“Cái gì?”
Mục Đào Đào như nghe thấy điều gì đó không nên nghe, ngẩn người mơ màng lên tiếng hỏi.
Cổ họng Hoắc Nghiễn Trưng khẽ động một chút, lời nói vừa thốt ra kia có hơi nực cười, nhưng là suy nghĩ chân thành nhất ngay lúc này của hắn.
Nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Mục Đào Đào, hắn biết nàng nghe rõ, chỉ là không thể tin được hắn mở miệng nói như vậy.
Bốn mắt nhìn nhau đều đỏ hoe.
Nhìn ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng thâm thúy phức tạp, nàng cố kiềm chế sự quyến luyến không nỡ của mình. Dường như hắn yêu nàng, nhưng nàng lại giống như một kẻ phụ tình, cứ thế rời bỏ hắn.
Thật nực cười.
Tâm tình của nàng rối rắm. Nàng không hiểu rõ, nếu đã không yêu cớ gì phải giả vờ ý đậm tình sâu?
Hắn là Nhiếp chính vương, muốn giữ nàng ở Kinh thành để quan sát, muốn nàng phải ở dưới mi mắt hắn cả đời này cũng không phải chuyện khó, hà tất phải làm trò như thế.
Nàng ngừng một chút, thu lại những suy nghĩ xa vời, dịu dàng hỏi Hoắc Nghiễn Trưng: “Vừa rồi hoàng thúc nói gì?”
“Ta nói, nàng cứ rời đi như vậy, còn ta thì sao?”
Mục Đào Đào nghe xong, kinh ngạc nhìn hắn, sau đó yên lặng nở nụ cười: “Nếu năm sau ta rảnh rỗi, ta sẽ về thăm hoàng thúc. Nếu hoàng thúc rảnh cũng có thể đến Khôn Thành, chỉ tốn mấy ngày thôi đi đến đó thôi.”
Nhìn nụ cười của nàng, tơ máu trên mặt hắn dần dần phai nhạt từng chút một.
Nàng biết rõ ý tứ trong lời nói của hắn, nghe xong lại giả ngốc, dường như nàng đã bất chợt bình thường trở lại.
“Nàng biết ta không có ý này.”
Mục Đào Đào nhíu mày, trầm mặc một lúc rồi nói: “Ngày cập kê hôm ấy, ta say rượu nói mê sảng, mong rằng hoàng thúc không để bụng đến nỗi đi Khôn Thành. Tam tỷ tỷ là người thân duy nhất còn lại của ta, tỷ ấy tới đón thì đương nhiên ta muốn đi cùng tỷ ấy. Cảm ơn hoàng thúc đã chăm sóc ta hai năm qua.”
Nàng nói nghiêm túc, từng câu từng chữ đều rõ ràng.
Dáng vẻ say rượu của nàng ngày đó, dáng vẻ vui mừng nói rằng bản thân thích hắn, dáng vẻ đau lòng khi hắn nói không thể, tất cả đều chậm rãi xuất hiện trở lại.
Trước đôi mắt sáng ngời của nàng, không hề như chờ mong của người thiếu nữ. Hắn làm nàng tổn thương, tự tay bóp nát mọi hy vọng trong lòng của nàng.
Nghe chính miệng nàng phủ nhận vào ngày đó, ng*c hắn ngâm ngẩm đau giống như dao cắt.
Hắn muốn nói cho nàng biết rằng, đó không phải là mê sảng, lòng hắn cũng để tâm đến, hắn cũng yêu nàng.
Nhưng nàng còn có thể tin hắn được sao? Ai sẽ tin một người vừa từ chối mình trước đó không lâu chứ?
Thật lâu sau, hắn cũng chẳng nói gì. Mục Đào Đào nhìn sắc trời đã tối, quay đầu nhìn xe ngựa đang chờ. Thời gian nàng đi ra ngoài đã quá lâu rồi, nàng còn phải đi gặp Vân Hi lần cuối nữa.
“Hoàng thúc, trời cũng không còn sớm nữa, ta còn phải đi gặp Vân Hi lần nữa. Ta phải đi trước đây, người… bảo trọng.”
Nàng nói xong, còn không chờ hắn tiếp lời đã xoay người đi. Nàng thẳng lưng, bước chân rất dài, đôi giày giẫm trên nền tuyết trắng phát ra tiếng sột soạt.
“Đào Đào.” Hắn gọi nàng.
Mục Đào Đào dừng lại chỉ nghe hắn nói: “Ta không thích Mục Vọng Thu.”
“Ừ.”
“Ta đối xử tốt với nàng không phải vì nàng ta.”
Hốc mắt nàng hơi chua xót, mím môi đáp: “Ta biết.”
Dứt lời, nàng không thèm dừng lại, tốc độ đi về phía trước ngày một nhanh hơn.
Lúc lên xe ngựa, Thu Nguyệt nhìn mắt nàng đẫm nước, suy nghĩ rồi nói: “Quận chúa, nô tỳ thấy có lẽ Nhiếp chính vương thật sự thích Quận chúa.”
Mục Đào Đào nhướng mày nhìn Thu Nguyệt: “Đó không phải là những lời mà bản thân có thể tự nói ra là được, tất cả chỉ là ảo tưởng tự cho là đúng mà thôi. Ta đã từng tự cho điều đó là đúng, không nên nhắc lại chuyện này nữa.”
Thu Nguyệt mím môi không nói nữa, bên trong xe ngựa im lặng. Mục Đào Đào dựa vào xe, thật ra trong lòng nàng vẫn rất khó chịu, không biết chính mình phải làm thế nào khi phát hiện ra chân tướng nữa.
Hắn vì nàng làm mọi thứ, chỉ cần quên đi chân tướng, ai cũng sẽ bị lừa gạt mà thôi.
Nàng cho rằng đó là yêu, có lẽ cũng là chuyện thường tình.
Bên trong Ngụy phủ.
Lúc Mục Đào Đào đến, Ngụy Văn Hi đang ở trong viện làm quả cầu tuyết. Thấy nàng xuất hiện nên vội vàng chạy tới.
“Đào Đào, sao ngươi lại tới đây?”
“Nhớ ngươi.”
Mục Đào Đào vừa dứt lời, Ngụy Văn Hi phân phó tỳ nữ tiếp tục lăn quả cầu tuyết, khi nào xong thì gọi nàng ấy, sau đó kéo Mục Đào Đào vào phòng.
Vào phòng, Mục Đào Đào cởi áo choàng, còn Ngụy Văn Hi nghiêng đầu đánh giá nàng, chớp mắt hỏi: “Sao lại gầy như thế?”
Mục Đào Đào cười: “Hơi gầy một chút.”
Nói như vậy nhưng sắc mặt Ngụy Văn Hi trầm xuống, đi quanh nàng một vòng rồi nhìn mặt nàng, vẻ mặt ngưng trọng: “Ngươi như thế này mà gầy một chút?”
“Ngươi ngã bệnh sao?”
“Không có không có, ngươi đừng lo, ta vẫn khỏe. Ngươi ngồi xuống đi ta có chuyện muốn nói.” Mục Đào Đào kéo Ngụy Vân Hi ngồi xuống.
Tay Ngụy Văn Hi lăn cầu tuyết nên hơi lạnh, nàng nhẹ nhàng nắm tay sưởi ấm cho nàng ấy, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp. Sau một lúc lâu mới để sát vào chậu than phía trên.
“Ngươi muốn nói gì với ta thế?”
Nhìn vẻ mặt của Ngụy Văn Hi, Mục Đào Đào hít hơi thật sâu rồi nói: “Ta nói ngươi không được giận ta đâu đấy.”
Ngụy Văn Hi nhíu mày: “Ta đã giận ngươi bao giờ chưa, nhanh nói đi, đừng làm ta tò mò nữa.”
“Ta muốn đi Khôn Thành với Tam tỷ tỷ.”
Nàng nói xong, nhìn thấy tỳ nữ đang rót trà cho Ngụy Vân Hi. Nàng ấy quên luôn chuyện nhà lấy tách trà, bình tĩnh nhìn nàng: “Không phải ngươi nói sẽ không đi Khôn Thành với Tam tiểu thư ư? Không phải lúc trước Nhiếp chính vương còn giữ ngươi lại, không muốn để ngươi đi sao.”
Thấy Mục Kính Vi ở lễ cập kê, Ngụy Văn Hi bèn qua hỏi rằng liệu nàng có muốn đến Khôn Thành với Mục Kính Vi không. Lúc đó nàng đã bảo không muốn đi, chờ sau này Hoắc Nghiễn Trưng đi cùng nàng.
“Nhiếp chính vương đồng ý cho ngươi đi Khôn Thành sao?”
Mục Đào Đào trầm mặc, nàng nghĩ ngợi rồi lẩm bẩm: “Hi hi, buổi tối lễ cập kê ấy, ta nói thích ngài ấy.”
“Sau đó sao?”
“Ta hỏi ngài ấy có cưới ta hay không?”
Ngụy Văn Hi nhìn vẻ mặt Mục Đào Đào thì biết kết quả không tốt, nhưng vẫn muốn biết đầu đuôi nên hỏi: “Ngài ấy nói như thế nào? Từ chối ngươi?”
“Ừ, ngài ấy nói không thể.”
Ngụy Văn Hi cau mày: “Vì sao? Không phải ngài ấy luôn đối tốt với ngươi sao?”
“Hi hi, ngài ấy là Nhiếp chính vương, là hồ ly ngàn năm đấy.”
Lời nói của Mục Đào Đào nói khiến Ngụy Văn Hi khó chịu trong lòng. Nàng ấy vẫn luôn cho rằng Hoắc Nghiễn Trưng thích Mục Đào Đào nên nàng mới ỷ lại hắn như vậy. Vậy mà giờ nói không thích đúng là tổn thương trái tim người khác mà.
“Vậy chuyện ngươi muốn rời đi, ngài ấy có biết không?”
“Biết, mới gặp vừa rồi. Đúng là ta hơi buồn nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành phải đi cùng Tam tỷ tỷ thôi.”
Ngụy Văn Hi nhìn bộ dạng của nàng, đau lòng cực kỳ, bèn ôm đầu nàng tựa vào vai mình.
“Đừng đau buồn, nói không chừng đến Khôn Thành sẽ gặp được tiểu lang quân tuấn tú thì sao. Nhưng ngươi đi rồi, hai ta sẽ rất lâu không gặp nhau đấy.”
“Ngươi nói ngươi muốn đi, ngài ấy ứng như nào?”
Mục Đào Đào nhớ lại vẻ mặt Hoắc nghiễn Trưng, thấp giọng nói: “Ngài ấy hỏi ta một câu khiến ta cảm thấy khá kỳ lạ, ta cứ rời đi như vậy, thế thì ngài ấy phải làm sao bây giờ?”
Ngụy Văn Hi nhíu mày: “Kỳ lạ thật, không phải ngài ấy nói không thể cưới ngươi sao? Rõ ràng ý tứ của lời nói này chính là muốn giữ ngươi ở lại, thực sự quá mâu thuẫn.”
“Ừm, ta cũng không hiểu.”
Mục Đào Đào nhớ đến bức thư kia, cái hộp đó, nàng rất muốn nói cho Ngụy Vân Hi biết. Nhưng chuyện bí mật lớn như vậy, nếu biết cũng không hay ho gì, chi bằng không biết sẽ tốt hơn.
“Vậy ngươi cứ thế từ bỏ sao?”
“Ừ, từ bỏ.”
Mục Đào Đào có ở bên Hoắc Nghiễn Trưng hay không, chỉ cần Mục Đào Đào vui vẻ thì nàng ấy cũng không để ý. Nhưng chuyện Mục Đào Đào rời thành đi Khôn Thành khiến nàng ấy rất phiền muộn. Sau này không gặp lại thì làm sao bây giờ đây?
“Các ngươi quyết định khi nào thì đi?”
“Tam tỷ tỷ sốt ruột nên chút nữa đi.”
“Gấp vậy sao? Hiện tại trời vẫn còn tuyết, các ngươi đi cũng chậm đấy.”
Ngụy Văn Hi cũng nói thế, nàng cười cười. Ai cũng thấy như thế quá nhanh nhưng Mục Kính Vi đột nhiên quyết định như thế, nàng cũng chẳng biết nguyên do.
“Tam tỷ tỷ đã định, ta đi theo là được.”
Ngụy Văn Hi ôm thật chặt cánh tay nàng không buông, trong lòng Mục Đào Đào lại sinh ra cảm giác đau lòng nhiều hơn.
“Mấy giờ các ngươi sẽ bắt đầu đi, ta tiễn ngươi.”
“Ta không biết, để về hỏi Tam tỷ tỷ, hỏi xong ta bảo Thu Nguyệt tới báo ngươi.”
Mục Đào Đào ở Ngụy phủ không bao lâu, nàng còn phải đi về xem xem nên mua thêm cái gì nữa.
Xe ngựa chậm rãi rời khỏi con hẻm dài trước Ngụy phủ, trên đường về qua nhiều con phố, hàng rong bày mọi nơi, đồ ăn vặt rất nhiều. Nàng bảo xe ngựa dừng một bên kêu Thu Nguyệt đi mua.
Thu Nguyệt nói: “Quận chúa, người có thể đợi nô tì dưới vòm cầu phía trước.”
Để đỡ cản đường, nàng đồng ý.
Vừa đến dưới cầu hình vòm, xe ngựa còn chưa kịp ổn định thì tiếng kêu la thảm thiết gần đó vang lên khiến nàng hoảng hồn. Dư âm của tiếng hét vẫn còn vang vọng, tấm rèm xe cứ như bị người khác tạt một chậu máu đỏ tươi. Dòng máu đỏ tươi ấy cứ thế lan tràn toàn bộ màn xe chỉ trong nháy mắt.
Con ngựa sợ hãi nhảy dựng lên khiến cổ xe ngựa ngã về phía sau. Thân thể nàng không nặng nên cũng nặng nề ngã xuống khiến nàng choáng váng vô cùng. Theo bản năng, nàng giùng giằng muốn đứng lên, xe ngựa lại lắc lư lần nữa khiến nàng không thể đứng dậy, cứ thế bị va chạm.
Cửa sau xe mở ra, nàng tưởng rằng Thu Nguyệt quay về. Nhưng chưa thấy rõ người, nàng đã bị nhét vào túi, vác trên vai rời đi.
Nàng bị treo ngược, bụng quằn quại đau đớn.
Đau đến chảy nước mắt, giờ phút này nàng biết mình bị trói!
Vết máu trên tấm màn xe vừa rồi, có khả năng là của xa phu, xa phu kia đã ch*t bởi vì nàng.
Người nọ cõng nàng một lúc thì quăng nàng trên xe ngựa. Con ngựa kia chạy rất nhanh, nàng co rúc trong cái bao, xe ngựa xóc nảy khiến nàng va vào thành xe.
Nàng nghiến răng chịu đau nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Thu Nguyệt vẫn còn đang đi mua điểm tâm, nàng ấy nghĩ nên mua nhiều một chút bởi vì Mục Đào Đào thích ăn. Lỡ đang đi trên đường, nàng muốn mà không mua được thì phải làm sao.
Chủ quán bảo đã bán hết, muốn mua thì phải chờ một lát, vậy nên nàng ấy phải đứng chờ.
Bỗng nhiên trong đám người có tiếng xì xào bàn tán: Xa phu kia ch*t thảm thật, một đao chém đầu rồi, máu tươi phun trào, cực kỳ đáng sợ.
Nàng ấy cau mày, giữ người kia lại: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Người nọ chưa kịp trả lời thì những người xung quanh đã thay hắn đáp: “Trên cầu vòm có người đánh xe bị gi*t, giống như trả thù.”
Thu Nguyệt nghe thấy hai chữ “cầu vòm”, sắc mặt lập tức trắng bệch, chạy như bay ra khỏi đám người. Bên dưới cầu vòm, con ngựa không biết đã chạy đi đâu, chỉ có t/hi t/hể của xa phu nằm trên mặt đất, bên trong xe ngựa không còn hình bóng của Mục Đào Đào nữa rồi.
Mục Đào Đào đã xảy ra chuyện! Nàng ấy không kiềm chế nổi mà run rẩy cả người, người như cầy sấy vậy, đầu óc trống rỗng…