Trong tiết trời giá rét của mùa đông, bầu trời âm u như sắp có tuyết rơi, mây đen giăng đầy trời, gió bắt đầu nổi lên. Gió rét luồn qua cổ và ống tay áo, lùa vào trong người khiến nàng rùng mình, cuộn ống tay áo rộng lại, ôm chặt cánh tay.
Những lời nàng nói như tan theo làn gió rét, nhưng đã ghi sâu trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng, lòng bàn tay hắn nắm chặt nhưng vẫn không nói gì.
Thấy nàng ôm tay, Hoắc Nghiễn Trưng theo thói quen cởi áo khoác màu trắng trên người xuống, định bước tới khoác lên cho nàng.
Mục Đào Đào hơi dịch ra một bước, hai tay hắn cứng đờ tại chỗ, nàng hơi cúi người. Lúc cụp mắt, nàng thấy vết thương trên tay hắn do bị mảnh vỡ của chén trà cứa đứt, vết thương hơi dài, chưa bôi thuốc cũng chưa được băng bó gì cả, cứ để như vậy.
Ánh mắt nàng dừng lại một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã khoác chiếc áo lông hồ ly lên người nàng rồi buộc một nút thắt hình nơ bướm ngay ngắn, còn kéo cả mũ áo trùm đầu cho nàng.
Thân hình của nàng và hắn cách biệt rất lớn, chiếc áo khoác khi mặc lên người nàng rộng thùng thình, cả người được quấn chặt, vừa đội mũ lên đã che hơn nửa gương mặt xinh xắn rồi.
Vì chiếc áo choàng mới cởi xuống khỏi người Hoắc Nghiễn Trưng nên vẫn còn hơi ấm, mùi hương quen thuộc tràn ngập. Nàng vừa không muốn cởi ra lại vừa buồn bực. Không thể thất thần vì nhìn thấy vết thương trên tay hắn được, không thể để hắn thừa dịp khoác chiếc áo lông cừu này lên người nàng được.
Nàng muốn cởi áo ra trả hắn, muốn phân biệt rạch ròi, nhưng lại cảm thấy như thế rất ngây thơ.
Nàng cụp mắt nhìn chiếc nơ bướm trước ng*c, nhớ đến buổi tối năm ấy khi Khang tần bị phạt đánh đến ch*t. Hắn buồn chán nên dùng đủ mọi cách tháo nơ bướm trên ống tay áo nàng ra rồi buộc lại, làm đi làm lại cả tối cũng không buộc chặt được. Không biết hắn luyện tập từ khi nào mà giờ buộc còn đẹp hơn so với nàng nữa.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy dáng vẻ lơ đãng của nàng khi nhìn miệng vết thương trên tay hắn. Giờ đây nàng lại cúi đầu im lặng, không biết đang suy nghĩ điều gì, hắn thản nhiên nói: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
Mục Đào Đào nhíu mày, trong lòng nghĩ bị thương ngoài da cũng phải băng bó chứ, nhưng nàng chỉ nhấp môi chứ không nói gì thêm.
Nàng ra khỏi đình nghỉ chân một mình. Hoắc Nghiễn Trưng đi theo sau, nàng đi chậm hắn cũng đi chậm, cứ vậy theo sát nàng. Nàng không để ý tới hắn, nhanh chóng về phòng, hắn không theo vào nữa. Ngược lại, Xuân Hiểu đang đứng chờ ở cửa phòng, nàng vừa vào phòng đã cởi áo khoác đưa cho Xuân Hiểu rồi đi đến cạnh chậu than đang cháy hồng rực.
Xuân Hiểu nhận lấy áo khoác nàng đưa, theo nàng vào trong.
Lúc này Thái hoàng thái phi đang ngủ trong phòng, Tề ma ma cũng không có đây. Trong đại điện rộng lớn chỉ có mỗi hai người là nàng và Xuân Hiểu. Xuân Hiểu vẫn ít nói như cũ, chỉ đứng cạnh hầu hạ.
Thật ra nàng ấy muốn nói về chuyện Hoắc Nghiễn Trưng với Mục Đào Đào, nhưng Mục Đào Đào không hỏi nên nàng ấy cũng không tiện nói. Nàng ấy ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới nhẹ nhàng hỏi: “Quận chúa định bao giờ thì trở về? Vì Quận chúa không ở đây nên hai con chim anh vũ cũng không hoạt bát như xưa nữa rồi, ngày ngày giống y như hai con chim cút vậy.”
Nghe thế, Mục Đào Đào nhớ đến hai con chim anh vũ, rồi lại nhớ Thấm viên, nhớ từng chút từng chút một trong Vương phủ. Nàng dừng suy nghĩ ngay lập tức, nhìn về phía Xuân Hiểu.
“Ta không trở về.” Giọng nàng rất nhẹ, Xuân Hiểu nghe thế, hơi nhấp môi: “Mấy ngày nay Quận chúa có khỏe không?”
“Ta khỏe.”
“Trước khi Quận chúa đến Vương phủ, Vương gia ghét nhất là lũ chim chóc líu lo, không thích có người ở bên cạnh, cực kì ghét ồn ào. Vương phủ rộng lớn như thế mà lạnh như băng, mấy chục năm nay đều như vậy. Còn Vương gia thì cả người đầy hơi thở tàn bạo, những người hầu như chúng nô tỳ ngày ngày đều lo lắng thấp thỏm, không dám thả lỏng chút nào.”
“Sau này Quận chúa đến, Vương gia đích thân đi mua chim anh vũ về cho Quận chúa nuôi. Quận chúa không dám ngủ một mình, Vương gia bèn chia một nửa vị trí của mình cho người. Ngay cả Tịnh Thù công chúa thân với Vương gia như vậy, còn có mấy người Trường Lạc quận chúa khi đến Vương phủ cũng đều phải theo khuôn phép, không dám lỗ mãng. Chỉ có Quận chúa mới có thể không kiêng dè, muốn làm gì thì làm nấy.”
“Nô tỳ đã hầu hạ Vương gia rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy Vương gia đối xử tốt với một người con gái như thế.”
“Hôm đó Quận chúa vừa đi, Vương gia như quay trở về dáng vẻ trước kia vậy.”
Xuân Hiểu nói liên miên một tràng dài khiến cho trái tim nàng khó chịu. Nàng hít sâu một hơi, hờ hững hỏi: “Xuân Hiểu cô nương nói với ta những chuyện ấy để làm gì?”
Nàng vừa hỏi xong, Xuân Hiểu bèn sững sờ ngay lập tức.
Thấy Xuân Hiểu im bặt, nàng nhíu mày: “Ta biết hai năm nay Nhiếp chính vương rất tốt với ta, dù vì lý do gì đi nữa thì ta cũng nhớ kĩ tình cảnh ngài ấy bảo vệ ta.”
“Trừ thích Quận chúa ra thì còn lý do nào khác để Vương gia tốt với Quận chúa nữa đâu?”
Mục Đào Đào nhìn nàng ấy, cười cười: “Sau này Xuân Hiểu cô nương đừng nên nói vậy nữa.”
Xuân Hiểu thấy được sự đau lòng trong nụ cười của nàng, cũng thấy cả việc nàng đang cố gắng giữ dáng vẻ thoải mái. Nàng ấy thầm nghĩ, Hoắc Nghiễn Trưng mà không dỗ được Mục Đào Đào trở về thì sẽ xong luôn mất. Nàng ấy lập tức im lặng: “Nô tỳ đã nhiều lời rồi ạ.”
Ngồi chưa được nửa canh giờ thì tuyết bên ngoài lại rơi. Trời đông ngày ngắn đêm dài, Thái hoàng thái phi ngủ đến tối hẳn mới tỉnh dậy, trong đại điện đã thắp đèn từ lâu.
Sau khi tỉnh lại, bà bảo thấy hơi đói bụng, Tề ma ma vội vàng gọi đồ ăn lên. Lão nhân gia cũng đứng lên, ra ngoài dùng bữa cùng hai người. Nhìn sắc mặt bà có vẻ đã khá hơn nhiều rồi. Lúc đang ăn cơm, Thái hoàng thái phi dịu dàng nói: “Đào Đào, con ở trong cung với ta mấy hôm nhé.”
Đào Đào nghĩ rằng có lẽ cần một khoảng thời gian nữa thì trận tuyết này mới tan đi được, nàng cũng không thể rời khỏi Kinh thành trong thời gian ngắn nên đồng ý.
Ba người dùng cơm, Mục Đào Đào và Hoắc Nghiễn Trưng mỗi người ngồi một bên của Thái hoàng thái phi, thành ra lại ngồi đối diện với nhau.
Hoắc Nghiễn Trưng gắp đồ ăn cho nàng, nàng lịch sự nếm rồi đặt một bên chứ không ăn. Hoắc Nghiễn Trưng múc canh cho nàng, nàng thấy ánh mắt của Thái hoàng thái phi nên lại lịch sự nhấp một ngụm nhỏ rồi không uống nữa. Sắc mặt hai người không tốt nhưng đều không nói lời nào.
Thái hoàng thái phi nghĩ rằng hai người đang cãi nhau.
Đến khi ăn tối xong, Thái hoàng thái phi gọi Xuân Hiểu đến hỏi thăm mới biết được chuyện Mục Đào Đào rời khỏi Vương phủ từ hôm làm lễ cập kê, đến nay còn chưa trở về, còn quyết định đi Khôn Thành với Mục Kính Vi nữa. Bà nghe xong thì ôm ng*c, giận run cả người, chỉ ra ngoài cửa lạnh lùng nói: “Ngươi, đi ra gọi Hoắc Nghiễn Trưng vào đây.”
Xuân Hiểu nghe Thái hoàng thái phi gọi cả họ cả tên Vương gia thì không dám qua loa, vội vội vàng vàng bước ra: “Chủ tử, lão tổ tông gọi người qua ạ.”
Hoắc Nghiễn Trưng đáp lời rồi đứng lên đi vào, vừa bước vào hắn đã thấy Thái hoàng thái phi đang lạnh lùng nhìn mình.
“Mẫu thân.”
“Hai con có chuyện gì vậy?” Bà hỏi thẳng.
Hoắc Nghiễn Trưng hơi nhíu mày: “Không có chuyện gì cả.”
“Không có chuyện gì cả? Không có chuyện gì mà nó gầy như thế à? Cả tối nay con gắp thức ăn cho nó, nó đều bỏ sang một bên, bát canh cũng chỉ nếm một chút. Nó có nói chuyện nhưng không nói với con tiếng nào, đó là không có chuyện gì à…”
Sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng rất xấu, im lặng không lên tiếng. Thái hoàng thái phi trừng mắt nhìn hắn: “Con thích nữ nhân khác rồi?”
“Không phải.”
“Hay là con không thích nó?”
“Người đừng hỏi nữa, cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, con sẽ tự xử lý.” Hoắc Nghiễn Trưng nói xong khiến Thái hoàng thái phi tức giận đến nỗi đen cả mặt.
Bà trừng mắt nhìn hắn một lúc lâu, sau đó mới hậm hực nói: “Con đứng đây nói rõ ràng xem con định xử lý như thế nào? Dù sao ta cũng không đồng ý cho nó đi Khôn Thành đâu. Nếu con đã không thích, không cưới nó thì ta sẽ giữ nó ở lại chỗ ta. Ta sẽ tìm một nhà chồng tương lai cho nó, bảo đảm không để nó bị bắt nạt!”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Thái hoàng thái phi một cách bình tĩnh, giống như đây không phải mẹ ruột của hắn vậy. Hắn im lặng một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Mục Vọng Thu còn sống.”
Ba chữ Mục Vọng Thu nổ tung trong đầu Thái hoàng thái phi: “Chẳng phải nàng ấy đã ch*t rồi sao? Sao lại…”
“Không chỉ có vậy, Đào Đào còn là con gái của nàng ấy, do nàng ấy với Trường Tín hầu sinh ra.”
“Chuyện này… Sao có thể có chuyện này được? Đào Đào có biết không?” Đầu óc Thái hoàng thái phi trống rỗng: “…Nàng ấy uy hiếp con?”
Hoắc Nghiễn Trưng không trả lời, Thái hoàng thái phi không thể tin nổi: “Con cứ để nàng ấy uy hiếp thế sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày: “Nàng ấy lấy Đào Đào ra uy hiếp con, con không thể không làm vậy.”
“Hơn nữa, Mục Kính Vi còn nói với Đào Đào về chuyện hoang đường con làm mười mấy năm trước, nói con mang nàng ấy về Vương phủ là vì Mục Vọng Thu! Con nói với nàng ấy rằng mình không thích Mục Vọng Thu nhưng nàng ấy không tin, con cũng không thể nói cho nàng ấy biết được..”
Thái hoàng thái phi thở dài nặng nề: “Đây là báo ứng của con.”
“Đúng, con biết rõ rằng đây là báo ứng.”
“Ta vẫn cảm thấy con nên thẳng thắn nói chuyện này với nó. Có lẽ vẫn còn cơ hội, có lẽ nó sẽ hận con, nhưng nếu con yêu nó thì sau này vẫn có thể bù đắp được.”
Thái hoàng thái phi nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng gật đầu một cách máy móc, rốt cuộc hắn có nghe hay không thì bà cũng không biết được.
Đêm đó, Mục Đào Đào ở lại Vĩnh Thọ Cung, mà mãi đến nửa đêm Hoắc Nghiễn Trưng mới xuất cung.
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Hoắc Nghiễn Trưng đã tới, mang chút quần áo và đồ trang sức cho nàng, còn xách cả hai con chim anh vũ kia vào cung nữa.
Mục Đào Đào nhìn đống đồ vật trước mặt, một lúc lâu sau mới ngước mắt lên nhìn hắn: “Đa tạ Nhiếp chính vương, gần đây ta hơi gầy đi một chút, mấy thứ quần áo giày dép này cũng không vừa người vừa chân nữa rồi. Ta cũng đã mang theo đủ đồ, không cần phiền đến người. Còn chim anh vũ thì… Gần đây ta sợ ồn ào, cũng không nuôi được, xin Nhiếp chính vương hãy mang về đi.”
“Quần áo ta đã cho sửa nhỏ lại, không có chuyện không vừa người, giày cũng thế. Còn chim anh vũ thì ta vốn mua cho nàng, nàng muốn nuôi thì nuôi, không muốn nuôi thì cho người khác hoặc là vứt đi, tùy nàng.”
Hoắc Nghiễn Trưng nói xong, không đợi nàng trả lời đã quay người rời khỏi phòng.
Nàng nhìn chỗ quần áo giày dép kia, lại nhìn hai con chim anh vũ. Cuối cùng nhấc lồng chim lên đi đến bên cửa sổ, mở lồng chim ra, nếu chúng nó muốn bay đi thì thả cho bay là được rồi.
Nàng mở cửa sổ ra, lúc đang chuẩn bị phóng sinh thì Tiểu Đào Đào đang ỉu xìu xìu mở miệng: “Đào Đào, hoàng thúc chỉ thích nàng, đến giờ cũng chỉ thích một mình nàng thôi.”
Là giọng nói của Hoắc Nghiễn Trưng, nhưng là giọng nói như khi say rượu mới thốt ra.
Nàng hơi khựng lại, chậm chạp không mở cửa lồng chim. Gió lạnh ùa vào qua cửa sổ, cực kì lạnh lẽo, hai con chim anh vũ này đúng như Xuân Hiểu đã nói, trông như hai con chim cút, không còn chút sức sống nào.
Nàng đóng cửa sổ lại, xách lồng chim để trên bàn trà, đứng dậy đi qua phòng ngủ của Thái hoàng thái phi.
Ban ngày không có việc gì nên nàng định xuất cung một chuyến. Tuy Thu Nguyệt ở lại chắc chắn cũng sẽ nói lại lời nhắn cho Mục Kính Vi, nhưng nếu như nàng vẫn không xuất cung thì có khi Mục Kính Vi sẽ không vui. Có đôi khi trực giác của nàng không phải chỉ đúng bình thường thôi đâu.
Lúc nàng quay về phòng trọ, Mục Kính Vi đang nổi giận, sầm mặt nhìn nàng.
“Về rồi à? Thu dọn đồ đạc! Chúng ta lập tức quay về Khôn Thành.”