Nếu nghe được câu nói này vào ngày cập kê khi ấy, nàng sẽ vui mừng đến mức độ nào còn chưa biết.
Nhưng bây giờ đã không còn giống khi xưa, bây giờ nghe được những lời này, lồng ng*c nàng có chút nghẹn ngào, có chút khó chịu, lại không hề vui mừng chút nào.
Đầu nàng trống rỗng trong chốc lát, không biết bản thân nên phản ứng như thế nào.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn đôi mắt bình thản không gợn sóng của nàng, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Bên trong không hề có chút vui mừng nào, không có vui vẻ chờ mong, giống như câu nói ban nãy của hắn không hề có liên quan gì đến nàng.
“Nàng không tin lời ta nói sao?”
Bên trong giọng nói trầm thấp của hắn là một tia bất an không thể che giấu, trong đôi mắt chứa hình ảnh phản chiếu của nàng, mất đi sức sống.
Mục Đào Đào nỗ lực cười dịu dàng: “Thật sự hoàng thúc không cần vì dỗ ta mà nói dối như vậy. Người đối tốt với ta, trong lòng ta hiểu rõ, tâm ý của người ta cũng hiểu rõ. Tuổi ta còn quá nhỏ, lại ở chung với một nam nhân duy nhất là người trong thời gian dài như vậy, là hiểu lầm mà thôi! Chuyện thích hay không thích chỉ là chuyện rất nhỏ trong đời này thôi, người thật sự không cần lo lắng như vậy.”
Hoắc Nghiễn Trưng lẳng lặng nhìn nàng, hơi thở đi vào tim phổi, hoá thành cảm giác đau đớn dần dần lan tràn khắp đáy lòng, hắn chậm rãi buông tay.
“Những người đó là vì bảo vệ nàng nên mới tồn tại. Một khi đã như vậy, vậy cứ để bọn họ ở lại tiếp tục bảo vệ nàng là được, không cần phải đi.”
“Cũng đừng nói những lời như dùng mạng của nàng đổi mạng cho người khác, ai cũng không đổi được.”
“Còn nàng, không đến mức phải nói những lời như cả đời không thành thân, không con cái để chọc vào lòng ta.” Hắn nói xong, Mục Đào Đào mím môi, yếu ớt giải thích: “Ta không phải…”
Hoắc Nghiễn Trưng cắt ngang lời nói của nàng, trầm giọng hỏi: “Chuyện mà Mục Kính Vi dặn dò nàng, nàng có thể làm được không?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Mục Đào Đào ngay lập tức tối sầm: “Những lời Tam tỷ tỷ nói với ta, hoàng thúc đã nghe được rồi sao?”
Tuy hắn không nghe được nhưng hắn đoán được. Mục Kính Vi hận Mục Vọng Thu, cảm thấy rằng Mục Vọng Thu liên lụy cả nhà bọn họ. Mục Kính Vi cũng hận hắn, cảm thấy rằng hắn tính kế Mục thị, vừa hay, Mục Đào Đào là con gái Mục Vọng Thu, lại luôn ở gần hắn hắn. Vậy nên để nàng đi báo thù là một lựa chọn không thể tốt hơn.
Lấy hiểu biết của hắn đối với Mục Đào Đào, khi nàng biết chân tướng rồi, sẽ cảm thấy mình nợ Mục Kính Vi, đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng ấy.
Hắn cũng đâu cần phải đi nghe lén?
Mục Đào Đào nhìn dáng vẻ im lặng của Hoắc Nghiễn Trưng, từ đáy lòng đánh lên một hồi trống, nàng có thể làm được không?
Nàng còn có lựa chọn nào khác hay sao, nàng nhất định phải làm được, nhưng mà…
Thấy nàng cũng không nói lời nào, từ tận đáy lòng Hoắc Nghiễn Trưng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cho dù lòng nàng chỉ có một chút do dự nhỏ nhoi, vậy thì cũng có thể chứng minh trong lòng nàng có hắn.
Hắn sờ đầu nàng, nhẹ giọng dò hỏi: “Bây giờ nàng có mệt hay không?”
Giọng nói trở nên quá mức dịu dàng, đề tài cũng thay đổi quá mức nhanh chóng, khiến người ta khó lòng nắm bắt, nàng ngây thơ lắc đầu: “Không mệt lắm.”
“Ta cho nàng một cơ hội.” Nói xong, hắn lập tức lấy một thanh đoản kiếm từ trong ống tay áo dài ra, đưa về phía nàng.
Trong lòng Mục Đào Đào như đang có sóng to gió lớn quay cuồng, không thể tin nổi mà nhìn hắn. Sau đó nhìn thanh đoản kiếm kia, trên tay cầm của thanh đoản kiếm còn khảm một viên ngọc bích xanh lục, trên vỏ đoản kiếm có hình nhị long hí châu, sinh động như thật.
Trong mắt nàng có chút do dự, có chút không hiểu, chậm chạp không chịu duỗi tay tiếp nhận thanh đoản kiếm kia.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng một lúc lâu, vẫn luôn ngồi yên, duỗi tay nắm lấy cổ tay nàng kéo qua, đưa nó vào tay nàng.
Tay cầm đoản kiếm của Mục Đào Đào không khống chế được mà run rẩy, lời nói của Mục Kính Vi vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng. Nếu nàng không ch*t thì Hoắc Nghiễn Trưng phải ch*t.
Ám sát Nhiếp chính vương, nếu hắn ch*t thì nàng cũng trốn không thoát.
Hoắc Nghiễn Trưng kéo lấy thân thể nàng, hắn cũng di chuyển qua đối mặt với nàng. Cả hai ngồi đối diện nhau, khuôn mặt Hoắc Nghiễn Trưng bình tĩnh đến mức khiến lòng nàng hoảng loạn.
“Hoàng thúc có ý gì?” Nàng hỏi.
Hoắc Nghiễn Trưng không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ kéo tay nàng, rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, chĩa mũi kiếm về phía mình. Thân đoản kiếm bóng loáng lóe lên tia sáng, mũi nhọn như sương giá, có thể chém sắt như chém bùn.
“Đào Đào chưa từng gi*t người, nhất định sẽ không biết đâm vào chỗ nào mới có thể khiến một người ch*t đi vừa nhanh nhất vừa chuẩn xác nhất.”
Tay Mục Đào Đào run rẩy kịch liệt, đôi mắt nhìn Hoắc Nghiễn Trưng phủ kín một tầng sương, chỉ thấy Hoắc Nghiễn Trưng kéo tay nàng, chỉ về hướng cổ: “Vị trí này, đâm xuống một đao, thần tiên cũng không cứu nổi, nhưng mà phải cẩn thận, máu sẽ bắn ra, văng lên người làm dơ y phục nàng.” Hắn nắm tay nàng chậm rãi di chuyển từ cổ xuống, đến trước ng*c trái: “Chỗ này là tim, đâm vào một đao cũng không sống được, nhưng mà Đào Đào phải mạnh tay một chút.” Hắn dừng một chút sau đó kéo tay nàng dời xuống, vừa di chuyển tay vừa nói: “Xuống một chút nữa là bụng, phải đâm liên tục mấy nhát mới ch*t, nếu không sẽ phải ch*t từ từ, rất đau đớn.”
Mục Đào Đào run rẩy, dùng hết sức lực nắm chặt thanh đoản kiếm kia, mũi kiếm lướt qua y phục trước ng*c Hoắc Nghiễn Trưng, yên lặng mà cắt rách áo gấm.
Hắn nhìn bộ dạng của nàng, tự giễu mà hỏi: “Không biết khi ta ch*t rồi, Đào Đào có đau lòng hay không.”
Mục Đào Đào cắn chặt hàm răng, nước mắt từ hốc mắt lăn xuống: “Ta nghe nói, hoàng đế Tây Lương chủ động nhường ngôi sau đó tự sát ở Thượng Dương Cung.”
“Đúng thế.”
“Nếu người bằng lòng tự động nhường ngôi, sau đó tự sát mà ch*t, vậy người để Mục Vọng Thu lại làm gì chứ? Vì sao không mang tất cả người của An thị cùng đi ch*t? Như vậy sẽ không có kết cục này.”
“Người nên tra hỏi chân tướng thật rõ ràng, nếu không tạo phản, vậy nàng ấy chỉ đơn thuần là một tiền triều công chúa không có quyền lợi được sống sao? Ta không có quyền lợi được sống sao? Vì sao ta không làm gì cả lại biến thành tội nhân chứ?”
Nàng nghẹn ngào, rơi lệ đầy mặt. Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng, nói: “Đào Đào không phải tội nhân, là ta, là lòng nghi ngờ của ta không tiêu tan, là ta tàn nhẫn độc ác, là ta sai!”
“Nhưng Đào Đào, cho dù ta tính kế đủ đường với Mục Vọng Thu, nhưng ta chưa từng hai lòng đối với nàng. Ta chỉ không ngờ nàng là con gái của nàng ấy, nguyên nhân ta đón nàng về chỉ là vì nàng quá nhỏ, Hầu phủ đã không còn ai, chỉ còn một mình nàng… Ta thích nàng, cũng là sự thật, những thứ khác ta không cầu, chỉ mong nàng tin ta một lần này.”
Hắn nói xong cũng ướt khoé mắt, Mục Đào Đào khóc không thành tiếng, tay run đến mức sắp cầm không nổi đoản kiếm. Nhưng Hoắc Nghiễn Trưng vẫn nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt, hướng mũi kiếm về phía mình.
Nàng muốn lùi về phía sau, lại bị hắn bắt lấy thật chặt.
“Tin ta một lần, có được không?” Hắn bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt chứa đầy chờ mong, rất hy vọng nàng có thể gật đầu, hoặc là đồng ý hắn một tiếng. Nhưng Mục Đào Đào không nói gì, trong mắt hắn tràn đầy thất vọng, im lặng hồi lâu mới buồn bã nói: “Nếu ta ch*t, nàng hãy lập tức đi tìm Ngụy Như Băng, nói rằng ta bảo nàng đi tìm nàng ta.”
Vừa mới nói xong, Mục Đào Đào chỉ cảm thấy tay mình bị nắm về phía trước, thanh đoản kiếm kia không tiếng động mà đâm vào ng*c Hoắc Nghiễn Trưng. Đó là vị trí trái tim mà hắn vừa nói, tay nàng vẫn còn đang cầm đoản kiếm, tay hắn vẫn đang nắm tay nàng. Máu tươi chậm rãi tràn ra từ thân đao, thấm ướt cả bộ y phục, tay nàng chỉ chạm vào dòng máu tươi kia, cảm giác ấm áp.
Nàng há miệng thở dốc, một câu cũng không thể nói. Hoắc Nghiễn Trưng chỉ cảm thấy trong yết hầu nồng nặc mùi tanh, máu tươi trào ra hắn cách nàng gần quá, chống vào bên cạnh thở ra một hơi, thân thể cũng ngã xuống theo.
“Thu Nguyệt! Thu Nguyệt!” Mục Đào Đào bỗng nhiên hô hai tiếng tê tâm liệt phế. Xuân Hiểu và Thu Nguyệt cùng chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng Hoắc Nghiễn Trưng bị đâm. Trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, Xuân Hiểu lập tức rút kiếm chĩa về phía Mục Đào Đào, Thu Nguyệt nhanh chóng che trước mặt.
“Đi tìm Thạch đại phu! Mau đi!”
Thu Nguyệt không động đậy, sợ Xuân Hiểu làm Mục Đào Đào bị thương. Xuân Hiểu cũng không động, sợ Mục Đào Đào và Thu Nguyệt chạy trốn!
Mục Đào Đào nhìn hai nàng, trầm giọng nói: “Thu Nguyệt ngươi đi, ngươi nhanh đi đi!”
Thu Nguyệt quay đầu lại liếc mắt nhìn Mục Đào Đào một cái, cắn răng chạy như bay ra ngoài.
Nàng ngồi quỳ bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng, đôi tay nhiễm máu đỏ tươi. Nàng một lòng chỉ muốn gả cho hắn, dù cho bị từ chối, dù cho con tim đã ch*t lặng, dù cho đã biết rất nhiều bí mật, nhưng những việc đó không phải là việc mà nàng có thể tự lực chống đỡ.
Như Hoắc Nghiễn Trưng nói, cho dù hắn tính kế đủ đường với người khác, nhưng hắn luôn đối tốt với nàng là sự thật. Đáy lòng nàng thừa nhận, chỉ là không dám đáp ứng mà thôi.
Nàng chỉ hơi nhát gan, mười mấy năm qua mọi chuyện đều thuận lợi, sau khi gặp được chuyện suy sụp thì nàng không còn dám đến gần, không muốn lại phải đau lòng thêm một lần nữa.
Hắn nói thích nàng, ngay cả tin tưởng nàng cũng không dám.
Nhưng cho dù là như thế, nàng cũng không muốn hắn ch*t, không đủ sức.
“Hoắc Nghiễn Trưng, người không cần ch*t, không cần đối xử với ta như vậy, lời người nói ta tin là được.” Đôi tay nàng run rẩy ôm mặt hắn, Hoắc Nghiễn Trưng đau đến mức sắc mặt tái nhợt, đôi mắt không còn sức lực mà nhìn nàng, nỗ lực nở nụ cười: “Từ nay về sau, nàng không còn nợ bọn họ. Đào Đào tin ta, mọi thứ đều có giá trị.”
Ân thanh của hắn rất yếu ớt, chỗ bị đâm không ngừng chảy ra máu tươi, tim Mục Đào Đào từng chút một mà chìm xuống, rơi vào đáy vực sâu.
Thu Nguyệt đi rất nhanh, Thạch Quảng cũng đi theo rất nhanh, mang theo hai dược đồng tới.
Hắn nhìn Hoắc Nghiễn Trưng nằm đó, nhìn Mục Đào Đào máu đầy tay, còn đang lau nước mắt. Trên má cũng dính một mảng đỏ tươi, tóc đen của nàng còn chưa cột lên, hai mắt đẫm lệ mô*g lung, ánh mắt vừa bất lực lại vừa khủng hoảng.
Hắn biết, Hoắc Nghiễn Trưng thật lòng với Mục Đào Đào, nhưng vị tiểu Quận chúa này đã bị tổn thương trong lòng, cho nên cứng mềm đều không chịu ăn. Hắn ta còn tưởng rằng Hoắc Nghiễn Trưng đang dùng thủ đoạn lừa Mục Đào Đào ở lại.
Nhưng khi hắn ta đến gần nhìn vị trí của thanh đoản kiếm, sắc mặt lập tức trở nên sợ hãi.
Xuân Hiểu nhìn sắc mặt Thạch Quảng biến đổi lớn, mặt lộ vẻ lo lắng: “Thạch đại phu…”
Thạch Quảng cũng không giải thích, lạnh lùng nói: “Đi chuẩn bị nước ấm và rượu.”
Xuân Hiểu không hỏi nữa, chỉ đành làm theo phân phó của Thạch Quảng, nhanh chóng đi chuẩn bị.
Thạch Quảng đi đến rút đoản kiếm, cầm máu, nhìn xem có bị thương đến nội bộ hay không, may lại vết thương, tình cảnh quá mức máu me. Hắn ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Thu Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Mang Quận chúa đi xuống tắm rửa đi.”
Mục Đào Đào lắc đầu: “Ta muốn ở đây.”
Thạch Quảng nhíu mày: “Người ở đây sẽ ảnh hưởng đến ta, Quận chúa không muốn Nhiếp chính vương sống sao?”
Nhìn vẻ mặt của Thạch Quảng, nàng không nói gì nữa, ngây ngốc mà đi ra khỏi tẩm điện. Thu Nguyệt nhìn bộ dạng của nàng, đau lòng đến rối tinh rối mù. Nàng ấy kéo Mục Đào Đào qua, ôm vào trong ng*c nhẹ nhàng vỗ lưng: “Quận chúa không cần sợ, không cần sợ.”
Một chậu máu loãng được mang ra khỏi tẩm điện, Mục Đào Đào nhìn tỳ nữ đang ra vào, bắt chặt lấy tay Thu Nguyệt, lẩm bẩm nói: “Ngươi đi, nói cho Tam tỷ tỷ chuyện tỷ ấy kêu ta làm đã xong rồi, bảo tỷ ấy nhanh về Khôn Thành đi.”
Thu Nguyệt chậm rãi nhíu mày lại: “Là tam tiểu thư kêu người ám sát Nhiếp chính vương sao?”
Mục Đào Đào lắc đầu: “Không phải, ngươi cứ đi nói như vậy là được.”
“Được.”
Thu Nguyệt đang chuẩn bị đi, Thái hoàng thái phi đã tới. Vốn dĩ bà muốn đến thăm Mục Đào Đào, nhưng vừa vào sân đã nhìn thấy một chậu máu loãng được đem ra từ bên trong, sợ tới mức mất sắc.
“Đây là ai có chuyện gì vậy?”
Tỳ nữ hành lễ: “Bẩm lão tổ tông, Vương gia bị đâm.”
“Là ai, có bắt được thích khách không? Có nghiêm trọng không?” Thái hoàng thái phi lạnh giọng hỏi, tỳ nữ kia còn chưa kịp đáp lời, chỉ thấy Mục Đào Đào sau khi nghe tiếng thì đi ra. Nàng mặc áo ngủ phong phanh, trên áo ngủ dính máu, tóc đen dày đặc có hơi rối loạn buông thả sau lưng, trên mặt dính máu và nước mắt, nhìn qua cực kỳ khiến người ta đau lòng.
Thu Nguyệt thấy Thái hoàng thái phi thì lòng sinh lo lắng, Mục Đào Đào một bên lại thúc giục mà nói: “Ngươi nhanh chóng đi đi, đi nhanh về nhanh.”