Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 44: Chân tướng



Nghe Mục Kính Vi nói vậy, Mục Đào Đào ngây người, chỉ là không thể lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của nàng ấy, cho rằng đã xảy ra chuyện gì.

“Phải đi ngay hôm nay sao?” Nàng hỏi một tiếng.

Mục Kính Vi đáp: “Đúng vậy.”

Nàng gật đầu, dường như không có ý kiến gì nhiều với chuyện này lắm. Nàng im lặng một lát rồi lại dò hỏi: “Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mục Kính Vi không nói gì, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo một lúc lâu.

“Sớm muộn gì chúng ta cũng phải về thôi, về sớm được ngày nào thì tốt ngày đó.”

Nàng “Ừ” một tiếng, trong đầu suy nghĩ về những chuyện chưa làm xong, vậy trước khi rời cung phải làm cho xong rồi.

Nàng mới vừa đồng ý với Thái hoàng thái phi ở trong cung với bà thêm mấy ngày, nhưng Mục Kính Vi muốn rời đi. Nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói một tiếng với Thái hoàng thái phi.

Mục Đào Đào nhìn mảng trắng xoá ngoài trời, không trung âm u, cũng không biết khi nào trời sẽ trong. Cho dù lập tức khởi hành thì sợ rằng sau đó cũng sẽ đi rất chậm, cần phải chuẩn bị một vài thứ để tránh việc trên đường gặp phải phiền phức.

“Tam tỷ tỷ có thể cho ta thêm thời gian nửa ngày không?”

Nàng hỏi, Mục Kính Vi nhíu mày: “Muội còn muốn làm gì nữa?”

“Thái hoàng thái phi muốn muội đến Vĩnh Thọ Cung ở cùng bà mấy ngày, muội cho rằng Tam tỷ tỷ đợi tuyết ngừng rơi mới rời đi nên đã đồng ý với người rồi. Muội ra khỏi cung tới đây là vì muốn nói với tỷ chuyện này. Nếu chúng ta muốn đi thì muội phải trở về một chuyến, cáo biệt người. Sau khi đến Khôn Thành, có lẽ muội sẽ không về nữa.”

“Mấy ngày nay Nhiếp chính vương cũng ở Vĩnh Thọ Cung đúng không?” Mục Kính Vi đột nhiên hỏi một câu, nàng gật đầu: “Đúng.”

Dứt lời, Mục Kính Vi nhàn nhạt giương mắt nhìn về phía nàng, ánh mắt sắc bén: “Muội muốn cáo biệt Thái hoàng thái phi hay là muốn gặp Nhiếp chính vương vậy?”

Nhìn ánh mắt Mục Kính Vi, Mục Đào Đào rũ mắt, mím môi: “Chỉ cáo biệt Thái hoàng thái phi thôi. Về sau, ta không muốn quay lại Kinh thành nữa, tuổi người đã lớn rồi, nói không chừng đây là lần cuối gặp mặt.”

Nàng giải thích thành khẩn, Mục Kính Vi mới hoà hoãn hơn: “Vậy thì đi đi, đi nhanh về nhanh. Lúc trở về nếu còn thời gian thì về phủ nhìn lại một chút, sau đó chúng ta rời đi.”

“Được.”

Sau khi nàng đáp ứng lời tam tỷ tỷ, bèn nhanh chóng chạy về cung. Dọc theo đường đi, lòng nàng cứ mờ mịt. Đã sắp đến cuối năm, còn tưởng vì trận tuyết lớn này nên mình sẽ ở lại Kinh thành đến hết năm rồi đi, không ngờ Mục Kính Vi muốn rời đi.

Bỗng nhiên gấp gáp như vậy, nhất định có nguyên nhân. Nàng đã hỏi nhưng Mục Kính Vi cũng không trả lời nàng.

Rõ ràng Mục Kính Vi không vui khi nàng muốn quay lại cung. Nếu nàng lại hỏi tới cùng, chỉ sợ sẽ khiến nàng ấy tức giận, thôi vậy, như lời của nàng ấy, về sớm ngày nào tốt ngày đó.

Khi Mục Đào Đào trở lại Vĩnh Thọ Cung, Hoắc Nghiễn Trưng không ở đó, mà Tề ma ma đang bưng thuốc của Thái hoàng thái phi trong tay, cả chén đen kịt, toả ra mùi hương đắng nồng nặc.

“Quận chúa đã quay lại.”

“Vâng, lão tổ tông tỉnh chưa ạ?”

Tề ma ma cười nói: “Tỉnh rồi, đã uống được gần nửa bát cháo, chuẩn bị uống thuốc.”

Mục Đào Đào nghĩ một lát nữa phải nói chuyện rời kinh với Thái hoàng thái phi, trong lòng nàng vẫn có hơi khó chịu. Nàng tiếp nhận cái mâm trong tay Tề ma ma, dịu dàng nói: “Ma ma đưa cho ta đi, để ta mang vào cho lão tổ tông.”

Tề ma ma nhìn nàng, suy nghĩ một lát rồi đưa thuốc cho nàng: “Vậy Quận chúa cẩn thận một chút, đừng để bị nóng.”

Mục Đào Đào tiếp nhận mâm, bưng vào phòng. Thái hoàng thái phi thấy nàng bưng thuốc tiến vào, chậm rãi ngồi thẳng dậy nhận chén thuốc đặt sang một bên: “Không phải hôm nay con ra ngoài sao? Sao lại trở về sớm như vậy?”

Mục Đào Đào ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng dùng muỗng khuấy nước thuốc, vẫn còn hơi nóng phải nguội một chút mới có thể uống, nghe Thái hoàng thái phi nói, nàng trả lời: “Con chỉ ra ngoài một chút thôi.”

Nàng rũ mắt, lông mi thật dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt. Thái hoàng thái phi nhìn động tác của nàng mềm mại khuấy nước thuốc, nhẹ nhàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Động tác tay của Mục Đào Đào hơi dừng, cười nói: “Không có việc gì đâu, lão tổ tông uống thuốc này đã cảm thấy khỏe hơn chưa?”

“Khá hơn nhiều rồi, có lẽ uống thêm mấy ngày là được.”

Tề ma ma cũng phụ hoạ nói vài câu, lúc này nói một lát đã qua thời gian nửa nén hương. Mục Đào Đào duỗi tay thử độ ấm của chén thuốc, đã không nóng bỏng tay nữa: “Không nóng, chắc là có thể uống rồi.”

Hầu hạ Thái hoàng thái phi uống thuốc xong, súc miệng ngậm mứt quả nữa mới hoàn tất.

Tề ma ma thu chén đi, Mục Đào Đào bắt lấy tay vịn ghế dựa. Sau một lúc lâu mới đứng dậy nâng váy, quỳ xuống trước mặt Thái hoàng thái phi, dập đầu một cái.

Thái hoàng thái phi lập tức ngây người tại chỗ, vội vàng duỗi tay kéo nàng lên, vừa kéo vừa nói: “Đứa nhỏ này đang làm gì vậy? Sao lại hành lễ lớn như vậy? Trên mặt đất lạnh lắm, mau đứng lên.”

Mục Đào Đào đứng dậy, trong ánh mắt đều là sự luyến tiếc không nỡ.

“Lão tổ tông, con không thể ở lại trong cung với người rồi. Tam tỷ tỷ muốn lập tức về Khôn Thành, con quay lại đây là vì muốn dập đầu với người. Đợi khi con tới được bên kia thì sẽ viết thư cho người.”

Trong lòng Thái hoàng thái phi như hẫng lại, kéo nàng ngồi xuống, bên ngoài là băng tuyết ngập trời, sao phải gấp gáp như vậy chứ?

“Sao phải đi gấp như vậy? Chưa đến mấy ngày nữa là đến Tết, bây giờ các con khởi hành, đường đi lại trơn trượt, ngay cả giao thừa cũng không đến kịp đó.”

“Có Tam tỷ tỷ ở đó, lão tổ tông không cần lo lắng, con cũng sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

Thái hoàng thái phi nhìn dáng vẻ của nàng, lòng ng*c lập tức trống vắng. Trong lòng bỗng nhiên lại nổi lên cơn giận dỗi với Hoắc Nghiễn Trưng. Nếu hắn không như vậy thì nha đầu trước mặt này cũng sẽ không đi theo Mục Kính Vi.

“Muốn đi ngay hôm nay sao?” Thái hoàng thái phi hỏi.

Nàng gật đầu: “Vâng.”

Thái hoàng thái phi dừng một chút, lại hỏi: “Muốn nói một tiếng với hoàng thúc của con không?”

Nàng im lặng một lát rồi lắc đầu: “Không cần, lúc trước đã nói rồi, hoàng thúc biết Tam tỷ tỷ tới đưa con đi.”

Tề ma ma đứng ngay cửa nghe được cuộc đối thoại trong phòng, trong đầu vang lên ầm ầm, vội vàng chạy về điện chính vụ tìm Hoắc Nghiễn Trưng.

Không nhìn thấy bóng người đứng ngoài điện nữa, Thái hoàng thái phi nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng nói: “Không thể ở lại sao? Cho dù không đến ở Vương phủ cùng với hoàng thúc con, thì vẫn có thể ở trong cung cùng ta. Sau này vừa ý tiểu lang quân nào, lão tổ tông nhất định cho con xuất giá vẻ vang, tuyệt đối không để ai bắt nạt con.”

Mục Đào Đào cười, nàng tin lời này của Thái hoàng thái phi, nhưng Mục Kính Vi là tỷ tỷ ruột của nàng. Nàng ấy tới đón nàng thì nàng đương nhiên phải đi theo, còn chuyện xuất giá, nàng vẫn chưa nghĩ tới.

“Nghe nói ở Khôn Thành một năm bốn mùa đều rất ấm áp, con đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa ra khỏi Kinh thành, muốn đi theo Tam tỷ tỷ đến đó xem thử.”

Thái hoàng thái phi kéo tay nàng, không muốn để nàng rời đi, đối mặt với ly biệt nàng cũng có chút thương cảm.

Đợi khá lâu rồi, cũng không đợi được Tề ma ma dẫn Hoắc Nghiễn Trưng về. Mục Đào Đào nói nàng còn muốn tới Ngụy phủ gặp Nguỵ Vân Hi một lần, nên không thể ở lâu, Thái hoàng thái phi đành phải để nàng đi.

Lúc này ngoài điện chính vụ, Tề ma ma gấp đến độ bước qua bước lại, tiểu công công Thanh Dương nhìn Tề ma ma nóng nảy không giống lệ thường, nhẹ giọng nói: “Ma ma chờ một chút nhé, bây giờ Nhiếp chính vương còn đang nổi nóng!”

Bên trong đã xảy ra chuyện gì Tề ma ma không nghe được hết, nhưng có đại thần bị đánh bản tử, thanh âm truyền ra từ trong điện, đánh mạnh đến mức trái tim Tề ma ma cũng hơi run rẩy.

Tiếp tục đợi một hồi lâu sau, cửa đại điện mới mở ra, người bị đánh được nâng ra ngoài, có mấy vị đại thần mặt mày xám ngoét đứng sau.

Thanh Dương công công vội vàng bưng trà vào, nói với Phù Liễm chuyện Tề ma ma tới tìm.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn tấu chương trên án kỉ, tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, ngước mắt nhìn thấy Thanh Dương bên ngoài đang khe khẽ nói nhỏ gì đó bên tai Phù Liễm, mày nhăn lại, cất giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Phù Liễm vội vàng tiếp nhận chung trà bưng tới, khom người nói: “Tề ma ma tới, đang chờ bên ngoài.”

“Lão tổ tông xảy ra chuyện gì sao?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi, Phù Liễm hơi đổi ánh mắt: “Hình như là chuyện Vĩnh An quận chúa.”

Dứt lời, Hoắc Nghiễn Trưng buông xuống sổ con trong tay, chưa kịp kêu Tề ma ma tiến vào, người đã đứng dậy bước nhanh đi ra khỏi điện chính vụ.

Tề ma ma đứng bên ngoài, bỗng nhiên thấy Hoắc Nghiễn Trưng ra tới thì hơi kinh ngạc, vội vàng hành lễ nói: “Vương gia, Vĩnh An quận chúa vừa mới trở về, từ biệt cùng chủ tử, nói tối nay lập tức phải rời kinh.”

“Bây giờ nàng ấy đang ở đâu?”

“Lúc lão nô đến đây nàng vẫn còn ở Vĩnh Thọ Cung, nhưng bây giờ…”

Lời tiếp theo còn chưa nói ra, bóng dáng Hoắc Nghiễn Trưng đã biến mất ngay trước mắt.

Hoắc Nghiễn Trưng chạy vội đến Vĩnh Thọ Cung, hắn vọt vào trong phòng, không thấy hình bóng Mục Đào Đào, chỉ còn một mình Thái hoàng thái phi mất mát ngồi ở chỗ kia.

“Nàng… đã đi rồi sao?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Thái hoàng thái phi chậm rãi ngước mắt nhìn về phía hắn, nhàn nhạt nói: “Có lẽ bây giờ đã ra khỏi cung.”

Nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của hắn, Thái hoàng thái phi im lặng một lát rồi nói: “Có lẽ nó đi Ngụy phủ tìm Nguỵ Vân Hi.”

“Đa tạ mẫu thân.”

Lúc này, Mục Đào Đào đã đến cửa cung. Nàng dừng bước chân, nhìn lại tầng tầng lớp lớp tường đỏ ngói xanh kia, tuyết phủ kín nóc nhà, dưới hiên còn đóng những khối băng dài.

Nàng nghĩ nhìn nhiều thêm một lần, nhớ kỹ để lỡ sau này có quên mất. Dù gì thì sau này, có lẽ nàng sẽ không về nữa.

Ngừng một lát, nàng lại cất bước ra cửa cung, không quay đầu lại.

Xe ngựa còn ở bên ngoài chờ cách cửa cung không xa, Thu Nguyệt thấy nàng ra tới thì kêu xa phu đến gần nàng.

“Quận chúa, về thẳng khách điếm phải không ạ?”

Thu Nguyệt hỏi, Mục Đào Đào lắc lắc đầu: “Trước tiên đến Hầu phủ, rồi đi một chuyến đến Ngụy phủ.”

Tuy rằng Mục Kính Vi nói về Hầu phủ nhìn lại, nhưng lần trước khi các nàng cùng nhau về Hầu phủ, Mục Kính Vi đi đến dưới tiểu lâu nàng từng ở thì đã dừng chân, vẫn chưa bước vào.

Khi đó nàng lập tức biết, Hầu phủ to như thế đã không còn ai, chỉ còn nàng và Hồ Tâm Tiểu Trúc. Tất cả mọi người đều đi rồi, nàng là người duy nhất còn sống. Tam tỷ tỷ đối với nàng, trong lòng nhất định có oán, chỉ là nàng ấy không nói ra thôi.

Tới Hầu phủ, xa phu chờ bên ngoài, Thu Nguyệt cùng nàng đi vào.

Trên mặt hồ đã kết băng, phía trên bị tuyết lấp đầy, trên cầu hình vòm cũng thế. Bàng đi lên cầu hình vòm, Thu Nguyệt vội vàng đỡ nàng, sợ nàng ngã khỏi cầu hình vòm xuống hồ.

“Quận chúa cẩn thận một chút.”

Mục Đào Đào cười cười, trở tay nắm lấy tay nàng ấy rồi đi qua cầu hình vòm.

Nói ra cũng kỳ lạ, Thu Nguyệt là nữ nhân mà Gia Nhu công chúa đưa cho Hoắc Nghiễn Trưng, cuối cùng lại cam tâm tình nguyện thành tỳ nữ hầu hạ nàng, bạc được thưởng mỗi tháng nàng ấy còn lấy ra mua đồ ăn vặt cho nàng. Giống như rằng chỉ cần nàng thích, mà Thu Nguyệt có thể làm được thì nàng ấy đều sẽ làm cho nàng, tựa như nàng rời đi Vương phủ, Thu Nguyệt cũng theo nàng rời đi.

Dường như nàng đi nơi nào, thì Thu Nguyệt đi theo đi nơi đó.

Vì sao nàng ấy phải đi theo nàng? Vì sao phải đối xử tốt với nàng như vậy? Mục Đào Đào chưa bao giờ hỏi.

Hồ Tâm Tiểu Trúc là một tiểu viện cao ba tầng, Mục Đào Đào thích ngắm phong cảnh, cho nên tầng ba được bố trí thành nơi tạm nghỉ chân chơi đùa hằng ngày. Tầng hai là chỗ mà ngày thường nàng ở, tầng một là phòng ăn và phòng sách.

Trước hết, Mục Đào Đào đi lên tầng ba, nơi đây đã lâu không có người ở, bên trong ẩm ướt âm u lạnh lẽo. Nàng dạo qua một vòng rồi đi xuống dưới, căn phòng ở tầng hai đỡ hơn một chút, mấy thứ đồ vật vẫn có dáng vẻ như khi nàng rời đi, ngoại trừ việc đóng rất nhiều bụi, thì không biến đổi gì cả. Lúc đến Khôn Thành, không biết chừng nào sẽ về, sau khi về cũng không biết sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa.

Thu Nguyệt yên lặng đi theo sau nàng, nhìn nàng nghỉ chân ở hành lang gấp khúc đã một lúc lâu vẫn còn đang thất thần. Nàng ấy có hơi đau lòng, chờ một lúc lâu lại nhẹ giọng hỏi: “Quận chúa đang suy nghĩ gì vậy?”

Mục Đào Đào chậm rãi khôi phục tinh thần, nhìn về phía Thu Nguyệt, nàng duỗi tay chỉ về phía cảnh tượng hoang tàn ở nơi xa kia, nỉ non nói: “Ta đang nghĩ, khi mẫu thân và tổ mẫu dẫn tất cả nữ quyến trong Hầu phủ tự sát, tại sao lại không dẫn theo ta chứ?”

Những lời này khiến Thu Nguyệt thoáng hoảng hốt: “Sao Quận chúa lại nghĩ như vậy? Người vẫn đang sống vô cùng khỏe mạnh mà, còn có thể thưởng thức thật nhiều mỹ vị, rồi đi thăm thú núi sông cánh đồng tươi đẹp.”

Nghe thấy vậy, Mục Đào Đào mỉm cười, nàng nhìn Thu Nguyệt, giải thích: “Ta không có ý nói cái mà ngươi đang nghĩ đến đâu.”

Sắc mặt Thu Nguyệt sửng sốt, nàng ấy xấu hổ cười cười: “Nô tỳ nghĩ sai rồi.” Dứt lời, nàng ấy bổ sung thêm một câu: “Nhất định là do mọi người và Hầu phu nhân đều vô cùng đau lòng, luyến tiếc cho Quận chúa.”

“Cũng không biết sao lại thế này, ta đứng nơi đây nhớ lại khi xưa, số lần mẫu thân đến Hồ Tâm Tiểu Trúc có thể đếm trên đầu ngón tay. Bà ấy luôn mỉm cười dịu dàng nhìn ta, nhưng không giống sự thân mật Vân Hi vẫn hay dành cho ta dù chỉ một chút. Tổ mẫu cũng vậy, có lẽ còn chẳng gần gũi với ta bằng Thái hoàng thái phi.”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng dịu dàng, tựa như gió chỉ cần thổi nhẹ đã có thể cuốn đi hết. Đáy mắt Thu Nguyệt ánh lên sự chua xót, trước mắt nàng ấy chỉ còn khoảng không mờ mịt. Nàng ấy mím môi cúi thấp đầu, nén nước mắt đang chực trào ra.

“Sao Quận chúa lại có thể nghĩ như vậy chứ?”

Thu Nguyệt hỏi, Mục Đào Đào quay lại: “Chỉ là tự nhiên nhớ lại ít chuyện cũ thôi, chợt nhận ra dường như bản thân chẳng có nhiều thời gian bên cạnh mẫu thân.”

“Đi xuống đi.”

Trong phòng ăn ở dưới tầng có rất ít đồ vật được trưng bày, chỉ lẻ tẻ một vài bình hoa cùng bình phong, nhìn quanh một vòng, Mục Đào Đào đẩy cánh cửa ở phòng sách cách vách.

Các cuốn sách ở trên giá sách được xếp thẳng tắp đồng đều, phía trên còn được lót giấy nhưng vì lâu ngày nên đóng một lớp bụi rất dày. Phía ngoài cùng bên phải giá sách có hai bình men xanh đục lỗ, phía dưới đặt hai bình men hoa râm, ở giữa là bình men sứ màu đỏ.

Nàng nhìn vô cùng chăm chú, tựa hồ muốn ghi nhớ tất cả những hình ảnh này trong đầu.

Nhận thấy chiếc bình men xanh phía ngoài cùng chỉ cần có chuột động nhẹ sẽ dễ dàng rơi vỡ, nàng bèn mang cái ghế dựa lại, đứng lên trên muốn lấy nó xuống.

Không ngờ rằng nàng không thể lấy được nó xuống, dồn sức di chuyển một chút vẫn không nhúc nhích. Nàng nhíu mày, vươn tay cầm vào mặt khác, thận trọng nhấc lên, phần mặt trên dường như bị dính lại với giá sách.

Nàng không cố kéo nó xuống nữa mà xoay nhẹ về chiếc bình về bên phải, một tiếng kẽo kẹt vang lên.

Nàng hơi sửng sốt quay đầu lại nhìn Thu Nguyệt, Thu Nguyệt cũng đang ngây ngốc nhìn nàng. Nàng lại dịch chuyển thêm lần nữa, âm thanh kẽo kẹt kia lại vang lên, nhìn về nơi phát ra tiếng vang, có vài tấm ván gỗ dài lùi sang phía hai bên, lộ ra khoảng đất sâu hình vuông.

Thu Nguyệt vội vàng đi qua đó, ngó xuống xem xét: “Quận chúa, hình như ở đây có một chiếc rương.”

Mục Đào Đào từ trên ghế nhảy xuống dưới, cầm cái khăn nhỏ trong tay đi qua, nhìn Thu Nguyệt nói: “Ngươi giúp ta một chút, kéo dịch mấy cái này ra ngoài để ta lấy thứ bên trong ra.”

Hai người cùng hợp sức mang mấy thứ kia ra. Mục Đào Đào nằm úp xuống bê chiếc rương ra ngoài, không biết đã được giấu từ khi nào mà hiện giờ vẫn vô cùng sạch sẽ, không hề dính một hạt bụi.

Nàng muốn nhanh chóng mở ra xem thì phát hiện nó đã bị khóa trái.

Nếu thứ này được giấu trong lầu, có lẽ là để nàng có thể xem.

Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn Thu Nguyệt, nói: “Ngươi tìm xem có chìa khóa nằm trong bình không.”

Thu Nguyệt nhanh chóng đưa tay vào trong tìm kiếm, quả nhiên một lúc sau đã lấy ra được một chiếc chìa khóa nhỏ.

Sau khi tìm được, Thu Nguyệt tra chìa mở rương rồi bước sang một bên.

Mục Đào Đào nhìn vào bên trong rương, có đôi vòng tay, một xấp ngân phiếu và chồng thư cùng hai con dấu.

Bên ngoài tờ phúc thư có ghi “Đào Đào thân khải.” (*)

(*) Thân khải là phương ngữ, ý chỉ đích thân người nhận thư mở ra.

Dòng chữ viết tay như hoa lụa, rõ ràng, khéo léo, bay bổng, nhưng lại thấy có chút xa lạ.

Nàng xem qua những bức thư khác, phía ngoài đều không lưu tên. Nàng đặt rương sang một bên, mở ra bức thư dành cho mình.

Nữ nhi Đào Đào của mẫu thân, gặp chữ như gặp mặt.

Chắp bút muốn viết, tự nhiên lại không biết mở đầu nên nói gì với con bây giờ.

Nhưng mẫu thân nghĩ rằng, trước hết, có lẽ mẫu thân nên giải thích với con, thật xin lỗi vì đã để con ở lại cùng phụ thân mà mẫu thân không thể quay trở về.

Mẫu thân không biết chừng nào con có thể tìm thấy bức thư này, cũng không biết con xem hết thư có oán trách mẫu thân hay không.

Dù sao thì, mẫu thân cảm thấy vẫn cần phải nói con biết ngọn ngành mọi việc, cần phải cho con biết sự thật.



Mục Đào Đào cầm lấy bức thư đọc thật kỹ từ đầu đến cuối, đôi tay không thể khống chế được mà run rẩy, nàng chịu đựng đọc đến dòng chữ cuối cùng.

Nhìn đến tên người viết, cửu công chúa An Yến Tuy, mẫu thân của con: Mục Vọng Thu.

Ở trong thư, Mục Vọng Thu viết rằng nàng ấy thích Trường Tín hầu. Nhưng Thái tổ hoàng đế lại muốn ban hôn nàng ấy với Thái tử. Hoắc Nghiễn Trưng ở sau lưng điều tra thân thế của nàng ấy, khi biết nàng ấy chính là cửu công chúa của tiền triều nên đứng ở giữa cản trở, lấy danh nghĩa yêu nàng ấy để ngăn cản hôn sự của nàng ấy và Thái tử. Sau khi nàng ấy từ chối Hoắc Nghiễn Trưng thì không thể không rời khỏi Hầu phủ, đi vào đạo quán.

Sau khi vào trong đạo quán, nàng ấy lại phát hiện mình đã mang thai, là con của Trường Tín hầu.

Trường Tín hầu biết tin, vậy nên diễn một vở kịch với Trường Tín hầu phu nhân. Nàng ấy lặng lẽ sinh đứa nhỏ ra rồi đưa về cho Trường Tín hầu.

Đôi câu chữ ngắn gọn đã giải đáp được hết tất cả những nghi ngờ của Mục Đào Đào.

Vì sao tổ mẫu lại không quá thân thiết với nàng, vì sao mẫu thân lại không quá thân mật với nàng, vì sao khi mọi người phóng hỏa tự sát lại không mang theo nàng.

Cho dù là Mục Vọng Thu hay là nàng, ở lại Hầu phủ chính là một mồi lửa, là tai họa. Chỉ cần không chú ý một chút thôi cũng có thể trở thành tai họa vạn kiếp bất phục.

Bây giờ không phải là thật sao?

Cả Hầu phủ chỉ vì các nàng mà bị gi*t hại! Nàng có tư cách gì mà đi trách móc người khác?

Báo thù ư? Chính các nàng đã hại những người trong Hầu phủ này.

Nàng nghĩ đến lúc trước khi gặp chuyện không may, phụ thân đã từng nói với nàng: Đào Đào phải lớn lên vui vẻ và hạnh phúc, sau khi trưởng thành thì tìm một lang quân lưỡng tình tương duyệt mà lập gia đình, một trượng phu yêu con, có khả năng chăm sóc đứa nhỏ, bình an khỏe mạnh! Không cần lo đến chuyện Hầu phủ, cũng không cần phải báo thù, không có thù oán gì hết, tất cả đều do phụ thân cam tâm tình nguyện.

Nàng liên tục đồng ý với ông nhưng ông một mực không chịu chấp nhận.

Ông yêu cầu nàng phải thề, phải lấy ông ra mà thề.

Lúc ấy nàng vừa khóc vừa thề, bây giờ nghĩ lại, có lẽ rằng khi đó phụ thân sợ rằng khi nàng biết được chân tướng sẽ oán trách bản thân, sợ nàng sẽ hận chính mình.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Những giọt nước mắt rơi trên mặt giấy, giống như một đóa hoa bung nở khiến từng con chữ nhanh chóng bị nhòe mờ.

Nàng từ từ cầm xấp thư, mở thêm mấy bức nữa.

Đều là tùy bút do Mục Vọng Thu viết, có bức ghi lại những tâm tình yêu thương nàng ấy dành cho Trường Tín hầu, có bức chép lại tâm trạng của nàng ấy sau khi có thai, có bức ghi lại tâm trạng khi nhớ lại người thân.

Còn có một bức thư khác viết về Hoắc Nghiễn Trưng, nàng ấy nói, tất cả mọi người đều nghĩ Hoắc Nghiễn Trưng muốn tranh ngôi vị Hoàng đế với Thái tử. Nhưng chỉ có mình nàng ấy biết, Hoắc Nghiễn Trưng không phải muốn tranh ngôi vị Hoàng đế, hắn chỉ sợ Mục Vọng Thu – công chúa của tiền triều sẽ làm loạn. Hắn muốn quét sạch triều đình cũ, mọi người ở Kinh thành nói hắn tình nồng ý đậm, chỉ vì một nữ nhân mà cái gì cũng không màng. Nhưng nàng ấy hiểu rất rõ, Hoắc Nghiễn Trưng là người vô tình, không hề quan tâm đến bất cứ điều gì, kể cả khi dùng lời ngon tiếng ngọt nói với người khác một câu cũng có thể là đang bày mưu tính kế.

Mục Đào Đào đọc bức thư, lại nghĩ đến ngày hôm đó trong đình, Hoắc Nghiễn Trưng nói quả thật hắn không hề thích Mục Vọng Thu, nhưng không nói được nguyên nhân.

Nàng hỏi hắn vì sao lại đưa nàng vào Vương phủ, nhưng hắn không trả lời.

Vốn dĩ tưởng đó là vì Mục Vọng Thu, nhưng bây giờ có lẽ không phải. Nếu mẫu thân của nàng là công chúa của triều đình cũ, vậy thì nàng chính là Quận chúa của triều đình đó. Hoắc Nghiễn Trưng là Nhiếp chính vương, còn có thể có nguyên nhân gì mà mang nàng vào Vương phủ nữa?

Tất nhiên là lấy danh nghĩa nuông chiều nàng để giám sát nàng, để nàng kề cạnh thì cho dù nàng có hành động gì cũng khó trốn khỏi tai mắt của hắn.

Hôm nay nàng mới hiểu, không phải là hắn không thể nói được nguyên nhân, mà bởi vì nguyên nhân kia không thể thừa nhận với nàng mà thôi.

Cũng khó trách, bây giờ tiểu Hoàng đế còn đang hôn mê bất tỉnh, hắn là Nhiếp chính vương, để ý triều chính, ngôi vị hoàng đế này sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong tay hắn, mà nàng lại là Quận chúa của triều đình cũ, làm sao hắn có thể cưới nàng được chứ?

Còn để nàng có cơ hội rời đi, tha cho mạng nhỏ của nàng đã là nhân từ lắm rồi.

Nghĩ về những điều này, Mục Đào Đào có cảm giác ng*c mình như bị cái gì đó đâm phải, hồi lâu vẫn chưa thể lấy lại hô hấp bình thường.

Thu Nguyệt thấy nàng ôm ng*c, sắc mặt trắng bệch thì vội vàng chạy qua: “Quận chúa, người làm sao vậy?”

Nàng cầm tay Thu Nguyệt, nước mắt cứ thế rơi lã chã. Nàng mở to miệng thở hổn hển, lại qua thêm hồi lâu nữa mới hồi phục mà hít thở bình thường.

Nàng biết, nàng vẫn nên hoàn toàn buông xuống thôi.

Nàng chồng từng bức thư lên nhau bỏ lại vào rương, khóa lại, đưa mọi thứ trở về nguyên trạng. Nàng ôm rương rời khỏi Hầu phủ.

Bởi vì đã ở trong Hầu phủ hồi lâu, Hoắc Nghiễn Trưng đi đến Ngụy phủ lại không thấy nàng ở đó nên tìm đến khách điếm. Nhưng đến khách điếm thì thấy nàng chưa về nên lại đến Hầu phủ tìm.

Hắn vừa đi đến đầu ngõ hẻm nơi cửa sau của Hầu phủ thì nhìn thấy nàng đang ôm rương bước đến cùng Thu Nguyệt.

Mới ra ngoài, Thu Nguyệt nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng ở phía trước, nàng ấy nhỏ giọng nói: “Quận chúa, sao Nhiếp chính vương lại đến đây?”

Nàng quay đầu lại nhìn, thấy Hoắc Nghiễn Trưng đang đứng ở đầu ngõ, khoảng cách có hơi xa, nàng không thấy rõ vẻ mặt hắn. Mục Đào Đào cũng không hề lảng tránh, nói với Thu Nguyệt: “Các ngươi ra ngoài trước, ở bên ngoài chờ ta một lát.”

Người đánh xe vâng lệnh nhanh chóng đưa xe ra ngoài, Mục Đào Đào từ từ bước từng bước về phía Hoắc Nghiễn Trưng.

Hắn cũng đi từ phía đối diện đến chỗ nàng.

Đến gần, nàng mới nhìn rõ chóp mũi đỏ ửng của hắn, đôi mắt đỏ ngầu, bộ dạng giống như vừa lao đi trong thời tiết buốt giá để rồi bị nhiễm lạnh vậy.

Nàng đang định cúi người hành lễ thì cánh tay đã bị hắn nắm lấy kéo qua, cả người nàng bổ nhào vào trong lòng hắn, bị hắn ôm chặt.

Mục Đào Đào ra sức đẩy hắn ra nhưng không được, càng vùng vẫy lại càng bị ôm chặt, nàng càng không thể nào động đậy được.

Nàng đứng im cứng ngắc, nghĩ đến bức thư trong rương Mục Vọng Thư để lại, ở trong lòng ng*c hắn rất ấm áp, nhưng vẫn không thể sưởi ấm được trái tim đã lạnh lẽo của nàng.

“Sao hoàng thúc lại từ trong cung ra đây?” Nàng hạ thấp giọng hỏi.

Hoắc Nghiễn Trưng có cảm giác âm thanh bên tai thật vô thực, hôm qua nàng còn một câu ra một câu vào gọi hắn là Nhiếp chính vương, hôm qua nàng còn nói, đợi khi nào nàng có thể coi hắn như một người trưởng bối, nàng sẽ trực tiếp gọi hắn một câu hoàng thúc!

Ấy thế mà còn chưa được bao lâu nàng đã có thể buông xuống rồi sao?

Hắn từ từ thả nàng ra, nhìn nàng bằng đôi mắt kinh ngạc, lại thấy đôi mắt đỏ ửng của nàng. Chắc chắn vừa rồi nàng đã khóc, hàng lông mi vẫn còn ẩm ướt, hắn nhấc tay muốn lau nước mắt thay nàng lại bị nàng nhẹ nhàng né tránh.

“Nàng định cứ như vậy, lặng lẽ rời khỏi Kinh thành mà không nói một tiếng với ta hay sao?”

Mục Đào Đào cúi thấp đầu, cất giọng êm ái: “Ta nghĩ hoàng thúc biết rồi nên không có ý định thông báo.”

“Làm sao ta có thể biết trước được?”

Hắn hỏi, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười: “Là Đào Đào không đúng, hoàng thúc đừng nổi giận.”

“Tam tỷ tỷ vội vàng quay về Khôn Thành nên ta muốn quay về xem sao, trước đó ta còn muốn qua gặp Vân Hi một chút, buổi tối bọn ta sẽ đi.”

Ánh mắt của nàng bình tĩnh, khóe miệng hiện ý cười, vẫn gọi hắn là hoàng thúc, dường như giọng nói vẫn vô cùng thân thiết. Nhưng hắn biết, rõ ràng không hề giống như trước.

Đây là, nàng đã buông bỏ hắn rồi sao?

Hoắc Nghiễn Trưng cuộn chặt từng ngón tay dưới lớp y phục, lồng ng*c nhanh chóng phập phồng, giống như đang bị cái gì buộc chặt, có chút khó thở.

“Nàng cứ như vậy mà rời đi, còn ta thì sao?”