Mục gia – Mục Kính Vi đã đến, còn dẫn theo cô con gái hai tuổi đi cùng.

Sau khi vào thành, nàng ấy đã sắp xếp đồ đạc ở khách điếm, để lại những thị vệ người hầu trông nom cho cô con gái, một mình đi thẳng đến cửa Vương phủ, không quay về xem Hầu phủ dù chỉ một chút.

Thị vệ ở trước cửa đã ngăn nàng ấy lại, rồi đi gọi lão quản gia đến.

Lão quản gia nhìn vị Tam tiểu thư Mục gia đang đứng trước mặt mình. Bây giờ Hoắc Nghiễn Trưng không có ở Vương phủ, ông cảm thấy mình không thể để Tam tiểu thư của Mục gia và Vĩnh An quận chúa gặp riêng nhau được. Nhưng cũng không thể ngăn người ta ở ngoài mãi được, ngẫm nghĩ một lúc, ông cúi người nói: “Mời Tam tiểu thư.”

Mục Kính Vi nhìn đôi mắt thanh liệt khôn khéo của lão quản gia, mỉm cười, nâng váy bước vào cửa lớn Vương phủ, vừa mới bước vào đã nói ngay: “Kính xin quản gia hãy đưa ta đến gặp tiểu muội.”

Lão quản gia không dẫn nàng ấy đến Thấm viên mà đi vào chính sảnh, vừa đi vừa nói: “Bây giờ thật sự không khéo là Quận chúa đã vào cung cùng với vương gia rồi. Không biết đến lúc nào mới về được, kính mong Tam tiểu thư đi theo ta đến chính sảnh nghỉ chân.”

Ánh mắt của Mục Kính Vi dần tối sầm xuống, nhưng nụ cười treo trên mặt vẫn không có chút thay đổi nào.

Sau khi vào chính sảnh, Mục Kính Vi im lặng chờ đợi, không vội chút nào.

Lão quản gia đã gọi người vào cung để báo cho Hoắc Nghiễn Trưng, nhưng có lẽ cũng phải chờ một canh giờ nữa.

Mà lúc này, Vĩnh An quận chúa đang ở Thấm viên, nếu có người báo, chắc chắn sẽ đến ngay thôi.

Khi người ta lo lắng về chuyện gì thì chuyện đó sẽ càng xảy ra. Mục Kính Vi vào bước vào cửa Vương phủ không lâu, Thu Nguyệt đã nhận được tin tức, nàng ấy đã báo ngay cho Mục Đào Đào.

Nước trà bên Mục Kính Vi còn chưa lạnh, Mục Đào Đào đã xuất hiện ở cửa chính sảnh.

“Tam tỷ tỷ!” Nàng hô to rồi vọt ngay vào chính sảnh, Mục Kính Vi trông thấy đứa bé nhỏ nhắn trắng trẻo ngày nào, nay đã trở thành một cô nương đầy duyên dáng yêu kiều. Nhớ đến người thân đã qua đời, vành mắt của nàng ấy cay cay, đứng dậy giang tay ra.

Mục Đào Đào nhào vào trong lòng rồi ôm chặt nàng ấy.

Nước mắt của Mục Kính Vi lăn dài trên mặt, rơi xuống cổ Mục Đào Đào, giọt nước mắt tựa như một cây gai, bị đốt nóng đến nỗi làm đau nàng.

Đại tỷ và Nhị tỷ đã qua đời, Tam tỷ tỷ là người thân duy nhất của nàng trên cõi đời này.

Lão quản gia đứng ngay cửa ra vào, nhìn hai tỷ muội ôm nhau, trong lòng đầy rối bời, khó có thể diễn tả thành lời được.

Ôm hồi lâu, Mục Kính Vi mới buông nàng ra, nắm tay nàng thật chặt, nhìn nàng từ đầu đến chân, sau ra trước một lượt rồi mới nghẹn ngào nói: “Đào Đào của chúng ta đã lớn rồi.”

Mục Đào Đào nhìn khoé mắt lấp lánh ánh lệ của Mục Kính Vi, thấy nước mắt của nàng ấy liên tục chảy xuống không ngừng. Nàng mím môi, vươn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt Mục Kính Vi.

“Tam tỷ tỷ đừng khóc, muội vẫn khoẻ đây mà.”

“Thấy muội như vậy, Tam tỷ tỷ biết muội vẫn khoẻ mà.”

Mục Kính Vi vừa dứt lời, Mục Đào Đào kéo tay nàng ấy: “Để muội dẫn tỷ tỷ đến viện của ta.”

“Được.”

Hai tỷ muội cùng đi đến Thấm viên, lão quản gia cũng không ngăn cản, cũng không ngăn được, đành phải đi theo sau.

Vào Thấm viên, Mục Kính Vi trông thấy từng ngọn cây cọng cỏ trong sân cũng được chăm sóc rất tốt. Hai người vừa bước vào cửa, hai con vẹt đã kêu lên: “Quận chúa cát tường, Tam tiểu thư cát tường.”

Mục Kính Vi nhìn hai con vẹt, dịu dàng hỏi: “Đào Đào nuôi à?”

Mục Đào Đào trả lời: “Là quà sinh nhật mà hoàng thúc tặng cho muội.”

Nghe thấy câu trả lời của nàng, Mục Kính Vi không hỏi tiếp nữa, chỉ cẩn thận quan sát mọi thứ trong viện.

Xuân Hiểu dâng trà đến, hai tỷ muội ngồi nhấm nháp trên hành lang.

“Chỉ có một mình Tam tỷ tỷ quay về đây sao?” Mục Đào Đào hỏi.

Mục Kính Vi đáp: “Dẫn theo cháu gái của muội nữa, đang ở khách điếm đấy, lát nữa Tam tỷ tỷ sẽ dẫn muội đi gặp.”

“Được, nàng có giống muội không?”

Nghe vậy, bàn tay đang cầm chén trà của Mục Kính Vi bỗng siết chặt, nhìn lên đôi mắt của nàng, vẫn trong veo và sáng ngời như thế, trông như có hàng vạn ngôi sao trong đôi mắt ấy. Sau khi trải qua tai nạn trong gia tộc mà còn có thể như vậy, có thể thấy được rằng Hoắc Nghiễn Trưng đã bảo vệ nàng rất tốt.

Trái tim Mục Kính Vi càng ngày càng siết chặt lại. Khi Mục Đào Đào được sinh ra, nàng ấy đã xuất giá, phụ thân đối xử với Mục Đào Đào tốt hơn huynh muội các nàng gấp nghìn lần.

Khi còn bé thì được phụ thân nuông chiều, sau khi phụ thân xảy ra chuyện, Hoắc Nghiễn Trưng lại cưng chiều nàng, mới có thể nuôi dưỡng được một cô nương sạch sẽ như vậy.

Nếu như nàng không có một phụ thân cưng chiều nàng như vậy, cũng không có một Hoắc Nghiễn Trưng sủng ái nàng như thế. Vậy thì nàng sẽ còn giữ được vẻ hồn nhiên ngây thơ này sao? Còn có thể sạch sẽ như vậy sao?

Trong lòng của Mục Kính Vi tất nhiên đã có đáp án, chắc chắn là không.

Có một số người không phải là dơ bẩn từ nhỏ, cũng không phải từ khi sinh ra đã ở trong vũng bùn. Chẳng qua là không thể phản kháng được, chẳng qua là bất đắc dĩ bị ép buộc mà thôi.

Mục Kính Vi suy nghĩ đến mất hồn, Mục Đào Đào trông thấy vẻ mất hồn của nàng ấy, nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Tam tỷ tỷ?”

Nàng ấy bỗng chốc hoàn hồn, thấy Mục Đào Đào vẫn đang chờ đợi đáp án của nàng ấy, nàng ấy cười cười: “Trông rất giống muội, ngoan ngoãn đáng yêu.”

Mục Đào Đào nghe thế, bỗng chốc cảm thấy cực kỳ chờ mong.

Vừa định nói, hai người chuẩn bị đi gặp ngay thì Hoắc Nghiễn Trưng đã trở về, chưa bước chân vào viện đã lớn giọng kêu: “Đào Đào.”

Nghe tiếng, Mục Đào Đào đứng dậy đi ra cửa, vừa đi vừa nói: “Hoàng thúc, Tam tỷ tỷ đã đến đây.”

Nghe trong giọng nói nhẹ nhàng của nàng lộ vẻ vui mừng không thể che giấu, trong lòng hắn đầy rối bời, nhưng khi nhìn thấy nàng đang đi về phía mình, hắn cũng đã bình tĩnh lại.

Nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng, sắc mặt của hắn dần tốt lên, liếc nhìn sang đã thấy Mục Kính Vi đang ngồi ở hành lang. Hắn cười nhẹ nhìn nàng ấy, nhưng trong đáy mặt lại lạnh băng không có chút độ ấm nào.

Đợi đến khi mọi người đến gần, Mục Kính Vi mới chậm rãi đặt chén trà nhỏ xuống, ung dung đứng lên.

“Thiếp thân bái kiến Nhiếp chính vương.”

Động tác của nàng ấy đầy chuẩn mực, không lộ ra một sai lầm nào. Hoắc Nghiễn Trưng híp mắt, nhìn nàng ấy trầm giọng nói: “Phu nhân tướng quân từ Khôn Thành đến, sao không cho người đến đưa tin trước?”

Mục Kính Vi chậm rãi đứng thẳng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Hoắc Nghiễn Trưng: “Dù gì cũng chẳng phải chuyện lớn, không cần quấy rầy đến người khác.”

“Phu nhân nhập kinh từ lúc nào?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Mục Kính Vi trả lời: “Hôm nay vừa đến, đã sắp xếp xong.”

“Phu nhân đã đến gặp Đào Đào rồi, vậy thì tạm đến ở trong phủ đi, cần gì phải ở ngoài khách điếm.” Hoắc Nghiễn Trưng vừa dứt lời, Mục Kính Vi chậm rãi nở nụ cười.

“Nhiếp chính vương đang chê cười thiếp thần phải không? Song thân qua đời, muội muội duy nhất cũng không thể nuôi dưỡng cạnh bên. Nhiếp chính vương lại có tâm địa Bồ Tát, che chở xá muội. Thiếp thần vào kinh gặp muội muội, nàng ỷ nhờ vào Vương phủ, thiếp thân không thể có đạo lý không đưa nàng đi, mà còn vào ở lại Vương phủ nữa!”

Thanh âm của Mục Kính Vi đầy dịu dàng, nhưng từng câu từng chữ thốt ra lại khiến người ta không cãi lại được. Đúng vậy, Vĩnh An quận chúa lấy thân phận gì ở trong Vương phủ? Nàng ấy là thân phận gì? Sao lại phải ở lại Vương phủ?

Những điều này khoan hẳn bàn đến, bởi vì sau khi Mục Đào Đào đến tuổi cập kê, Hoắc Nghiễn Trưng chắc chắn sẽ cho nàng một thân phận danh chính ngôn thuận.

Nhưng câu nói muốn đưa Mục Đào Đào đi của Mục Kính Vi lại đâm trúng Hoắc Nghiễn Trưng.

Ánh mắt của hắn lập tức lạnh lẽo: “Bản vương còn tưởng rằng phu nhân đến đây để tham gia lễ cập kê của Đào Đào.”

Mục Kính Vi cười nói: “Tất nhiên là vậy rồi.”

Mục Đào Đào đứng bên cạnh nghe Mục Kính Vi và Hoắc Nghiễn Trưng nói chuyện với nhau. Rõ ràng hai người đều đang cười dịu dàng, nhưng nàng lại có cảm giác lành lạnh ở sau lưng, sao lại có cảm giác như Tam tỷ tỷ và hoàng thúc đang đối nghịch với nhau vậy.

Nàng kéo nhẹ ống tay áo của Hoắc Nghiễn Trưng, ánh mắt của hắn chuyển sang nàng, sau đó ánh mắt mới dần dịu đi.

“Hoàng thúc đã bận xong?”

Hoắc Nghiễn Trưng gật đầu: “Ừ.”

Nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, mặc dù ánh mắt đã dịu đi rất nhiều, nhưng rất rõ ràng là hắn không thích Tam tỷ tỷ. Nàng vốn định nói muốn đi xem em bé nhỏ cùng với Tam tỷ tỷ, nhưng nếu như nói bây giờ, lại có cảm giác như cô muốn rời đi cùng Tam tỷ tỷ vậy.

Thấy nàng im lặng không nói, Mục Kính Vi nhìn nàng, sau đó nhìn sang phía Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Đúng lúc Nhiếp chính vương đã về, ta muốn dẫn Đào Đào đi ra ngoài một lúc, sẵn tiện mua ít đồ cho nàng.”

Hoắc Nghiễn Trưng chẳng thèm nghĩ nhiều, từ chối thẳng thừng: “Nàng còn phải thử mặc cát phục cho lễ cập kê, cũng không thiếu cái gì, không cần phiền đến phu nhân.”

Lời này trong dự đoán của Mục Kính Vi, nàng ấy cười nói: “Mua đồ cũng không quan trọng lắm, ta nay đã trở về, vậy thì phải trở về nhìn xem Hầu phủ một chuyến. Đào Đào cũng đã trưởng thành, qua hai ngày nữa là đến tuổi cập kê rồi, không muốn về phủ nhìn lại ư?”

Nàng ấy nói xong, đưa mắt nhìn Mục Đào Đào.

Bắt lấy ánh mắt của Mục Kính Vi, nàng mở miệng nói: “Hoàng thúc, để cho Xuân Hiểu và Thu Nguyệt đi cùng ta về Hầu phủ một chuyến đi, ta muốn quay về xem.”

Hoắc Nghiễn Trưng thản nhiên ừ một tiếng, Xuân Hiểu và Thu Nguyệt đi khỏi phủ cùng nàng.

Người đi rồi, Hoắc Nghiễn Trưng vẫn đứng tại chỗ một lúc lâu.

Lão quản gia nhìn sắc mặt hắn đầy âm trầm, cảm giác như mưa giông sắp kéo đến.

“Chủ tử, trước kia cũng khó nói, nhưng bây giờ Quận chúa đã lớn vậy, bình thường ngài đối xử với nàng như thế nào, trong lòng nàng cũng biết. Tâm tư của nàng đã dính trên người ngài, đừng quá lo lắng, Tam tiểu thư Mục gia không đưa nàng đi được.”

Hắn tất nhiên biết rõ những lời của lão quản gia, nhưng Mục Kính Vi còn chẳng thèm che giấu, nói thẳng cho hắn biết rằng nàng ấy muốn đưa Mục Đào Đào đi, vậy thì sao có thể không chuẩn bị trước?

Ra khỏi Vương phủ, các nàng cũng không ngồi xe ngựa, hai tỷ muội sánh bước đi cùng nhau.

Xuân Hiểu và Thu Nguyệt không đi quá gần. Xuân Hiểu muốn lại gần một chút, nhưng Thu Nguyệt giữ nàng ấy lại, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ lại gần quá coi chừng sẽ xảy ra chuyện đấy.”

Xuân Hiểu nhìn bóng lưng của Mục Đào Đào và Mục Kính Vi, để cho nàng ấy đi theo là ý của Hoắc Nghiễn Trưng, đương nhiên trong lòng Mục Đào Đào cũng ngầm hiểu được.

Tỷ muội vừa mới tương phùng, đã lâu rồi không gặp nhau. Có lẽ Mục Kính Vi cũng sẽ không gấp gáp như vậy, ít nhất trước khi đến lễ cập kê của Mục Đào Đào, nàng ấy vẫn sẽ từ từ hành sự.

Mục Đào Đào lơ đãng quay đầu nhìn qua Thu Nguyệt và Xuân Hiểu, hai nàng ấy đang cười cười nói nói chuyện gì đó, dường như chẳng để đến ý nàng.

Nàng kéo Mục Kính Vi, dịu dàng thăm hỏi: “Lần này Tam tỷ tỷ ở Kinh thành bao lâu?”

Mục Kính Vi trả lời: “Còn chưa quyết định, ít nhất phải chờ lễ cập kê của muội kết thúc. Hơn nữa đã nhiều năm tỷ tỷ không về đây rồi, dù sao cũng nhàn rỗi nên sẽ ở đây một thời gian lâu cho thỏa thích.”

“Vậy thì tốt thật.”

Mục Kính Vi đưa nàng đi xem y phục, dạo xem cửa hàng son phấn, vui chơi ở kim điện, từ xiêm y đến trang sức đều mua cho nàng.

Mục Đào Đào nói không cần nhưng Mục Kính Vi không chịu, mua cho nàng cả đống.

Sau khi kết thúc, cả hai tỷ muội cùng nhau trở về Hầu phủ.

Nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn, đáy mắt Mục Kính Vi tràn ngập vị chua xót. Đi vào cửa sau, cả hai người đều trầm mặc không nói gì.

Đến khi tới giữa hồ ở khu vườn phía trước, Mục Kính Vi mới ngừng bước, nhìn thấy hình như còn lại mỗi Hồ Tâm Tiểu Trúc. Ở trong mắt Mục Kính Vi, nơi này dường như trở nên thật xa lạ.

Ngày các nàng còn bé, Hầu phủ không có Hồ Tâm Tiểu Trúc. Đây là do Trường Tín hầu cố ý xây cho Mục Đào Đào, là nơi thuộc về duy nhất một mình nàng, không hề liên quan đến huynh muội bọn họ hay những người khác.

Hiện giờ toàn bộ Hầu phủ đều chìm trong biển lửa. Mẫu thân, tổ mẫu, tất cả người thân của nàng ấy đều đã ra đi, chỉ có Mục Đào Đào còn sống. Tất cả mọi thứ trong sân của Hầu phủ đều bị thiêu rụi hết, ngay cả cái sân trước khi nàng ấy xuất giá cũng biến thành tro tàn, chỉ có Hồ Tâm Tiểu Trúc vẫn còn ở nơi đây.

“Đào Đào, muội có nhớ cha không?”

Nàng ấy yếu ớt hỏi, Mục Đào Đào gật đầu: “Có.”

Mục Kính Vi chậm rãi nhìn về phía nàng: “Vậy muội có từng nghĩ đến chuyện vì cha báo thù không?”

Nghe vậy, nàng chậm chạp rũ mắt xuống, một hồi lâu vẫn không trả lời. Nàng báo thù là vì cha chứ? Nhưng lời nói của cha vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng.

Mục Kính Vi chờ đáp án của nàng, thấy đã một lúc không nghe câu trả lời, chỉ thấy nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng khoanh tay ôm lấy chính mình.

“Vậy Tam tỷ tỷ thì sao, lần này trở về là vì báo thù cho cha sao?”

Nghe nàng nhẹ nhàng hỏi như vậy, trái tim Mục Kính Vi thắt lại. Một lúc lâu cũng chẳng nói gì, Mục Đào Đào đang ngồi xổm cũng quay đầu nhìn nàng ấy.

“Tam tỷ tỷ cảm thấy chúng ta nên tìm ai để báo thù? Tìm tiểu Hoàng đế hay là tìm… Nhiếp chính vương?” Nói đến đây nàng dừng một chút, Mục Kính Vi lẳng lặng nhìn nàng, ngỡ rằng sẽ đọc ra chút gì đó trong đôi mắt ấy, nhưng đã nhìn một hồi lâu cũng chẳng thấu được.

“Muội thích Nhiếp Chính Vương?” Mục Kính Vi hỏi.

Mục Đào Đào từ từ đứng lên đáp: “Ừ.”, sau đó nàng nói thêm: “Ngài ấy cũng thích muội.”

Ánh mắt nàng kiên định, vẻ mặt đầy tự tin. Mục Kính Vi cười cười, dịu dàng hỏi: “Cho nên?”

“Cho nên, sau lễ cập kê ta sẽ gả cho hắn.”

Mục Kính Vi duỗi tay sờ đầu nàng, ánh mắt nhìn Mục Đào Đào như đang nhìn một đứa trẻ vô ưu vô lo không biết gì, nàng không hề thích ánh mắt này chút nào. Nàng nghe thấy Mục Kính Vi thản nhiên nói: “Ngài ấy nói sau lễ cập kê sẽ cưới muội?”

“Không có.”

“Vậy sao muội biết ngài ấy sẽ cưới muội?”

Đôi lông mày thanh tú của Mục Đào Đào khẽ nhíu lại, làm sao nàng biết? Hắn yêu nàng, nàng cảm nhận được điều này.

“Ngài ấy sẽ.”

“Ừ.” Mục Kính Vi nhàn nhạt lên tiếng, trầm mặc một lát rồi nói: “Nếu Đào Đào có tự tin, vậy thì Tam tỷ tỷ sẽ tin tưởng Đào Đào, hy vọng muội được như ý nguyện.”

Mục Kính Vi không nghe được đáp án như hy vọng, trong lòng hơi không vui, dẫn Mục Đào Đào đi khách điếm một chuyến để gặp tiểu bảo bảo một lần. Sau khi trời tối sẽ đưa nàng trở về Vương phủ.

Hoắc Nghiễn Trưng vẫn luôn ở sân viện phía trước chờ nàng. Khi thấy nàng bước vào, hắn đứng dậy đi tới. Mục Kính Vi đứng bên ngoài thấy Hoắc Nghiễn Trưng đến đón Mục Đào Đào, nhìn thoáng qua rồi xoay người rời đi.

“Tại sao hoàng thúc lại ở đây?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

Suy nghĩ của hắn đã trôi qua. Hai năm trước, nàng và Thu Nguyệt đã ở đây đá cầu để chờ hắn, tối nay đổi thành hắn đứng đây ngóng trông nàng.

“Chờ nàng.”

Vừa dứt lời, nàng cười nhẹ nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy nhưng chẳng hỏi nguyên do.

“Ở ngoài ăn tối rồi sao?”

“Ăn một chút, hoàng thúc vẫn chưa ăn sao?”

Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Ta chưa.”

Nàng cười cười: “Ta vào cùng ăn với hoàng thúc một chút.”

Trong phòng ăn, nàng uống hai chén canh rồi lại ăn thêm hai cái bánh hợp ý. Dường như Hoắc Nghiễn Trưng chẳng muốn ăn gì cả, chỉ ăn qua loa vài miếng rồi gác đũa.

Sau khi dùng bữa tối xong, hai người ra khỏi phòng ăn, không hẹn mà cùng nhau tản bộ. Hoắc Nghiễn Trưng nắm tay nàng, tay hắn rất lạnh. Mấy năm gần đây, đôi tay này đã nắm lấy tay nàng vô số lần, nhưng lần nào cũng vô cùng ấm áp, chỉ có tối nay là lạnh lẽo.

“Có lo lắng không?”

Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, Mục Đào Đào cười: “Có một chút, nhưng có hoàng thúc ở đây rồi nên ta chẳng cảm thấy thế nữa.”

“Yên tâm, hoàng thúc chắn chắn ở đây. Không phải Lưu Trình đã dẫn nàng đi rất nhiều lần rồi sao? Đến lúc đó sẽ có ma ma ở bên cạnh chỉ dẫn, đừng lo lắng.” Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò, giống như cụ ông đang lải nhải vậy.

Nàng gật gật đầu: “Ta đã nhớ kỹ rồi, hoàng thúc yên tâm.”

Lời vừa dứt, mọi thứ lâm vào tình trạng trầm mặc vô cớ. Sau khi đi một đoạn đường, Hoắc Nghiễn Trưng lơ đãng hỏi: “Nàng muốn đi Khôn Thành với Mục Kính Vi sao?”

Mục Đào Đào không hiểu ý tứ của hắn là gì cho lắm, nàng ngước mắt nhìn hắn, thăm dò suy đoán, đây là muốn nàng đi hay không đi?

Chẳng biết vì sao, lời nói của Mục Kính Vi văng vẳng bên tai nàng.

“Ngài ấy nói sau cập kê sẽ cưới muội?”

“Vậy sao muội biết ngài ấy sẽ cưới muội?”

Thấy nàng im lặng không trả lời, Hoắc Nghiễn Trưng duỗi tay kéo nàng ôm vào trong ng*c mình, ghé bên tai nàng rồi thấp giọng nói: “Đừng đi, được không?”

Trái tim của Mục Đào Đào như bị bóp nghẹn một cái, hắn còn nói tiếp: “Nếu như nàng muốn đi, vậy thì chờ sau này hoàng thúc đi với nàng.”

Những lời nói tự dưng xuất hiện trong đầu khi nãy bỗng chốc tan thành mây khói, nàng khẽ cong môi nở nụ cười, dịu dàng trả lời: “Được.”

Một chữ giản đơn đã phá vỡ nỗi u sầu đang trôi nổi trong lòng cả hai người.

Lễ cập kê của Vĩnh An quận chúa, cả triều văn võ, những người quyền quý có mặt mũi tại Kinh thành này đều đến tham gia. Ngay cả Tạ Lão thái quân đã rời kinh nhiều năm cũng dẫn người Tạ gia đến đây xem lễ.

Tuy nhiều người, nhưng Vương phủ đã sớm sắp xếp chu toàn, mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy.

Tuy Mục Đào Đào đã sớm thử trước các quy trình cùng với ma ma, nàng đã phải thay đổi y phục ba lần, chải tóc ba lần, cài trâm ba lần. Nhưng đến lúc này, nàng vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

Mục Kính Vi ở bên cạnh, Ngụy Vân Hi cũng kề bên, dù cho Trường Nhạc quận chúa và Tam tiểu thư của Quận vương phủ cũng ở bên cạnh nàng nhưng tim nàng vẫn đập rất nhanh, không thể nào bình tĩnh nổi.

Nàng cầm lấy tà váy dài, nhìn về phía Thu Nguyệt: “Hoàng thúc đâu?”

Thu Nguyệt đáp: “Nhiếp chính vương đang ở viện phía trước.”

Mục Đào Đào suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi gọi ngài ấy tới được không?”

Thu Nguyệt dừng việc trong tay, nhanh chóng chạy đến khu viện ở phía trước.

Mục Kính Vi nhìn ra nàng hơi hồi hộp, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng rồi dịu dàng nói: “Đào Đào đừng sợ.”

Nàng nhìn Mục Kính Vi, mỉm cười đáp: “Ừ, không sợ.”

Ngụy Vân Hi cực kỳ thấu hiểu tâm tình của nàng lúc này, nàng ấy cũng đã từng như vậy. Căn bản lời trấn an của người khác không có tác dụng gì, chỉ khi đại lễ kết thúc mới hết lo.

Rất nhanh Hoắc Nghiễn Trưng đã đến, hắn đẩy cửa vào, nhìn thấy nàng ngồi trên ghế. Ánh mắt nàng đầy bối rối nhìn hắn, khẽ gọi một tiếng: “Hoàng thúc.”

Người trong phòng đều lui ra ngoài, Hoắc Nghiễn Trưng nhẹ nhàng duỗi tay vén tóc mái cho nàng.

“Ngày hôm nay qua đi, nàng sẽ chân chính trở thành nữ nhân trưởng thành rồi, làm sao? Lo lắng à?”

Mục Đào Đào không nói, lẳng lặng nhìn hắn: “Hoàng thúc ôm ta một cái được không?”

Hoắc Nghiễn Trưng bất lực cười nhưng vẫn dang hai tay ôm nàng vào trong ng*c, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng. Mục Đào Đào hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói: “Cũng không biết bản thân làm sao nữa? Trong lòng ta cảm thấy hơi bất an.”

Những lời này khiến hắn vô cùng đau lòng, nói: “Đừng sợ, có hoàng thúc ở đây.”

“Ừm.”

Mà lúc này ở sân viện phía trước, khách khứa đã đến rất đông, cả Ngụy Như Băng cũng đến. Nàng ta vẫn mặc áo đạo sĩ, còn mang theo khăn che mặt của nữ đạo sĩ bên người. Nghe nói đó là của sư thúc nàng ta, xuống núi tìm nàng ta nên đã tặng cho.

Khuôn mặt bị thương, vậy nên phải dùng khăn mặt che lại.

Lễ cập kê rất tốn thì giờ, Mục Đào Đào ăn mặc cát phục, đứng trong gian chính điện tập trung nghe Tịnh Thù công chúa răn dạy. Giọng nói của Tịnh Thù công chúa vô cùng dịu dàng, dù cho đó là lời răn dạy nhưng vẫn tràn ngập sự yêu thương và chờ mong.

Sau khi kết thúc răn dạy, Ngụy Vân Hi bưng khay có trâm cài thác đưa đến trước mặt Tịnh Thù công chúa. Tịnh Thù công chúa đeo cho nàng chiếc trâm cài.

Hoắc Nghiễn Trưng đứng bên cạnh nhìn Mục Đào Đào, khóe miệng không giấu được ý cười, trong mắt tràn đầy vui mừng, nàng đã trưởng thành rồi.

Sau khi đại lễ kết thúc, Mục Đào Đào ngước mắt nhìn về Hoắc Nghiễn Trưng. Nàng nhìn vào mắt hắn, chậm rãi nở nụ cười. Nụ cười của thiếu nữ vô cùng xán lạn, bốn mắt nhìn nhau, đúng là tâm đầu ý hợp.

Mục Kính Vi nhìn thấy cảnh này, cảm thấy có chút chói mắt. Nàng ấy chậm rãi nhìn về phía đám người, thấy hai người mặc áo đạo sĩ trong đó. Nàng ấy chậm rãi nở nụ cười, nụ cười kỳ lạ khó hiểu.

Ngụy Như Băng đứng trong đám người xem lễ, thấy nụ cười Mục Kính Vi nên hơi nhíu mày. Lúc đang khó hiểu, nàng ta cảm thấy cánh tay của mình bị siết lại, sư thúc bên cạnh đang siết tay nàng ta thật chặt, tựa như muốn bóp gãy tay nàng ta vậy.