Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 41: Đồ ngốc



Đại lễ đã xong, Mục Đào Đào thở phào một hơi. Thu Nguyệt đỡ nàng ra khỏi sảnh chính để trở về phòng thay y phục.

Ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng đầy dịu dàng, nhìn theo bóng dáng chậm rãi rời đi ấy. Cho đến khi Mục Đào Đào đã đi xa, hắn mới không nhìn nữa. Hoắc Nghiễn Trưng quét mắt nhìn khách khứa trong sảnh, ánh mắt dừng lại trên người đang đeo che mặt đạo sĩ ở bên cạnh Ngụy Như Băng.

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an, ánh mắt cũng lạnh xuống.

Ngụy Như Băng nhìn thấy ánh mắt khó coi của Hoắc Nghiễn Trưng, trong lòng có chút lo lắng, nàng ta gọi Mục Vọng Thu một tiếng: “Sư thúc, Quận chúa đi rồi.”

Mục Vọng Thu chậm rãi lấy lại tinh thần, thấy ánh mắt lo lắng của Ngụy Như Băng, nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta: “Không sao, ngươi ở nơi này chờ ta một chút.”

Không đợi Ngụy Như Băng hỏi đi nơi nào, Mục Vọng Thu đã ra khỏi đoàn người.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy bóng dáng nàng ấy, cũng rời khỏi đại điện.

Bên trong thư phòng của Đông viện.

Mục Vọng Thu tháo tấm màn che mặt xuống, trái tim của Hoắc Nghiễn Trưng từng chút từng chút trùng xuống. Người đã ch*t nhiều năm trước trong đạo quán, tại sao lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn như vậy.

Nhìn cố nhân ở trước mặt, Hoắc Nghiễn Trưng xem như đã hiểu ý của câu nói không đầu không đuôi của Ngụy Như Băng, thì ra muốn báo trước sẽ có ngày hôm nay.

“Vương gia, đã lâu không gặp.”

Âm thanh quen thuộc, gương mặt quen thuộc, cố nhân ch*t đi sống lại làm cho tâm trạng hắn rối bời.

Mục Vọng Thu chọn ngày này xuất hiện ở Vương phủ, tất nhiên có mục đích của nàng ấy, hắn cần phải biết mục đích đó là gì.

Trầm mặc hồi lâu, hắn trầm giọng nói: “Tiểu thư còn sống.”

Mục Vọng Thu hơi cong môi, bình tĩnh trả lời: “Tất nhiên.”

Lời nói của nàng ấy bình tĩnh, lại còn tự nhiên như vậy.

Hoắc Nghiễn Trưng nghĩ lại năm đó Mục Vọng Thu công khai từ chối hắn, sau đó đi đạo quán, sau hai năm nàng ấy đi đạo quán thì sinh bệnh mà mất.

Lúc đó đương nhiên hắn không tin, tự mình kiểm tra t/hi t/hể, xác nhận nàng ấy đã thực sự ch*t rồi.

Đối với kết cục này của Mục Vọng Thu, mặc dù hắn không thương nhưng cũng hổ thẹn, sau đó cũng không chú ý đến nữa.

Nhưng không ngờ, mười mấy năm sau, người đã ch*t vẫn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn.

“Đã giả ch*t rồi, tại sao hôm nay lại xuất hiện?”

Hắn hỏi trực tiếp, Mục Vọng Thu vừa nghe cũng đổi sắc mặt, trong ánh mắt chỉ toàn sự lạnh lùng.

Nàng ấy nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, trầm giọng nói: “Để Mục Kính Vi mang Mục Đào Đào đi.”

Vẫn có liên quan đến Mục Đào Đào, vẫn nằm trong dự đoán của hắn. Hắn khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, bên ngoài có người nói chuyện vui vẻ, trong viện thì yên tĩnh như nửa đêm, bên này giống như bị cô lập với thế giới.

“Mục tam tiểu thư cùng bản vương đã nói chuyện qua, nhưng có đi hay không là tự do của Đào Đào.”

Mục Vọng Thu cười lạnh một tiếng, liếc nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, trong mắt đều là sự chế giễu: “Đương nhiên là tự do của nàng, nhưng có người dụ dỗ, lừa gạt nàng ấy thì sao nàng ấy biết cái gì là tự do của chính mình?”

“Từ trước đến nay, bản vương đều thật tâm với nàng ấy.”

Nghe lời nói chân thành của Hoắc Nghiễn Trưng, Mục Vọng Thu bật cười, như thể đang nghe một câu chuyện hài hước nhất trên đời.

Hoắc Nghiễn Trưng, hắn không có khả năng thích một người.

“Bây giờ Nhiếp chính vương đã bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn dùng thủ đoạn vụng về như mười mấy năm trước sao?” Mục Vọng Thu nhắc tới mười mấy năm trước, dĩ nhiên cũng chỉ là một trò khôi hài. Hoắc Nghiễn Trưng sắc mặt âm u, nhưng hắn vẫn giải thích: “Đúng là mười mấy năm trước bản vương dùng thủ đoạn, nhưng đó là hành động bất đắc dĩ. Nếu Mục tiểu thư thật sự để trong lòng chuyện năm đó, là do bản vương có lỗi trước, Mục tiểu thư muốn như thế nào cứ việc nói. Việc này không liên quan đến Đào Đào.”

“Chuyện năm đó, ta đã quên, nhưng điều kiện kiên quyết là Đào Đào và Vương gia không được qua lại.” Nàng ấy dừng một chút lại nói: “Ta nhìn ra được, nàng ấy thích điện hạ.”

Hoắc Nghiễn Trưng nhíu lại mày: “Bản vương cũng thích nàng ấy.”

Hắn vừa mới nói xong, đang muốn nói tiếp đã bị Mục Vọng Thu cắt đứt: “Ngươi thích nàng ấy bao nhiêu? Có thể vì nàng ấy làm đến mức nào? Chắp tay đưa giang sơn vì nàng ấy, có làm được không?”

Câu nói này của Mục Vọng Thu khiến Hoắc Nghiễn Trưng hơi lo lắng, nàng ấy nói lời này là ý gì? Hắn híp mắt một cái, lạnh giọng hỏi: “Mục tiểu thư có ý gì?”

Nhìn ánh mắt tàn độc của Hoắc Nghiễn Trưng, Mục Vọng Thu chậm rãi nở nụ cười.

“Vương gia đừng căng thẳng, ta là một người đã ch*t, không có vọng tưởng lớn như vậy. Yêu cầu duy nhất của ta là hy vọng Vương gia để nàng rời khỏi Vương phủ mà không vướng bận gì. Để Mục Kính Vi đưa nàng ấy đi Khôn Thành. Tương lai Vương gia và nàng ấy mỗi người đều có hôn sự riêng, không liên quan gì đến nhau.” Giọng nói của nàng ấy mềm mỏng, nhưng cũng rất kiên quyết, ánh mắt bình tĩnh khiến lòng hắn không vui.

“Bản vương không đáp ứng thì sao?”

Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, vẻ mặt tươi cười của Mục Vọng Thu chậm rãi ngưng lại: “Tình hình Khánh Quốc hiện tại như vậy, Hoàng đế hôn mê, Vương gia lên nhiếp chính. Có lẽ không lâu sau, tiểu Hoàng đế sẽ tắt thở, đương nhiên Nhiếp chính vương sẽ quang vinh ngồi lên ngai vàng!”

Nàng ấy nói vậy, Hoắc Nghiễn Trưng im lặng nghe không có nói tiếp, hắn muốn nghe một chút trong tay nàng ấy còn có cái gì.

“Vương gia nói ngươi thích nàng ấy, nếu như cưới nàng làm Vương phi, tương lai ngươi là Hoàng đế. Sau khi nàng ấy sinh con, đứa bé kia sẽ được kế thừa ngôi vị hoàng đế? Có thể như vậy sao?”

Mục Vọng Thu bình tĩnh nhìn hắn, hắn cười khẽ một tiếng: “Tất nhiên như vậy.”

Nhìn thấy bộ dạng hắn cười khẽ, Mục Vọng Thu cũng nở nụ cười: “Năm đó Tiên đế ban hôn cho ta và Thái tử, ngươi không cách nào bằng lòng được. Nhưng bây giờ có thể tự mình cưới Đào Đào? Thật là chuyện hài hước!”

Nghe nàng ấy nói lời này, sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng chợt thay đổi, lồng ng*c như bị thứ gì đó hung hăng đập vào một phát. Hắn híp mắt, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn phía Mục Vọng Thu, tựa hồ muốn lăng trì nàng ấy một cái vậy.

“Có ý gì?”

“Vương gia đã đoán được hà tất phải hỏi lại?”

“Bản vương muốn chứng cứ!” Hoắc Nghiễn Trưng lớn tiếng nói xong, Mục Vọng Thu cắn răng nói rằng: “Nàng ấy là con gái của ta và Trường Tín hầu! Là Quận chúa tiền triều!”

Lời nói rơi vào trong tai Hoắc Nghiễn Trưng, như một đao sắc bén hung hăng đâm về phía trái tim của hắn. Hắn nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng không có độ ấm, hắn đang cố gắng kiềm chế: “Trừ ngươi ra, còn có ai biết?”

“Nếu ta ch*t rồi, người trong thiên hạ đều sẽ biết.”

Hoắc Nghiên Trưng khinh thường cười: “Còn nữa không?”

Mục Vọng Thu nhìn biểu cảm của hắn, đáng lý ra hắn không nên phản ứng như thế, đây không phải là Hoắc Nghiễn Trưng mà nàng ấy từng biết.

Nàng ấy ngàn vạn lần không nên để Mục Đào Đào vào Vương phủ. Nàng ấy nghĩ dù sao Hoắc Nghiễn Trưng cũng lớn hơn Mục Đào Đào nhiều như vậy, không có khả năng xuất hiện tình huống như thế này, nhưng nàng ấy đã sai rồi.

“Nếu nàng ấy biết việc ngươi từng làm, biết mẹ con chúng ta chia lìa bởi vì ngươi, biết tai hoạ vô cớ của Trường Tín hầu là vì ngươi! Biết thân phận của chính mình, biết ngươi tính kế tình cảm, ngươi nói xem? Nàng ấy sẽ thấy thế nào? Cho tới bây giờ ta đã không phải cầu Vương gia có thể thực hiện lời hứa năm đó, chỉ cầu Vương gia thương cảm nàng ấy một chút, sớm chặt đứt tâm tư của nàng ấy, để cho nàng rời khỏi nơi này.”

“Nếu Vương gia nguyện ý để nàng ấy rời đi thì ta sẽ không để nàng ấy biết bất kì chuyện gì. Chẳng qua chỉ là tình cảm không thành mà thôi, một thời gian dài cũng sẽ tốt lên.”

Mục Vọng Thu nói nhiều lời như vậy, Hoắc Nghiễn Trưng bỗng nhớ tới câu nói kia, nàng sẽ như thế nào?

Nếu như nàng đã biết, nàng sẽ như thế nào?

Biết rồi sẽ hận hắn, oán trách hắn, sẽ cảm thấy hắn độc ác sao?

Sau khi Mục Vọng Thu rời khỏi, Hoắc Nghiễn Trưng ở bên trong thư phòng ngây người hồi lâu.

Mục Đào Đào thay đổi xiêm y xong, đã sắp tới giờ mở tiệc nhưng vẫn không thấy Hoắc Nghiễn Trưng. Khi Mục Đào Đào nghe được tin đó, nàng bèn thay đổi tuyến đường đi đến Đông viện.

Nàng tìm qua một lần thì thấy Hoắc Nghiễn Trưng bên trong thư phòng. Hắn bình tĩnh đứng ở trước cửa sổ, vẻ mặt rất khó coi, không biết gặp phải chuyện gì phiền lòng nữa. Nàng nghĩ như vậy, kéo váy rón rén đi tới: “Hoàng thúc.”

Âm thanh của thiếu nữ thanh thúy vang lên, Hoắc Nghiễn Trưng bỗng nhiên hoàn hồn nhìn về phía nàng.

“Tại sao lại tới đây?” Hắn hỏi.

Mục Đào Đào nhìn ánh mắt của hắn hơi sửng sốt một chút, chẳng biết tại sao nàng cảm thấy ánh mắt hắn có chút xa lạ.

“Sắp tới giờ mở tiệc, ta nghe nói hoàng thúc không có ở phía trước nên đi tìm. Hoàng thúc gặp phải chuyện gì vậy?”

Hoắc Nghiễn Trưng thu lại tâm tình, dịu dàng cười nói: “Công việc thôi, không thành vấn đề, đi thôi.”

Hai người cùng nhau đi ra thư phòng, đi về phía sảnh chính.

Sau khi bắt đầu buổi tiệc, mãi đến chiều mới kết thúc. Khi khách khứa đã rời đi, Mục Đào Đào vẫn ngồi ở trên bàn thừa dịp Hoắc Nghiễn Trưng không thấy được, len lén uống hai ngụm rượu trái cây.

Nàng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng cách đó không xa, không biết đang nói gì với Tịnh Thù công chúa. Vẻ mặt không được tốt lắm, nàng nhíu mày, trong lòng suy nghĩ có phải chuyện gì xảy ra chuyện rất nghiêm trọng hay không. Nàng cảm giác Hoắc Nghiễn Trưng có tâm sự nặng nề.

Qua ngày hôm nay, nàng đã trở thành người lớn.

Khi nàng đã lớn lên, lập tức có thể gả cho hắn rồi!

Hoắc Nghiễn Trưng cảm giác được ánh mắt Mục Đào Đào, quay đầu nhìn sang, chỉ thấy nàng lấy hai tay ôm mặt tươi cười, lẳng lặng nhìn nàng.

Sau khi hắn và Tịnh Thù nói thêm thì đến chỗ nàng, nhìn thấy gương mặt đỏ ửng ấy, hắn nhíu mày hỏi: “Nàng uống rượu?”

Mục Đào Đào nghe câu hỏi Hoắc Nghiễn Trưng, lắc đầu, ngửa đầu nhìn hắn: “Không có.”

Con ngươi trong suốt như những ngôi sao rực rỡ. Nàng nhìn hắn, cười đến nỗi đôi mắt cong lại giống như vầng trăng khuyết trên bầu trời. Hắn sinh ra cảm giác không đành lòng, đưa tay sờ đầu của nàng một cái.

“Uống thì uống, tại sao nói dối.”

Nàng chu mỏ một cái, hai tay ôm lấy cánh tay của hắn, ghé đầu lại gần: “Ta uống có chút xíu rượu trái cây, chỉ một chút.”

Nàng làm nũng, đôi môi đang cong lên, mắt nhiễm màu hồng đào, trong con ngươi như chứa những vì sao tinh tú vậy.

Nhìn nàng, hắn như người mất hồn.

Dù hắn đã làm mọi cách, mặc cho hắn dùng thủ đoạn độc ác không để lại lối thoát trong mọi chuyện, hắn cũng không đành lòng hủy hoại nàng.

Một đoạn tình cảm mà thôi, nàng còn trẻ, hiện tại thương tâm nhưng sau này cũng sẽ tốt thôi.

Hắn hy vọng nàng được sống yên bình trọn đời như thế.

“Hoàng thúc, ta lớn rồi.” Nàng ngửa đầu nhìn hắn, tâm tư của nàng đã hiện lên trong ánh mắt. Nàng đang chờ mong cái gì, chỉ cần liếc mắt thôi cũng rõ.

Hắn siết chặt tay, dịu dàng nói: “Ừ, Đào Đào lớn rồi.”

“Vân Hi nói với ta, trưởng thành rồi có thể thành thân cùng người mình thích.”

Giọng nói của nàng rất nhẹ, sự dịu dàng trong giọng nói mang theo thẹn thùng vui mừng của thiếu nữ, như đâm vào Hoắc Nghiễn Trưng. Trái tim hắn chợt co rút lại, như bị vật gì hung hăng bóp lấy, không thể thở nổi.

Hắn quay mặt nhìn về phía chỗ khác, cũng không còn nghe nàng nói nữa.

Trong ngày mùa đông gió nhẹ nhàng phất qua, như mang theo vô số con đao, đao gọt thấu xương.

“Bên ngoài lạnh, trở về phòng đi nghỉ!” Hắn trầm giọng nói xong, sau đó gọi rồi Thu Nguyệt đỡ nàng trở về Thấm viên.

Nàng lắc đầu, cầm lấy ống tay áo của hắn, vẫn không buông tay: “Ta muốn hoàng thúc tiễn ta trở về.”

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn về phía nàng, trầm mặc một hồi rồi nắm lấy tay nàng. Nhưng nàng không tự đứng dậy được nên dang hay tay ra.

Hắn cúi người xuống ôm lấy Mục Đào Đào, đi về phía Thấm viên.

Mục Đào Đào tựa trong ng*c Hoắc Nghiễn Trưng, hai tay ôm lấy cổ của hắn, hương vị quen thuộc tràn vào xoang mũi, nàng mím môi hài lòng nở nụ cười.

Từ sảnh chính đến Thấm viên, mỗi một bước hắn đều đi thật chậm, nghĩ đến chuyện sau ngày hôm nay, hắn sẽ không còn lý do để ôm nàng nữa rồi.

“Hoàng thúc…” Nàng cầm lấy vạt áo của hắn, lo lắng gọi một tiếng, tiện đà nói: “Ta thích người.”

Thân thể Hoắc Nghiễn Trưng khựng lại, tay đang ôm nàng siết chặt thêm vài phần.

Nàng đang vui sướng dạt dào, vốn không hề nhận ra cảm xúc của hắn không đúng: “Trong lòng Đào Đào, nam nhân trên thế gian này đều không bằng người, hoàng thúc cưới ta được không?”

Hoắc Nghiễn Trưng cụp mắt xuống nhìn nàng, khẽ cau mày, nàng lấy hết dũng khí hỏi lại: “Được không?”

Hắn ôm chặt nàng, đáy mắt dạt dào cảm xúc, hồi lâu mới trả lời: “Không thể.”

Không thể.

Từ lúc Hầu phủ bị lật đổ đến khi nàng vào Vương phủ, Hoắc Nghiễn Trưng chưa từng từ chối nàng điều gì.

Nàng cảm tưởng như hai chữ này chỉ là ảo giác, nụ cười trên mặt nàng cứng đờ, nhìn hắn xác nhận lại: “Hoàng thúc nói gì?”

Trong cổ họng Hoắc Nghiễn Trưng như có gai đâm, hồi lâu mới lạnh lùng nhắc lại: “Không thể.”

Mục Đào Đào nhìn vào mắt của Hoắc Nghiễn Trưng, ánh mắt sâu xa cứ như bị ngâm vào tảng băng lạnh, lạnh đến mức khiến nàng đau lòng.

Hắn cưng chiều nàng, nuông chiều nàng, việc gì cũng nghe theo nàng.

Hắn ôm nàng chìm vào giấc ngủ, hắn cũng từng hôn nàng.

Hắn nói, điều này chỉ có thể làm với người mình thích thôi.

Hắn từng làm như vậy, không có nghĩa là thích sao?

“Tại sao?” Nàng hỏi.

Hoắc Nghiễn Trưng né tránh ánh mắt, nhìn về phía trước. Nàng vùng vẫy ra khỏi lồng ng*c hắn, nhưng hắn vẫn ôm chặt muốn đưa nàng về Thấm viên.

Nàng vùng vẫy một lúc nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi lồng ng*c hắn.

Mục Đào Đào nắm lấy tay áo hắn, đôi mắt trong veo bị một lớp sương nước bao phủ, vẻ không dám tin bao trùm lấy đáy mắt nàng khiến Hoắc Nghiễn Trưng đau nhói.

“Làm gì có nhiều tại sao đến như vậy?”

Mục Đào Đào nghe câu nói này từ trong miệng Hoắc Nghiễn Trưng, lạnh nhạt đến cực điểm còn mang theo chút chán ghét. Hốc mắt nàng cay cay, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

“Từ trước đến nay, hoàng thúc không hề thích ta? Đều chỉ là dỗ dành ta, lừa gạt ta thôi sao?”

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn dáng vẻ của nàng, chầm chậm nở nụ cười, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, trở về đi, lớn rồi, sau này phải học cách tự chăm sóc bản thân.”

Nói xong, hắn lập tức quay người rời đi, đi một cách dứt khoát và nhanh nhẹn.

Nhìn bóng lưng của hắn, Mục Đào Đào cảm thấy cực kỳ xa lạ.

Không thể nào! Tại sao lại thế này vậy? Hai hôm trước bọn họ còn rất tốt mà?

Hắn còn ôm lấy nàng, bảo nàng đừng đi Khôn Thành với           Tam tỷ tỷ, hôm nay sao lại thay đổi rồi?

“Hoàng thúc!” Nàng gọi một tiếng, Hoắc Nghiễn Trưng không hề dừng lại, nàng hỏi: “Người lừa ta có đúng không?”

Hắn cứ như không nghe thấy lời của nàng, không đáp lại nàng, chỉ tăng nhanh nhịp bước rời đi, cứ như sợ nàng sẽ đuổi qua đó.

Nhìn bóng lưng đã đi xa, trái tim nàng cứ như bị dao cứa vào, có chút đau âm ỉ, từng giọt từng giọt nước mắt cứ lăn dài.

Mục Kính Vi đợi nàng ở Thấm viên, đợi một lúc lâu cũng không thấy nàng về. Nàng ấy bèn đi tìm thì thấy Mục Đào Đào đang ngồi khóc bên đường.

“Đào Đào.”

Nghe thấy giọng nói, nàng ngẩng đầu lên nhìn: “Tam tỷ tỷ.”

Nhìn vẻ mặt đẫm nước mắt của Mục Đào Đào, Mục Kính Vi nhẹ giọng hỏi: “Đào Đào, muội sao vậy?”

“Hoàng thúc không thích ta, Tam tỷ tỷ, hoàng thúc không thích ta.”

Nàng vừa nói xong, Mục Kính Vi chầm chậm ngồi xuống trước mặt nàng. Ánh mắt bình tĩnh đó cho nàng biết, kết cục này Mục Kính Vi sớm đã biết rồi.

Nàng nhớ lại cuộc nói chuyện hôm trước với Mục Kính Vi.

“Sau lễ cập kê muội sẽ gả cho hoàng thúc.”

“Ngài ấy nói sau lễ cập kê sẽ cưới muội?”

“Vẫn chưa nói.”

“Vậy sao muội biết hắn sẽ cưới muội?”

“Hoàng thúc sẽ cưới muội mà.”

“Nếu Đào Đào có tự tin, vậy Tam tỷ tỷ sẽ tin Đào Đào, chúc Đào Đào được như ý nguyện.”

Là nàng nhận ra trong muộn màng, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mục Kính Vi. Bây giờ nàng đã hiểu, nhưng muộn rồi.

“Tam tỷ tỷ sớm đã biết rồi đúng không?”

Mục Kính Vi khẽ gật đầu: “Đúng.”

“Vậy tại sao Tam tỷ tỷ lại biết được?”

Nhìn dáng vẻ khóc đến đau lòng của nàng, trầm mặc một lúc lâu, nàng ấy mới nói: “Bởi vì, Nhiếp chính vương thích người khác.”

Mục Đào Đào không tin câu trả lời này, liều mạng lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không thể nào.”

“Tại sao lại không thể? Muội không nghĩ xem, Hầu phủ bị lật đổ, tại sao ngài ấy lại đón nàng về? Đào Đào, trên đời này không có ai sẽ vô duyên vô cớ mà tốt với muội. Nhiếp chính vương càng như vậy, ngài ấy không thể không có nguyên do mà đối tốt với một người, trừ phi người này có giá trị lợi dụng, hoặc là có thứ mà hắn muốn! Ví dụ như muội, muội có dung mạo giống như người mà hắn thích! Chỉ vậy mà thôi.”

Nếu lời từ chối của Hoắc Nghiễn Trưng khiến nàng buồn, vậy lời nói của Mục Kính Vi giống như sấm sét vào mùa đông đánh vào người nàng, đánh đến nỗi khiến nàng thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục.

Có lẽ do không muốn hoặc không dám tin, giọt nước mắt còn đọng lại trên đôi mắt đó chậm chạp không rơi xuống. Nàng chỉ lắc đầu, mở miệng ra mấy lần nhưng không thể thốt nên lời dù chỉ một chữ.

Mục Kính Vi xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Muội muội ngốc của ta, chẳng lẽ không có ai nói với muội, Nhiếp chính vương từng vì muốn cưới cô cô mà làm náo loạn cả Kinh thành đến long trời lở đất sao?”

Lời này vừa nói ra, giọt nước trong mắt Mục Đào Đào cũng theo đó mà rơi xuống.

Cô cô sao?

Bởi vì nàng trông giống cô cô, cho nên mới được đưa về Vương phủ. Thu Nguyệt cũng vì giống cô cô nên mới có thể vào được Vương phủ này.

Người Hoắc Nghiễn Trưng thích là cô cô của nàng, chứ không phải là nàng!

Nhìn nàng khóc đến khóc không thành tiếng, Mục Kính Vi mới cúi người kéo nàng lên: “Đứng lên, ta dẫn muội đi Khôn Thành.”

Nàng ấy nắm tay nàng, cứ như đang kéo một cái xác không hồn, ra khỏi Vương phủ.

Thu Nguyệt cũng đuổi theo ra ngoài, Xuân Hiểu lại không thể đi theo, vội vàng trở về Đông viện.

“Chủ tử, Quận chúa rời đi cùng Mục tam tiểu thư rồi.” Giọng nói và tiếng hũ rượu vỡ cùng vang lên, rượu trong hũ bắn tung tóe ra, dính vào đôi giày và vạt áo của Hoắc Nghiễn Trưng, tất cả đều là rượu.

Xuân Hiểu giật mình bởi tiếng vỡ nát đó, nàng ấy ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy khóe mắt của Hoắc Nghiễn Trưng đỏ au.

“Chủ tử…”

Dáng vẻ này của Hoắc Nghiễn Trưng, đây là lần đầu tiên nàng ấy nhìn thấy, có chút lo lắng nên đã khẽ gọi một tiếng.

“Nàng ấy có khóc không?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, vẫn chưa đợi Xuân Hiểu trả lời đã nghe thấy hắn tự đáp lại: “Nàng chắc chắn là khóc rồi.”

Lời của Xuân Hiểu vừa đến bên miệng đã lập tức nghẹn lại, trầm mặc một lúc lâu mới bẩm báo: “Thu Nguyệt đi theo Quận chúa rồi.”

“Được rồi.”

Hắn dứt lời, một hồi lâu sau không nói gì thêm, Xuân Hiểu hít một hơi rồi nhẹ giọng hỏi: “Mặc dù nô tỳ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng tâm tư của Quận chúa rất đơn thuần. Nếu chủ tử có việc gì thì có thể nói đàng hoàng với Quận chúa, nhất định nàng ấy sẽ chấp nhận thôi.”

Hoắc Nghiễn Trưng không tiếp lời của Xuân Hiểu, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài đi.”

Mục Kính Vi không trực tiếp dẫn nàng rời khỏi Kinh thành, mà tiếp tục ở lại khách điếm.

Nàng nằm cả ngày không ăn không uống, khóc mệt rồi thì ngủ, thức dậy thì lại khóc, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Thu Nguyệt ở bên cạnh hầu hạ, chưa đến mấy ngày, khuôn mặt Mục Đào Đào đã gầy đến nỗi như biến dạng vậy. Vẻ mặt hồng hào cùng với đôi mắt sáng ngời trước đây, bây giờ không còn một tia sáng, cứ trở nên u ám như vậy.

Kinh thành có tuyết rơi rồi, hoa tuyết nhẹ như lông ngỗng, trong một đêm đã phủ kín khắp Kinh thành. Hoắc Vân Chiêm đã bất chấp tuyết rơi dày đặc, xuất hiện ở khách điếm.

Mục Kính Vi nói: “Đào Đào, bên ngoài tuyết rơi rồi, chúng ta phải đợi qua những ngày này mới có thể đi được. Muội có muốn ra ngoài ngắm tuyết không?”

Ngay cả áo choàng nàng cũng quên mặc, cứ thế bước ra khỏi cửa. Nàng đứng trên hành lang của khách điếm ở trên lầu, còn Hoắc Vân Chiêm ở bên dưới.

Hắn ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nàng.

Trên áo và mũ của hắn ta vẫn còn dính những bông tuyết chưa tan, cứ như vừa mới chạy đến đây vậy.

Nàng nhớ đến mùng hai Tết năm đó, ở phủ Tịnh Thù công chúa, hắn ta tặng nàng một cây trâm bằng ngọc, trên đó còn khắc tên của nàng.

Sau này hắn ta bị ban hôn cưới Minh Châu, rồi biến mất trong Kinh thành to lớn này.

Hoắc Vân Chiêm nhìn nàng rồi bước lên lầu.

“Đào Đào.” Hắn ta gọi.

Mục Đào Đào cố gắng nở nụ cười: “Nhị điện… công tử.”

Mới nói được một nửa, nàng lập tức thay đổi cách gọi. Hoắc Vân Chiêm nhìn dáng vẻ tiều tụy gầy gò của nàng, có chút kinh ngạc.

Nàng không hỏi hắn ta hai năm này đã đi đâu sao?

Hắn ta cũng không hỏi nàng tại sao lại ở trong khách điếm? Tại sao biến thành như vậy.

Hai người đối mặt nhau mà ngồi xuống, không nói gì thêm. Cả hai vén cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài, mỗi người cầm một chén trà, trà nguội rồi thì đổi chén khác, sau đó tiếp tục cầm.

Có lẽ do có người ngoài ở đây, Mục Đào Đào rất ít khóc, nhưng sự khó chịu trong lòng lại không hề thuyên giảm.

Nàng ở khách điếm này khá nhiều ngày rồi, Hoắc Nghiễn Trưng chưa từng xuất hiện dù chỉ một lần. Có thể thấy hắn thật sự không thích nàng dù chỉ một chút. Hóa ra nàng còn nhỏ vốn không biểu đạt ra tâm tư của mình, hắn cứ vậy bao dung nàng, cưng chiều nàng.

Đến khi nàng muốn gả cho hắn thì dừng ở đó thôi.

Nếu trong lòng hắn có nàng, vậy nàng rời đi nhiều ngày như vậy, hắn sớm đã tìm đến rồi, sao đến hôm nay vẫn chưa thấy bóng người.

Một chút hy vọng trong lòng đó đều đang cạn kiệt từng ngày trong sự thất vọng.

Ngày hai mươi sáu tháng chạp.

Tuyết vẫn chưa tan, bầu trời bị hơi mù bao phủ, đột nhiên Xuân Hiểu một mình đến khách điếm.

Hoắc Vân Chiêm trốn đi.

Chỉ mới nửa tháng mà Mục Đào Đào đã thay đổi rất nhiều khiến nàng ấy cảm thấy không khỏi kinh hoàng.

“Nô tỳ bái kiến Quận chúa điện hạ.”

Mục Đào Đào nhìn Xuân Hiểu, nhẹ giọng nói: “Sao Xuân Hiểu cô cô lại đến đây?”

“Thái hoàng thái phi đổ bệnh rồi, người đã phái Tề ma ma đến Vương phủ, nói muốn đón Quận chúa nhập cung ở cùng người vài ngày.” Xuân Hiểu vừa nói xong, Mục Đào Đào lập tức cau mày: “Bệnh của lão tổ tông có nghiêm trọng không?”

“Nghe Tề ma ma nói đã mấy ngày không ăn gì rồi, cảm giác thèm ăn giảm đi nhiều, hôm nay trời lại lạnh, băng tuyết ngập trời…”

Xuân Hiểu nói được một nửa thì dừng lại, Mục Đào Đào cũng hiểu ý trong lời nàng ấy nói. Trời lạnh lại còn bệnh nặng, rất nhiều cụ già đều ch*t trong cái mùa đông lạnh giá của tháng chạp này.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi đợi chút, ta thay bộ y phục.”

Thay xong y phục, Mục Đào Đào nhìn vào bản thân trong gương đồng, sắc mặt nhợt nhạt, gầy trơ xương, hốc mắt cũng lõm vào trong, trông cực kỳ khó coi. Lão tổ tông bảo Tề ma ma đến Vương phủ tìm nàng, có lẽ không biết nàng đã rời khỏi Vương phủ. Nếu bà nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, nhất định sẽ biết đã xảy ra chuyện. Sợ rằng an ủi bà chưa xong mà còn tăng thêm phiền não nữa, nàng suy nghĩ một chút rồi gọi Thu Nguyệt đến: “Trang điểm giúp ta một chút đi.”

Thu Nguyệt trang điểm đậm cho nàng, nhưng dù như vậy cũng không che đậy được sự thật rằng khuôn mặt nàng đã thay đổi nhiều.

Nàng phủ thêm một lớp phấn và tô thêm ít son, trông vẻ mặt tốt hơn một chút rồi.

Xuân Hiểu cùng nàng đi đến Trường Thọ Cung, con đường vào cung này nàng đã đi qua vô số lần. Hôm nay lại cảm thấy có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng, đợi tuyết tan rồi rời khỏi Kinh thành, nàng sợ rằng sẽ không trở lại nữa.

Vừa bước vào cửa lớn của Vĩnh Thọ cung, nàng đã nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng đứng ở dưới hành lang phía đối diện. Hôm nay hắn mặc một bộ triều phục màu hoa lê trắng, sắc mặt nghiêm túc, không biết đã nói gì với thái y. Thấy nàng vào, ngước mắt lạnh nhạt mà nhìn nàng một cái.

Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng đó, Mục Đào Đào siết chặt tay, hít một hơi mới bước về phía trước.

Đi đến bên cạnh, Xuân Hiểu cúi người hành lễ, nàng cũng khẽ cúi người hành lễ, theo quy tắc không tìm ra một lỗi sai.

“Thỉnh an Nhiếp chính vương.”