Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 49: Lợi thế



Nhìn thấy Mục Kính Vi đi tới, Hoắc Nghiễn Trưng và Thạch Quảng cùng nhau rời khỏi phòng ngủ. Mục Kính Vi hành lễ với Hoắc Nghiễn Trưng, xem như là lời chào. Hai người liếc nhau một cái, ánh mắt lạnh lùng và lãnh đạm.

Sau khi chào hỏi, Mục Kính Vi tới trước giường. Nàng ấy đứng im không nhúc nhích, im lặng ngắm gương mặt của Mục Đào Đào. Hai tay đưa ra phía trước, tay bị ống tay áo che mất, không biết đang làm gì bên trong.

Mục Đào Đào cũng ngửa đầu nhìn nàng ấy, kêu: “Tam tỷ tỷ.”

Nhìn thấy sắc mặt của nàng, cùng với cánh tay và trên đùi có máu bầm, biết nàng đã chịu không ít đau đớn. May là nhặt được cái mạng về, có chút không đành lòng nhưng cũng đồng thời không vui.

Hôm qua sau khi Hoắc Vân Chiêm đã đi rồi, nàng ấy một mình trở về phủ một chuyến, lần đầu tiên bước vào Hồ Tâm Tiểu Trúc của Mục Đào Đào. Bên trong có dấu chân của ba người, nàng ấy cũng đoán sơ sơ được, trong phòng sách có vài thứ bị mang đi. Theo suy đoán của nàng ấy, chắc là do Mục Đào Đào mang đồ đạc ra ngoài.

Đã hẹn với nàng ấy là cùng nhau trở về Hầu phủ, vậy mà nàng lại giấu diếm nàng ấy, một mình về Hầu phủ trước.

“Hôm qua muội trở về Hầu phủ trước?”

Mục Đào Đào nghĩ đến bức thư trong cái hộp kia, gật đầu: “Vâng.”

“Không phải đã nói là chúng ta cùng nhau trở về à, tại sao muội lại về một mình trước?” Mục Kính Vi chất vấn, Mục Đào Đào rũ mắt xuống: “Ta muốn đi xem trước sau đó mới cùng tỷ tỷ đi xem, cũng không bị xung đột.”

“Vì sao?”

“Lần trước ta và tỷ tỷ trở về, tỷ tỷ đến Hồ Tâm Tiểu Trúc thì không đi nữa. Ta thì muốn đi vào trong phòng nhìn một chút.” Giọng của nàng bình tĩnh, thản nhiên nói. Vẻ mặt Mục Kính Vi không vui.

“Thì ra muội đã biết.” Nàng nghe được trong giọng Mục Kính Vi có chút chế giễu, cũng không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Là muội không phải, Tam tỷ tỷ đừng trách.”

“Nếu không phải là như vậy thì cần phải trả lời với thái độ thành khẩn, chứ không phải nói người khác đừng trách, đạo lý này muội hiểu không?”

Tim Mục Đào Đào hơi chùng xuống, ngước mắt nhìn về hướng Mục Kính Vi: “Mời Tam tỷ tỷ chỉ bảo.”

“Ta xin hỏi muội, muội có thể đi theo ta đến Khôn Thành không?”

Mục Đào Đào nghĩ tới những người sau lưng Thu Nguyệt, có thể đi tới Khôn Thành hay không, nàng còn phải thu xếp ổn thỏa cho những người này thật tốt đã. Cho nên có lẽ bây giờ không đi được, phải chờ xem như thế nào đã.

Nàng chưa kịp trả lời, Mục Kính Vi đã nói: “Không thể đi sao?”

“Muội sẽ tiếp tục ở lại Nhiếp chính vương phủ sao? Chưa hết hy vọng?” Mục Kính Vi đè lửa giận trong lòng, khắc chế giọng nói, nhưng trong mắt lộ ra lửa giận. Mục Đào Đào thấy rất rõ, nàng ấy hận Hoắc Nghiễn Trưng, cũng có thể là do hận nàng chăng? Chỉ là liệu Mục Kính Vi biết mẹ đẻ của nàng là Mục Vọng Thu không?

Điều Mục Kính Vi đang nghĩ không giống với những suy tư trong đầu nàng. Hôm nay ở đây, nàng đã biết bí mật về Hoắc Nghiễn Trưng, sao nàng có thể vọng tưởng như vậy chứ, không thể.

“Tỷ tỷ đừng lo lắng quá, hiện tại ta không thể đi, ta còn có chút việc phải xử lý.” Nàng nói xong, Mục Kính Vi nhíu mày: “Chuyện gì?”

Mục Đào Đào không nói gì, hai tỷ muội lặng im nhìn đối phương. Qua một lúc lâu, Mục Kính Vi mới hỏi: “Có phải muội đã biết Mục Vọng Thu là mẹ đẻ của mình phải không?”

Nghe Mục Kính Vi nói, nàng cúi đầu “Vâng” một tiếng. Nàng cúi thấp đầu xuống, hai tay chọt chọt ở trên giường, xiêm y trên người thả lỏng, nhìn từ trên xuống cực kỳ gầy. Mục Kính Vi siết chặt tay, trong lòng buồn phiền.

Nàng ấy cắn chặt hàm răng, hạ quyết tâm: “Muội biết khi nào?”

Mục Đào Đào trả lời: “Ngày hôm qua.”

“Thân phận của mẫu thân muội, muội cũng biết rồi?” Mục Kính Vi nhướng mày, trong lời nói vẫn nói là mẫu thân của muội, vẫn không gọi Mục Vọng Thu là cô cô, có lẽ Mục Kính Vi oán hận Mục Vọng Thu.

Nàng biết, Mục Kính Vi có thể hận, dù sao cũng do Mục Vọng Thu đã phá vỡ sự bình yên của Hầu phủ. Cũng bởi vì nàng, người của Mục thị mới rơi vào kết cục như thế.

“Đã biết.”

“Nếu đã biết, vậy sao muội còn muốn như vậy?” Vấn đề này làm cho Mục Đào Đào nhớ lại lúc trước ở Hầu phủ, Mục Kính Vi hỏi nàng có muốn báo thù cho cha hay không.

Là Hoắc Nghiễn Trưng phát hiện thân phận của Mục Vọng Thu, thân phận của các nàng tại Hầu phủ, thù này căn bản ở trên người các nàng. Các nàng chính là mầm hoạ, các nàng vốn không nên tồn tại. Nhưng bây giờ ch*t rồi thì có thể khiến cho tất cả trở về như ban đầu sao?

Hiển nhiên không thể.

Trong lòng Mục Kính Vi rất tức giận, muốn phát tiết tất cả ra. Nàng đang nghĩ như thế nào? Mục Kính Vi cũng không biết.

“Là ta nợ Tam tỷ tỷ, tỷ muốn như thế nào? Mời nói thẳng, Đào Đào sẽ dốc hết sức làm.” Giọng  của nàng kiên định, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng. Hơn nửa tháng rèn luyện võ thuật, tính ngây thơ, trẻ con trên người nàng dường như đều biến mất hết rồi.

Giống như lúc nói những lời này, Mục Đào Đào dường như đã hiểu mục đích Mục Kính Vi trở về. Nhớ lại lần đầu gặp nàng, nàng không như thế này. Nếu Mục Đào Đào đã hiểu, vậy thì nàng ấy sẽ không trốn tránh nữa.

“Muội thật sự sẽ dốc hết sức làm sao?” Nàng ấy hỏi một câu, Mục Đào Đào nói với giọng chắc chắn: “Tam tỷ tỷ mời nói.”

“Gi*t Hoắc Nghiễn Trưng.”

Mục Đào Đào chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Mục Kính Vi: “Đây là mục đích cuối cùng của tỷ tỷ trong chuyến đi này sao?”

Nhìn nàng một cái, Mục Kính Vi chậm rãi dời ánh mắt sang chỗ khác, nhìn về phía khác, âm thanh bình tĩnh: “Là như thế.”

“Lời nói báo thù mà tỷ tỷ từng nói, thật ra vốn dĩ nó ở trên người ta và tỷ tỷ. Nếu không phải vì chúng ta, Nhiếp chính vương cũng sẽ không có cơ hội tìm được những chứng cứ kia, cũng sẽ không bị Hoắc Vân Kỳ lật đổ.”

Mục Kính Vi nghe lời này của nàng bỗng nhiên quay đầu, đôi mắt sắc như dao, cười lạnh một tiếng: “Mục Đào Đào, muội nghĩ lầm rồi, cho dù mẹ con muội là người của tiền triều nhưng hai người có tạo phản sao? Cha có tạo phản sao? Hoắc Vân Kỳ có được chứng cứ, nhưng đó là chứng cứ tạo phản! Những chứng cứ này Hoắc Nghiễn Trưng tìm ra từ chỗ nào?” Nàng ấy nghiến chặt răng, gương mặt run lên. Trong mắt dâng lên hận ý, lời này của nàng ấy giống như là một thanh kiếm, đâm thẳng vào trong lòng của Mục Đào Đào.

“Đến cuối cùng muội vẫn ngây thơ như vậy, thứ Hoắc Nghiễn Trưng muốn, chưa bao giờ là vị trí Thái tử, không phải vị trí Hoàng đế. Hắn chỉ là thanh kiếm sắc trấn thủ giang sơn của gia tộc Hoắc thị. Muội làm sao biết được, gi*t Mục thị chúng ta, không phải hắn và Hoắc Vân Kỳ trong ứng ngoại hợp? Sao muội có thể biết được hắn không cố ý đem những cái được gọi là chứng cứ xác thực, cố ý tiết lộ cho Hoắc Vân Kỳ, lợi dụng Hoắc Vân Kỳ diệt trừ Mục thị?”

Mục Kính Vi nghiến răng nói từng chữ từng câu xong, khóe mắt nàng ấy đỏ au. Mục Đào Đào nhìn nàng ấy, cũng mù quáng: “Ta có thể làm, nhưng không chắc có thể thành công.”

Nàng đồng ý rồi, sắc mặt Mục Kính Vi hơi biến đổi, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía nàng: “Nếu muốn làm, một trong hai người sẽ ch*t. Mục Đào Đào, hãy nghĩ về cha, nghĩ lại xem muội ch*t có đáng hay không!”

Mục Đào Đào gật đầu: “Ta biết rồi.”

“Trong vòng ba ngày, ta chờ tin tức của muội.” Mục Kính Vi nói xong, Mục Đào Đào nhìn bóng lưng của nàng ấy, nhẹ nhàng nói: “Tam tỷ tỷ, muội có thể hỏi một câu được không ?”

Bước chân của Mục Kính Vi chợt ngừng lại, hai chân lại tựa như đổ chì, đứng hồi lâu. Nàng ấy thất thần nhớ lại, hôm nay nàng ấy đến đây, hình như Mục Đào Đào không hề nói một câu nghi ngờ nàng ấy gì cả, ngay cả giả vờ quan tâm cũng không.

“Muội tốt hay không tốt, trong lòng mình tự biết rõ là được rồi, không nên gặp ai cũng hỏi, người khác không biết nhiều như vậy.” Dứt lời, nàng ấy cất bước rời đi, đi dứt khoát, không chút lưu luyến.

Lúc nàng ấy đi ra, bên ngoài phòng không có thị nữ. Cho đến khi đi tới trong viện mới nhìn thấy Thu Nguyệt và Xuân Hiểu đứng ở cửa, hình như Hoắc Nghiễn Trưng cũng không có ở đây.

Thu Nguyệt thấy nàng ấy đi ra nên tiến đến, nhẹ nhàng hành lễ: “Tam tiểu thư, phải về khách điếm hay sao?”

“Ừ.”

“Nô tỳ tiễn người trở về.” Thu Nguyệt dứt lời, Mục Kính Vi lập tức từ chối: “Không cần.”

Thu Nguyệt lo lắng cho Mục Đào Đào hơn, nếu Mục Kính Vi nói không cần, nàng ấy cũng sẽ không khách khí, Xuân Hiểu đứng ở một bên cũng nhìn thấu điều Thu Nguyệt lo lắng, nói tiếp: “Thu Nguyệt, ngươi đi xem Quận chúa. Ta tiễn Mục tam tiểu thư rời phủ.”

Mục Kính Vi còn chưa ra khỏi của Đông viện thì gặp Hoắc Nghiễn Trưng đang đi vào. Hắn không nhìn Mục Kính Vi, Mục Kính Vi cũng đi thẳng ra ngoài. Nàng ấy hận Hoắc Nghiễn Trưng, nhưng nàng ấy không thể động thủ. Nàng ấy phải suy nghĩ cho phu quân và con của nàng ấy. Còn Hoắc Nghiễn Trưng, hắn muốn gi*t Mục Kính Vi nhưng lại bận tâm đến Mục Đào Đào.

Vậy nên bảo Mục Đào Đào đi gi*t Hoắc Nghiễn Trưng, đây là cách tốt nhất.

Khi Mục Kính Vi đi rồi, Mục Đào Đào không nhúc nhích, ngồi trên giường hẹp. Nàng co hai chân lại, hai tay vòng qua ôm lấy, co rúc thành một khối.

Mục Kính Vi nói không sai, nàng tốt hay xấu đã không còn quan trọng. Nàng cũng không nhất định phải cho người khác biết.

Như vậy cũng rất tốt.

Lúc Hoắc Nghiễn Trưng đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy, ánh mắt dần dần tối sầm xuống. Hắn đến gần, thấp giọng nói: “Có muốn nằm xuống hay không.”

Nàng lắc đầu, Hoắc Nghiễn Trưng không có ép buộc nàng, chỉ cầm chăn lên, nhẹ nhàng đắp lên người nàng, làm xong thì đi qua bên cạnh nàng ngồi xuống.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn đại điện trống rỗng, rất nhiều hình ảnh hiện lên trước mắt. Nàng ghé vào đầu và vai hắn, ôm lấy cánh tay của hắn. Nàng nằm trong lòng hắn, ánh mắt trong veo sáng ngời, tâm tư của nàng vừa ngây thơ lại vừa đơn thuần. Nàng biết làm nũng, biết giả vờ, hắn nguyện ý cưng chiều nàng, nuông chiều nàng, cho nàng sức mạnh không cần phải kiêng kỵ ai.

Bây giờ cũng chính trong căn phòng này, bọn họ ngồi kề vai, khoảng cách lại trở nên xa vời. Hắn biết, chuyện cũ không thể đề cập tới, nhưng cũng không bỏ xuống được.

“Hoàng thúc dự định xử lý Thu Nguyệt cùng với những người đó như thế nào?” Mục Đào Đào bỗng nhiên hỏi, Hoắc Nghiễn Trưng trong lòng hơi hồi hộp một chút, nét mặt bình tĩnh: “Đào Đào muốn như thế nào?”

“Thả bọn họ đi, để cho bọn họ có cuộc sống sinh hoạt bình thường, ta ở lại.” Nàng đang bàn điều kiện với Hoắc Nghiễn Trưng. Mặc dù lợi thế hơi yếu một chút, nhưng nàng không muốn Thu Nguyệt các nàng ch*t trong Kinh thành. Nàng dừng một chút rồi lại bổ sung thêm: “Hoàng thúc yên tâm, cả đời này ta sẽ không lấy chồng, không sinh con, huyết mạch An thị, chỉ đến ta thôi.”

Không lấy chồng, không sinh con, lời của nàng rơi vào trong tai của Hoắc Nghiễn Trưng. Hắn nghe mà trái tim tan nát, đau đớn ở đáy lòng dâng lên mạnh mẽ rồi lan đến chân tay, đau đến nỗi cả người không thể thở nổi.

Đáy mắt hắn toàn màu đỏ tươi, điều hắn lo lắng nhất và không muốn nhất, bây giờ đều đã thành sự thật. Hắn ở trong lòng nàng cũng giống như hắn ở trong lòng người khác, giống nhau như đúc.

Trong lòng của nàng sợ hắn, cũng hận hắn, nàng đang dùng chính mình để bàn điều kiện với hắn.

“Nàng cảm thấy không có điều kiện này của nàng, ta sẽ xử lý bọn họ như thế nào? Gi*t?” Hoắc Nghiễn Trưng nhìn về phía nàng, nhưng nàng không nhìn hắn, chỉ rũ mắt, ngơ ngác nhìn mặt đất, qua hồi lâu nàng từ tốn nói: “Ta biết lợi thế của ta rất yếu, nếu hoàng thúc cảm thấy không công bằng, như vậy, dùng mạng của ta đổi mạng của bọn họ được chứ? Ta biết, nguồn gốc mọi chuyện ở trên người ta, mọi thứ lo lắng của hoàng thúc đều ở trên người ta, không có ta, bọn họ cũng giải tán.”

Hoắc Nghiễn Trưng dùng hai tay ôm đầu của nàng, bốn mắt nhìn nhau: “Ta không quan tâm trước đây người khác nói như thế nào, nhưng hai, ba năm nay ta đối xử với nàng như thế nào? Nàng cảm thấy vì sao ta đối xử tốt với nàng như vậy? Là bởi vì thân phận Quận chúa tiền triều của nàng sao? Nếu như ta coi nàng là mối đe dọa, vậy tại sao phải nuôi nàng lớn lên?”

Mục Đào Đào nhìn đôi mắt đỏ au của hắn, nhớ lại vô số chuyện cũ, những giọt nước mắt trong veo như hạt đậu lăn dài trên má. Nàng không biết mình còn tin được lời nói Hoắc Nghiễn Trưng hay không? Vì sao phải nuôi nàng lớn, nàng vốn nghĩ rằng hắn cũng yêu nàng. Nhưng chính miệng hắn đã từ chối nàng, nàng cũng không hiểu nổi.

Nước mắt nàng cứ rơi không ngừng, khẽ lắc đầu.

Hai má hắn căng thẳng, nhìn chằm chằm vào nàng gằn từng chữ: “Mục Đào Đào, ta thích nàng, ta chờ nàng lớn lên, chờ nàng cập kê, chờ cưới nàng làm thê tử.”