Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 8: Cưng chiều



Nghe lời nói này, trong nháy mắt Hoắc Nghiễn Trưng đã lập tức hiểu rõ về cái chuyện bẩn thỉu như thế này ở bên trong hậu cung.

“Chủ tử của Ngọc Phù Cung là ai?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

“Là Khang tần.” Thanh Dương trả lời.

Hoắc Nghiễn Trưng không có một chút ấn tượng nào, chân mày hắn nhíu chặt lại, Thanh Dương tiếp tục giải thích: “Vốn dĩ là tỳ nữ ở bên cạnh Tiêu Huệ phi được dẫn vào trong cung.”

“Báo cho Hoàng hậu qua đó, truyền thái y đi! Bổn vương sẽ đến ngay lập tức!” Hoắc Nghiễn Trưng nói xong thì Thanh Dương đã vội vã rời đi.

Hắn lại quay vào trong điện một chuyến, chủ yếu là muốn nói với Mục Đào Đào một tiếng, đã chờ đợi cả một đêm còn chưa uống được trà ngọt, lúc quay về thì hắn thấy Tề ma ma cũng đã mang cái chén đến rồi. Mục Đào Đào đang trông ngóng ngồi trên xích đu ngẩng đầu nhìn bà ta, gương mặt tràn ngập sự mong đợi trà ngọt sắp được uống, làm cho hắn xuất hiện vẻ chột dạ hiếm thấy.

“Đào Đào, hoàng thúc có việc phải vội đi trước, nàng cứ đi ngủ trước đi, chờ ta quay lại sẽ làm thêm cho nàng có được không?” Lời nói của Hoắc Nghiễn Trưng vô cùng dịu dàng, Tề ma ma và Thái hoàng thái phi đều bị lạnh run lên một cái, có phần thấm người.

Bây giờ Mục Đào Đào đã không còn buồn ngủ nữa, có muốn ngủ cũng không ngủ được rồi. Hơn nữa Hoắc Nghiễn Trưng đi rồi, nàng cũng không biết khi nào hắn mới quay trở lại, nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Ta có thể đi theo người được không?”

Thái hoàng thái phi có phần hơi sửng sốt, ánh mắt quét lên trên hai người bọn họ, Hoắc Nghiễn Trưng chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý yêu cầu của nàng.

Hắn dẫn nàng cùng đi theo tới Ngọc Phù Cung.

Lúc mà bọn họ đến đó thì Thôi Hoàng hậu đã tới nơi rồi. Thái y đang châm cứu cho Hoắc Vân Kỳ, có một số nữ nhân quần áo xộc xệch đang quỳ ở bên ngoài điện. Hoắc Nghiễn Trưng ôm lấy Mục Đào Đào đi ngang qua, thản nhiên che mắt của nàng lại.

Thôi Hoàng hậu thấy Hoắc Nghiễn Trưng đi tới thì khẽ gật đầu, gọi một tiếng: “Hoàng thúc.”

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn lướt qua Hoắc Vân Kỳ đang nằm ở trên giường giống như người đã ch*t rồi hỏi: “Thế nào rồi?”

Thôi Nghiên trả lời: “Thái y đang xem, vẫn chưa nói gì.”

“Đã báo cho Tiêu Huệ phi chưa?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Thôi Nghiên có phần hơi sửng sốt, bừng tỉnh nhận thức được Khang tần có xuất thân từ Tiêu gia, vốn dĩ là tỳ nữ của Tiêu Huệ phi. Nàng ta nghĩ từ Tiêu Dự tới Tiêu Huệ phi rồi đến Khang tần, trong lòng chỉ cảm thấy là Hoắc Nghiễn Trưng đang muốn liên đới tội lỗi lại. Nàng ta nâng cao khí lực lên, cố gắng làm cho mình bình tĩnh rồi mới nói: “Hoàng thúc, chuyện này không có liên quan gì đến Tiêu Huệ Phi.”

Hoắc Nghiễn Trưng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hắn nói: “Bổn vương biết, báo cho nàng ta đi!”

Giọng nói của Hoắc Nghiễn Trưng lạnh như băng, Thôi Nghiên nhìn sắc mặt lạnh lùng của hắn. Hắn đang đứng ở đó giống như một bức tượng được điêu khắc bằng băng, người lạ không thể tới gần được. Cuối cùng nàng ta cũng không tiếp tục giải thích gì thêm nữa mà quay đầu sang căn dặn Hạ Chi: “Sai người đi gọi Huệ Phi tới đây.”

Hạ Chi vừa rời đi thì Phong Tức cũng đã đến, phía sau còn có hai thái giám mang theo một cái ghế tiến vào.

Phong Tức là người ở bên cạnh Hoắc Nghiễn Trưng, hành tung vô cùng bí ẩn. Mục Đào Đào thấy Phong Tức tới thì kéo tay của Hoắc Nghiễn Trưng lắc lắc, Hoắc Nghiễn Trưng thấy vậy thì cúi đầu hỏi nàng: “Sao thế?”

Mục Đào Đào nói: “Phong Tức tới rồi.”

Thôi Nghiên nghe vậy, quay đầu lại nhìn qua mới thấy được Vĩnh An quận chúa đang đứng ở phía sau Hoắc Nghiễn Trưng. Dường như ánh mắt lúc này của Nhiếp chính vương không còn giống như ban nãy nữa, vẻ mặt của hắn vô cùng ôn nhu, nói năng nhẹ nhàng mềm mại. Vĩnh An quận chúa nắm lấy cánh tay của hắn đong đưa khe khẽ, nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì nàng ta cũng sẽ không thể nào tin được điều này lại xuất hiện ở trên người của Nhiếp chính vương Hoắc Nghiễn Trưng.

Phong Tức khẽ gật đầu với Thôi Hoàng hậu, sau đó lập tức sai thái giám đặt ghế ở một bên.

“Chủ tử, bây giờ dẫn tới sao?” Phong Tức nói một cách không đầu không đuôi.

Ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng dừng lại trên người Hoắc Vân Kỳ đang nằm ở trên giường, cất giọng hỏi: “Thân thể của bệ hạ như thế nào rồi?”

Thái y dừng cây châm ở trong tay lại, đứng dậy quay sang Hoắc Nghiễn Trưng hành lễ để đáp lời hắn, Hoắc Nghiễn Trưng xua tay áo rồi nói: “Miễn đi, cứ nói thẳng.”

“Bẩm báo Nhiếp chính vương, bệ hạ là do đã hít vào quá nhiều hương Hợp Khuê. Hơn nữa còn có hành động quá khích nên dẫn đến đầu óc bị hưng phấn quá mức.”

Lời nói của thái y dừng lại, trong nháy mắt sắc mặt của Thôi Nghiên đã sa sầm xuống. Nàng ta là Hoàng hậu, trong cung cấm sự tồn tại của loại hương này, vậy mà còn có phi tần dám dùng cái này lên trên thân thể của hoàng đế. Thái hậu biết được nhất định sẽ trách mắng nàng ta làm việc không ổn thỏa.

Hơn nữa còn có Hoắc Nghiễn Trưng đang ở đây, nàng ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng phải gắng gượng nhẫn nhịn như không có chuyện gì.

Sau khi thái y đã bẩm báo xong, Hoắc Nghiễn Trưng hỏi Phong Tức: “Đã khớp chưa?”

Phong Tức trả lời: “Khớp rồi.”

“Đưa tất cả vào trong chờ.”

“Vâng!”

Sau khi Phong Tức đồng ý xong thì đi ra ngoài, Hoắc Nghiễn Trưng kéo Mục Đào Đào ngồi xuống cái ghế vừa mới được mang vào, nàng chỉ lẳng lặng lắng nghe không nói thêm một câu nào.

Đợi mãi cho đến khi Tiêu Huệ phi đến thì Thái hậu cũng đến.

Sau khi Thái hậu tới, Hoắc Nghiễn Trưng không còn hỏi thăm thái y tình hình của Hoắc Vân Kỳ như thế nào nữa mà đều là Thái hậu hỏi rồi thái y trả lời.

Hoắc Vân Kỳ vẫn còn chưa tỉnh lại, vì vậy Thái hậu muốn xử phạt Khang tần trước, nhưng Hoắc Nghiễn Trưng đã lạnh lùng nói: “Phải xử phạt như thế nào thì đợi bệ hạ tỉnh đã rồi nói sau! Trái phải đều không thể chạy được!”

Thái hậu cũng không suy nghĩ nhiều, cũng nghĩ nên để cho Hoắc Vân Kỳ làm chủ, vậy nên lập tức đồng ý với đề nghị của Hoắc Nghiễn Trưng.

Thái y vẫn còn đang chữa trị cho Hoắc Vân Kỳ. Hoắc Nghiễn Trưng tựa lưng vào ghế ngồi nhàm chán tháo cái nơ hình con bướm trên ống tay áo của Mục Đào Đào ra, tháo ra xong lại thắt vào lại cho nàng, nhưng thắt vào quá xấu. Sắc mặt của Mục Đào Đào vô cùng khó coi, tự mình kéo ra rồi thắt lại vào một lần nữa.

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy phương pháp của nàng, thấp giọng nói: “Hoàng thúc học được rồi, thử lại một cái nữa.”

Nói xong không đợi cho Mục Đào Đào đồng ý, lại bị hắn kéo ra rồi…

Nhìn thì biết, học thì phế, đại khái đúng là đang nói đến Hoắc Nghiễn Trưng. Mục Đào Đào nhìn thấy cái nơ hình con bướm to đùng xấu xí kia, lại nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng với vẻ mặt vô cùng mất hứng.

Còn Hoắc Nghiễn Trưng thì lại đang tươi cười rạng rỡ nịnh nọt, thấp giọng nói: “Hoàng thúc sẽ lại luyện tập thêm nữa, nhất định có thể thắt được một cái nơ con bướm xinh đẹp nhất cho Đào Đào.”

“Ta không tin.” Mục Đào Đào nói.

Hoắc Nghiễn Trưng mỉm cười, lại kéo một cái cổ tay áo khác của nàng ra.

Nhìn xuống cái dây bị lỏng lẽo, Mục Đào Đào cảm thấy cuộc sống không còn gì lưu luyến nữa. Nàng duỗi cánh tay ra, Hoắc Nghiễn Trưng lại tháo cái vừa mới buộc vào, tháo ra rồi lại buộc vào, cứ như vậy lặp đi lặp lại, vui vẻ đến ch*t đi được.

Tiêu Huệ Phi không thèm quan tâm, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng ngồi ở bên cạnh. Thái hậu và Hoàng hậu ngồi ở phía đối diện, một người có sắc mặt cực kỳ u ám, một người thì nảy ra sự ao ước ái mộ.

Đặc biệt là Phó thái hậu, nàng ta nhìn thấy dáng vẻ cười rộ lên của Hoắc Nghiễn Trưng đối với Mục Đào Đào thì oán hận lại càng bộc phát ở trong lòng. Hai tay ở dưới ống tay áo rộng đã nắm vào nhau thật chặt, Bao nhiêu năm như vậy rồi, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Nghiễn Trưng đối xử tốt với người nào đến mức như vậy cả. Nếu mà hắn cho mấy đứa Vân Anh và Vân Hoàn sắc mặt tốt một chút, vậy thì mấy đứa con của nàng ta cũng không đến nỗi sợ hắn như vậy.

Dựa vào cái gì? Bởi vì có liên quan đến người đó nên hắn cưng chiều dỗ dành như vậy sao?

Thái hậu nhìn chằm chằm vào Mục Đào Đào, ý hận thù trong đôi mắt dần dần lộ ra. Mục Đào Đào không hề hay biết, nhưng Hoắc Nghiễn Trưng  cảm nhận được. Hắn vẫn buộc cái nơ hình con bướm, không thèm đếm xỉa tới, động tác trên tay không ngừng nhưng lại ngước đôi mắt lên lạnh lùng nhìn về phía Phó thái hậu.

Bị hắn nắm thóp nên trở tay không kịp, Phó thái hậu có hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó lại nhìn sang một bên.

Hoắc Nghiễn Trưng híp đôi mắt lại, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn hung ác. Thôi Nghiên lén nhìn được dòng nước ngầm giao chiến của Phó thái hậu và Hoắc Nghiễn Trưng thì trong lòng cảm thấy bồn chồn, chậm rãi cụp hàng mi xuống, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Thái y châm kim, đắp thuốc, làm tới làm lui hơn một canh giờ thì Hoắc Vân Kỳ mới từ từ tỉnh lại.

Thái hậu vội vàng nhào tới, ôm lấy Hoắc Vân Kỳ, trình diễn ra một màn mẫu tử tình thâm. Sau khi Thôi Nghiên đứng dậy thì cảm thấy mình có phần dư thừa, nàng ta hơi luống cuống một chút, vừa quay đầu lại thì đã gặp phải ánh mặt của Mục Đào Đào.

Mục Đào Đào mỉm cười với nàng ta, sau đó vỗ vỗ vào cái ghế nhưng nàng ta khẽ lắc đầu, cảm giác luống cuống ở trong lòng đã biến mất trong giây lát.

Đợi sau khi Phó thái hậu bình tĩnh lại, Hoắc Nghiễn Trưng hô lớn một tiếng về phía bên ngoài điện: “Mang cả vào đây!”

Dứt lời, chỉ thấy Phù Liễm sai người cưỡng ép bốn cung nhân đi vào, Khang tần và thêm cả hai cung nữ nữa cũng bị lôi vào.

Khang tần vừa bước vào thì đã khóc lóc nhào tới đổ sụp xuống trước mặt Hoắc Vân Kỳ: “Bệ hạ cứu thiếp!”

Đầu óc của Hoắc Vân Kỳ vẫn đang mơ màng, hắn ta lặng lẽ nhìn Khang tần đang ở trước mặt, không nói một lời nào, chỉ nghe thấy Thái hậu lạnh lùng nói: “Thứ đê tiện! Mang xuống đánh hai mươi trượng cho ai gia!”

Thôi Nghiên không nói gì, Tiêu Huệ phi lạnh nhạt ngước nhìn. Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày, trầm giọng nói: “Khang tần cấu kết với người ở bên ngoài cung, mang cấm vật từ bên ngoài vào trong cung thông qua Thái Mãi Tư, còn dùng lên trên người bệ hạ, tổn hại đến long thể! Từ trên xuống dưới, đánh bằng trượng cho đến ch*t!”

Hắn vừa dứt lời, tiếng nói trong đại điện lập tức im bặt lại. Sau đó có cung nhân kêu lên bị oan uổng, Khang tần thấy Hoắc Vân Kỳ không nói lời nào, cuối cùng bò tới trước mặt Tiêu Huệ phi: “Tiểu thư, cứu ta với! Ta không có!”

Gọi bằng xưng hô trước khi vào cung, Tiêu Huệ phi khẽ nhíu mày, vẫn không nhúc nhích chút nào.

“Tiểu thư, ta sai rồi, là ta đã sai rồi! Người hãy cầu xin bệ hạ, cứu ta với!” Trong ánh mắt của nàng ta là sự sợ hãi đến vô tận, chứ không thấy có một chút hối hận nào. Tình cảm chủ tớ ở bên nhau lớn lên từ nhỏ, trái tim của Tiêu Huệ Phi cũng bị nghẹn lại một chút.

“Tất cả chuyện này đều là do ngươi tự làm tự chịu, cầu xin ta cũng không có tác dụng gì cả.”

Hoắc Nghiễn Trưng nghe thấy những tiếng ồn ào này thì có phần hơi bực bội, hắn nói: “Tổng quản, lập tức trình tất cả chứng cứ lên cho bệ hạ đi.”

Phù Liễm cầm lấy tập sách đưa vào trong tay của Hoắc Vân Kỳ, trong tập sách có rõ ràng từ đâu, vào ngày nào, là ai, thương lượng ở chỗ nào, làm thế nào mang được thứ này từ bên ngoài vào tới trong cung, từng cảnh tượng đều được vẽ lên vô cùng sinh động! Thậm chí cuối cùng còn có chuyện giường the của hắn ta ở Ngọc Phù Cung. Cùng với sau khi gặp chuyện không may, tình trạng của hắn ta rất thê thảm, chảy máu mũi và máu tai, nếu như tập sách đó được lưu truyền ra bên ngoài thì hắn ta xong đời rồi!

Trong nháy mắt sắc mặt của Hoắc Vân Kỳ lập tức trắng bệch, thân thể không khống chế được run rẩy, trong mắt đều là vẻ vô cùng hoảng sợ. Hắn ta nghiến răng trầm giọng nói: “Kéo tất cả xuống, đánh bằng trượng cho đến ch*t!”

Mục Đào Đào nghe thấy mấy chữ đánh ch*t bằng trượng, nàng túm chặt ống tay áo của Hoắc Nghiễn Trưng. Hắn nhìn sang, Mục Đào Đào cũng ngước mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt trong veo như con nai buổi sáng sớm, đụng phải hắn làm cho hắn cảm thấy không nỡ, trấn an nói: “Có hoàng thúc ở đây, đừng sợ.”