Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 9: Đánh nhau



Mục Đào Đào nhìn vào đôi mắt thâm sâu của Hoắc Nghiễn Trưng, gật đầu: “Ừm.”

Tuy bề ngoài nàng tỏ vẻ không sợ hãi, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy ống tay áo chưa từng thả lỏng ra, Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày: “Trước hết cứ đưa nàng về đã, có được không?”

Nàng cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, lại lắc đầu.

“Không về sao?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Mục Đào Đào trả lời: “Ta chờ người.”

Hoắc Nghiễn Trưng nghe thấy ba chữ này thì hơi bối rối một chút, trong đầu như có sợi dây đàn rung lên một tiếng, không ngừng ngân vang.

“Được.”

Ánh nến bên trong điện cứ chập chờn, tiếng phạt trượng bên ngoài liên tục vang lên, không biết được bao lâu, có một nội thị vào bẩm báo rằng Khang tần đã tắt thở rồi.

Hoắc Nghiễn Trưng hơi ngước lên nhìn phản ứng của Hoắc Vân Kỳ, thấy Hoắc Vân Kỳ cũng đang nhìn lại, hai người nhìn nhau. Hoắc Vân Kỳ hơi né tránh ánh mắt của hắn. Hoắc Nghiễn Trưng hừ lạnh: “Ném ra bãi tha ma.”

Hắn vừa nói xong, Hoắc Vân Kỳ đột ngột ngẩng phắt lên nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sự kinh hãi. Mà không chỉ Hoắc Vân Kỳ, cả Thôi hoàng hậu và Tiêu Huệ phi cũng để lộ ra biểu cảm giống y như nhau.

“Hoàng… hoàng thúc.” Hoắc Vân Kỳ kêu lên.

Hoắc Nghiễn Trưng hỏi: “Làm sao?”

“Có thể để nàng được toàn thây hay không?” Giọng điệu hèn kém của Hoắc Vân Kỳ khiến Phó thái hậu đau nhói, sao hắn ta lại đi cầu xin người khác? Sao có thể cầu xin người khác chỉ vì một nữ nhân chứ?

Hoắc Nghiễn Trưng không thèm trả lời Hoắc Vân Kỳ, quay lại nhìn Mục Đào Đào hờ hững hỏi: “Đào Đào, nàng xem?”

Nàng hơi lơ mơ, tạm thời nàng không hiểu Hoắc Nghiễn Trưng có ý gì?

Hoắc Vân Kỳ hỏi hắn, hắn lại còn hỏi nàng?

Nàng nhìn Hoắc Vân Kỳ đang nằm dựa trên giường, sắc mặt của hắn ta cực kỳ u ám. Ánh mắt hắn ta nhìn nàng vô cùng lạnh lẽo, nàng cũng lạnh lùng nhìn lại Hoắc Vân Kỳ, chính người này đã hại ch*t tất cả người thân của nàng!

Hoắc Nghiễn Trưng thấy Mục Đào Đào nhìn dáng vẻ sa sút của Hoắc Vân Kỳ, sắc mặt hơi tối xuống: “Nhìn Đào Đào thế này có lẽ là hơi khó để đưa ra lựa chọn, tiểu hài tử mới khó đưa ra lựa chọn, bệ hạ vẫn còn là tiểu hài tử hay sao?”

Bầu không khí trong điện rơi vào thế giằng co, Tiêu Huệ phi chầm chậm đứng lên, lười nhác mở miệng: “Hoàng thúc, so với đưa ra bãi tha ma thì chi bằng đưa thẳng đến Tiêu phủ?”

Thôi Nghiên nghe vậy, dùng ánh mắt không thể tin nổi để nhìn Tiêu Huệ phi. Khang tần là tỳ nữ của nàng ta, Tiêu phủ là nhà mẹ đẻ nàng ta. Giờ Khang tần bị phạt trượng ch*t mà nàng ta lại đề nghị Nhiếp chính vương đưa xác đến Tiêu phủ?

Nàng ta điên rồi đúng không?

Hoắc Nghiễn Trưng quay đầu nhìn Tiêu Huệ phi, nàng ta nói ra câu đó đúng là khiến hắn có hơi bất ngờ.

“Cũng được, vậy hãy đưa đến Tiêu phủ đi.”

Khi chuyện ở Ngọc Phù Cung kết thúc, trời vẫn chưa sáng.

Hoắc Nghiễn Trưng cõng nàng về Vĩnh Thọ Cung. Chẳng biết Phong Tức lại đi đâu rồi, trên con đường dài chỉ có mỗi hai người họ, Mục Đào Đào lẳng lặng nhoài người trên lưng hắn, im lặng không nói gì.

“Bị chuyện khi nãy dọa sợ rồi à?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Giọng nói dịu dàng, tràn ngập sự quan tâm. Mục Đào Đào trả lời: “Không phải.”

“Vậy nàng mệt sao?”

Mục Đào Đào: “Cũng không mệt.”

Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày, cảm giác bực bội lại trào lên. Hắn nhịn một chút, bỗng chốc nhớ lại mấy năm trước hắn từng thấy Trường Tín hầu dỗ cho Mục Đào Đào vui vẻ, hắn hơi nghiến răng, học theo hỏi: “Thế sao Đào Đào nhà ta lại có vẻ không vui thế?”

Hoắc Nghiễn Trưng nói xong mà mãi không nghe tiếng Mục Đào Đào trả lời. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy đôi mắt nàng ngập nước, chớp mắt một cái là giọt nước mắt to như hạt đậu có thể lập tức lăn trên má.

Hoắc Nghiễn Trưng lập tức đờ cả người, luống cuống chân tay.

Hắn sững sờ nhìn nàng, thấy nàng đưa tay lau nước mắt, nức nở nói: “Ta không sao, chỉ là hơi nhớ gia phụ thôi.”

“Hoàng thúc, lúc người nhớ tổ phụ có khóc không?”

Hoắc Nghiễn Trưng trả lời: “Không biết.”

“Thế lúc hoàng thúc nhớ thì người sẽ làm gì?” Nàng hơi ngừng lại một chút rồi nói: “Cha từng nói với ta là không được mau nước mắt, ta không muốn khóc, nhưng mà ta nhớ cha lắm.”

Tiểu hài tử mà có thắc mắc thì phần lớn đều muốn có một đáp án, Hoắc Nghiễn Trưng suy nghĩ một chút rồi nói: “Hoàng thúc dẫn Đào Đào đến một nơi được không?”

“Đi đâu ạ?”

“Chờ đến nơi nàng sẽ biết.” Hoắc Nghiễn Trưng nói xong thì ngẩng đầu nhìn trời, nhanh nhẹn bước đi, vừa đi vừa nói: “Chúng ta đi nhanh lên một chút, nếu không sẽ không thấy được.”

Hoắc Nghiễn Trưng cõng nàng đi qua hơn nửa hoàng cung, cuối cùng cũng tới chỗ nhạn tháp. Thị vệ canh giữ nhạn tháp thấy Nhiếp chính vương đột nhiên xuất hiện, vội vàng chào hỏi.

“Vương gia muốn lên tháp sao?”

“Ừ.”

Lúc hai người leo lên đến đỉnh tháp, mặt trăng sắp lặn, chỗ chân trời phía Đông nổi lên vầng sáng nhạt, bầu trời bao la màu xanh mực, đứng trên tháp có thể thấy được cả kinh thành.

Hoắc Nghiễn Trưng thở ra một hơi, nói: “Cũng may chúng ta nhanh chân, nếu không một lúc nữa sẽ không thấy được rồi.”

Mục Đào Đào nhìn mồ hôi rịn ra trên trán Hoắc Nghiễn Trưng, nàng rút khăn ra rồi đưa sang: “Hoàng thúc, người lau mồ hôi đi.”

Hoắc Nghiễn Trưng cầm khăn cười cười: “Lần gần đây nhất ta chạy như thế này cũng đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.”

Hai người ngồi im trên đỉnh tháp ngắm mặt trời mọc. Từ bé đến giờ nàng toàn ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, chưa từng biết lúc mặt trời mọc trông như thế nào.

Ánh bình minh đỏ rực, mặt trời càng lên cao thì càng sáng rõ, có thể nhìn thấy được cả cổng thành đang mở. Xa xa, có ống khói nhà nào đang bốc lên khói xanh, mọi người đi lại trên con phố sầm uất, khắp nơi đều có hương vị của cuộc sống.

Làn gió lướt nhẹ cuốn theo mùi thơm thoang thoảng. Nàng quay đầu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng bên cạnh, hắn đang thả hồn nhìn ra xa, ánh mặt trời mới mọc mềm mại phủ lên người hắn, chiếu lên làn da trắng nõn và gò má trông cực kì đẹp.

“Hoàng thúc, người đẹp thật đấy.”

Hoắc Nghiễn Trưng cong môi mỉm cười, chậm rãi quay lại nhìn nàng: “Vậy nên Đào Đào mới nhìn đến ngẩn ngơ luôn sao?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Mục Đào Đào lập tức đỏ lên, giậm chân: “Không phải mà.”

“Lại đây.”

Mục Đào Đào nhảy khỏi ghế, chậm rãi đi đến. Hắn bế nàng ngồi lên đùi.

“Lát nữa sau khi hoàng thúc hồi phủ thì phải đi xa một chuyến, có lẽ mấy ngày nữa không vào cung thăm nàng được, nàng ở trong cung phải ngoan ngoãn nhé.”

Nàng gật đầu, hỏi: “Hoàng thúc đi đâu thế?”

Hoắc Nghiễn Trưng im lặng suy nghĩ một chút rồi nói: “Trần quận.”

Nói xong hắn bổ sung thêm: “Hoàng thúc đi đâu chỉ nói cho một mình nàng thôi, đừng nói cho người khác nhé.”

“Vâng.”

“Lúc nào thì người về?” Mục Đào Đào hỏi.

“Chưa biết được, nhưng hoàng thúc sẽ về nhanh thôi.”

Hoắc Nghiễn Trưng đi rồi, thỉnh thoảng Mục Đào Đào lại nghe Tề ma ma và Thái hoàng thái phi nói đến chuyện Khang tần. Thái hoàng thái phi nói Hoắc Vân Kỳ quá hoang đường. Tề ma ma đứng bên thở dài, bẩm Thái hoàng thái phi, Khang tần cùng lắm cũng chỉ là một quân cờ bị người ta lợi dụng mà thôi, lúc đầu Tiêu Huệ phi đã ngăn cản, muốn cứu nàng ta một mạng nhưng nàng ta đâu có nghe.

Mục Đào Đào nghe mà mơ mơ màng màng, nhưng khi người lớn nói mấy chuyện này thì bình thường nàng cũng không xen miệng vào. Nếu cần nàng hiểu thì người lớn sẽ giải thích, còn nếu không cần nàng hiểu thì cũng không nhất thiết phải hỏi.

Vốn là Ngụy Vân Hi đã nói sẽ vào cung gặp nàng, nhưng mãi mà chẳng thấy đâu.

Mục Đào Đào chờ mãi chờ mãi, cuối cùng vào ngày thứ ba sau khi Hoắc Nghiễn Trưng đi, nàng chờ được Ngụy Vân Hi đến với đôi chân bước đi khập khiễng và khuôn mặt tàn tạ.

Hai chị em tốt vừa gặp mặt đã ôm nhau khóc lóc. Ngụy lão phu nhân còn chưa kịp hành lễ với Thái hoàng thái phi. Thái hoàng thái phi nhìn hai cái túi nước mắt, phất tay áo nói: “Lão phu nhân không cần đa lễ.”

Nói xong, Thái hoàng thái phi nhìn mặt Ngụy Vân Hi băng bó thì hỏi: “Mặt con bé làm sao thế?”

Ngụy lão phu nhân đang định trả lời thì Ngụy Vân Hi đã vừa khóc lóc vừa kể lể: “Đào Đào, ta què rồi, ta còn ngã hỏng cả mặt nữa, ca ca nói sau này ta sẽ là một người què xấu xí.”

Mục Đào Đào vội vàng bỏ nàng ấy ra rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới, vừa sụt sịt vừa nói: “Ngươi xinh đẹp nhất, hắn mới là tên mập xấu xí ấy!”

Ngụy Vân Hi lập tức nín khóc mỉm cười. Thái hoàng thái phi mời: “Lão phu nhân, vào trong ngồi đi, để hai đứa nó chơi với nhau.”

Ngụy lão phu nhân đi theo Thái hoàng thái phi, vừa đi vừa nói: “Mấy hôm trước hai anh em nó đi hái hoa, đứng không vững nên mới ngã từ trên thềm đá xuống, bị trật chân với mặt mũi xước xát một chút.”

“Lão thân vốn định chờ nó khỏe hẳn mới cho đến đây, nhưng nó cứ ầm ĩ cả phủ.”

Thái hoàng thái phi cười cười: “Không sao, ta sẽ dặn ma ma hết lòng chăm sóc, ngươi hãy yên tâm đi.”

“Nó ở đây thì lão thân có gì mà không yên tâm đâu, chỉ là con bé này ầm ĩ hơn tiểu quận chúa nhiều, sợ quấy rầy đến sự yên tĩnh của người thôi.”

“Người già rồi nên giờ lại thích ồn ào náo nhiệt.”

Ngụy lão phu nhân và Thái hoàng thái phi ngồi trong điện trò chuyện việc nhà, Mục Đào Đào dẫn Ngụy Vân Hi ngồi sưởi nắng trên ghế đá trong viện.

“Nếu ta mà biết sớm rằng ta có thể đến đây với ngươi thì còn lâu ta mới đi hái cái hoa đuôi chó gì gì đó, tất cả là tại Ngụy Mập Mạp đó!” Ngụy Vân Hi tức đến nỗi vung chân lên, Mục Đào Đào nhanh nhẹn đè chân nàng ấy lại.

Lúc này nàng ấy mới nhớ đến chuyện chân đang bị thương, cười hì hì: “Đào Đào tốt nhất.”

Mục Đào Đào cười cười, hỏi: “Mặt của ngươi sao rồi? Có đau không?”

Ngụy Vân Hi nói: “Cho ngươi xem nè.” Nàng ấy nói xong thì tháo băng gạc ra, Mục Đào Đào nhìn nàng đầy bất đắc dĩ: “Ta chỉ hỏi ngươi có đau hay không thôi mà, bây giờ có thay thuốc đâu, ngươi tháo ra làm gì.”

“Thế ngươi có nhìn hay không, không nhìn thì ta băng lại.” Nàng ấy nói xong thì làm động tác như định băng lại, Mục Đào Đào vội nói: “Nhìn mà, cho ta nhìn một cái đi.”

Lúc nàng ấy ngã thì gò má chạm đất, làm xước một mảng da rất lớn, đến giờ trông vết thương vẫn còn đỏ tươi, nhưng có thể thấy đã bắt đầu kết vảy rồi.

Vết thương chiếm cả mảng to, kiểu gì kết vảy xong cũng phải để lại sẹo, Mục Đào Đào nghĩ đến việc phải tìm thuốc trị sẹo cho nàng ấy.

“Xem được rồi xem được rồi, mau băng lại đi.”

Ngụy Vân Hi nói: “Xem xong chưa? Còn đau quá đi mất.”

“Hay ta thổi giúp ngươi nhé.”

“Chờ buổi tối ngươi thổi giúp ta đi, ban ngày thì không bị, tối đến mới đau.”

Mục Đào Đào thuở bé ít bị trầy xước, nhưng cứ ngã là sẽ đau muốn điếng người.

Ngụy lão phu nhân ngồi trong đó cho đến hoàng hôn mới rời cung. Trước khi rời đi còn dặn dò hết điều này tới điều khác, bảo Ngụy Vân Hi đừng làm ầm ĩ, cũng đừng gây rắc rối. Thật ra những điều cần thiết đã dặn dò xong hết rồi, chẳng qua nhịn không được muốn lải nhải thêm vài câu.

Mục Đào Đào nhìn Ngụy lão phu nhân rồi gật đầu lia lịa: “Tổ mẫu yên tâm, ta với Vân Hi sẽ ngoan ngoãn, không gây rắc rối.”

Ngụy lão phu nhân nhìn Mục Đào Đào với ánh mắt trìu mến khó tả: “Ta biết, Đào Đào của chúng ta mãi là tiểu hài tử ngoan ngoãn mà.”

Ngụy Vân Hi thè lưỡi phịu môi: “Không phải ta với muội ấy đều ngoan sao, tổ mẫu bất công thế.”

Lão thái thái nghe được liền giơ tay định gõ đầu nàng ấy, thấy vậy nàng ấy xoay người chạy đi, nhưng chân đang què nên chạy không được khiến cho mọi người ở đó cười vang.

Ăn xong bữa tối, Thái hoàng thái phi truyền thái y đến để đổi thuốc cho Ngụy Vân Hi. Mới ngồi một lát, Thái hoàng thái phi đã thấy mệt, bèn nói đi trước. Tề ma ma cười cười không nói, không thể làm gì hơn ngoài việc dẫn Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi đi ngủ.

Đêm khuya, rèm đã buông xuống nhưng Ngụy Vân Hi vẫn chưa có dấu hiệu buồn ngủ.

Mục Đào Đào chớp mắt hỏi: “Vết thương không đau sao?”

“Không đau.” Ngụy Vân Hi đáp.

Mục Đào Đào trở mình, mặt đối mặt với Ngụy Vân Hi: “Ngươi có chuyện muốn nói phải không?”

“Sao mà ngươi biết được thế?”

“Ta đoán thôi, có phải người nhà ngươi cấm không cho ngươi nói, nhưng ngươi giữ mồm giữ miệng không được phải không?” Mục Đào Đào nói xong, Ngụy Vân Hi nở nụ cười đen tối.

Nàng ấy nhớ lại mẫu thân và tổ mẫu đều căn dặn, không thể nói chuyện của người nhà và chuyện của phủ Nhiếp chính vương cho Mục Đào Đào nghe. Nhưng nàng ấy chính là muốn hỏi một chút, vậy nên có hơi rầu rĩ.

“Ngươi muốn nói gì thì cứ nói, ta sẽ giữ bí mật.”

“Nhiếp chính vương đối xử tốt với ngươi không? Ta nghe nói ngài ấy cực kỳ hung dữ, lúc giận dữ còn ăn cả tiểu hài tử! Mấy ngày nay ta đều sợ ngươi sẽ bị hắn ăn!” Giọng nói của Ngụy Vân Hi rất nhỏ, dù đã nằm trong chăn thì thào nhưng nàng cũng nghe ra được sự sợ hãi trong đó.

Mục Đào Đào trả lời: “Sẽ có vài lúc dữ, đôi lúc hiền. Lúc không hung dữ còn cười nữa, đối xử với ta vô cùng tốt.”

Tất nhiên điều Ngụy Vân Hi quan tâm không phải là có hay không, mà là: “Nhiếp chính vương còn biết cười sao, ngài ấy cười lên trông đáng sợ lắm đúng không?”

Nghe nàng ấy hỏi như vậy, Mục Đào Đào có cảm giác mình hơi nhớ Hoắc Nghiễn Trưng rồi. Cũng không biết hắn đã tới Trần quận chưa, khi nào mới trở về?

Một lúc lâu chẳng nhận được câu trả lời, Ngụy Vân Hi chọt chọt tay nàng: “Đào Đào?”

“Hả?” Mục Đào Đào hoàn hồn, điềm nhiên nói: “Ngài ấy cười lên trông đẹp lắm.”

Ngụy Vân Hi vẫn còn khó tin: “Đẹp à?”

“Ừ.”

Ngụy Vân Hi trầm tư suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đẹp hay không không mấy quan trọng, ngài ấy đối xử với ngươi tốt là được rồi.”

“Rất tốt, ngươi yên tâm đi.”

“Ừ.”

Ngụy Vân Hi trằn trọc một lát rồi lại nói thêm: “Đúng rồi, cha mẹ ta cũng đã nói rồi. Về sau gia phụ của ta sẽ là của ngươi, gia mẫu của ta cũng là của ngươi. Nếu ngươi không chê thì có thể gọi Ngụy Mập Mạp là ca ca, ta bảo huynh ấy đi hướng Đông thì tuyệt đối không chạy nửa bước về hướng Tây.”

Mục Đào Đào Đào Đào nghe lời nàng ấy nói, hốc mắt trở nên đỏ au, khịt mũi nói: “Ngươi có ngốc hay không thế, ai cũng chỉ có một cha một mẹ thôi.”

Ngụy Vân Hi nói: “Ta mặc kệ, cái gì của ta sau này đều là của ngươi.”

Mục Đào Đào dựa vào vai nàng ấy cọ cọ: “Biết rồi mà.”

Từ khi Ngụy Vân Hi tới, mỗi ngày ở Vĩnh Thọ Cung đều rất náo nhiệt. Mục Đào Đào an tĩnh hơn, nhưng Ngụy Vân Hi lại là người thích lải nhải, ngày nào cũng kéo Thái hoàng thái phi kể chuyện xưa hơn nửa ngày trời. Đến nỗi Thái hoàng thái phi giả bộ ngủ nhưng miệng nàng ấy cũng không ngừng nói.

Thái hoàng thái phi thường xuyên truyền thái y tới thay thuốc cho Ngụy Vân Hi, người trong cung tưởng Thái hoàng thái phi bị bệnh nên đều đến thăm.

Thôi hoàng hậu tới, Tiêu Huệ phi cũng đến.

Sau đó còn có Hoắc Vân Kỳ đến thăm, gọi theo cả thái y.

“Nghe nói mấy ngày nay lão tổ tông không được khỏe, lúc nào cũng truyền thái y. Có phải trong người có bệnh không?”

Thái hoàng thái phi cười nói: “Phiền các ngươi lo lắng rồi, không phải ai gia, mà là Vân Hi. Té ngã một cái nên trầy chút da, phải gọi thái y đến thay thuốc thường xuyên.”

Hoắc Vân Kỳ nhìn theo mắt của Thái hoàng thái phi, chỉ thấy cái mặt bị bao bởi băng gạc của Ngụy Vân Hi: “Tôn nhi còn tưởng rằng lão tổ tông thấy mình không khỏe, bèn kêu thái y tới.”

“Ai gia không sao.”

Thái hoàng thái phi nhìn khí sắc của Hoắc Vân Kỳ, thân thể đúng là có chuyển biến tốt nên không hỏi gì thêm.

Chỉ nghe thoáng qua tai Hoắc Vân Kỳ bảo: “Tới cũng tới rồi, vậy xem cho Ngụy tiểu thư một chút đi.”

Thái y muốn đến xem nàng ấy, ai ngờ Mục Đào Đào lại lanh mồm lanh miệng: “Ngày hôm qua vừa đổi thuốc xong, viên lệnh bảo mai mới có thể tiếp tục. Hôm nay không cần xem, đa tạ bệ hạ.”

Hoắc Vân Kỳ nghe lời nàng nói, đánh mắt chuyển từ Ngụy Vân Hi sang nàng, không đếm xỉa tới, nói: “Làm đi thái y. Trẫm nhớ ngươi có thuốc làm mờ sẹo, hiệu quả không tồi, mang đến cho Ngụy tiểu thư một lọ.”

Thái y chưa kịp đáp lời, Thái hoàng thái phi nhìn thần sắc của Mục Đào Đào, ôn tồn bảo: “Khiến bệ hạ phí tâm rồi, ai gia sớm cho nàng ấy dùng thuốc mờ sẹo rồi.”

Hoắc Vân Kỳ siết chặt tay, chỉ nghe Thái hoàng thái phi nói. “Bệ hạ nay có vội gì không? Nếu không bận rộn thì ở lại dùng bữa tối đi.”

“Không dám quấy rầy lão tổ tông, gần đây không thấy bóng dáng của hoàng thúc, nên tôn nhi phải bận rộn nhiều.”

Thái hoàng thái phi cười cười: “Ai gia cũng thường xuyên chẳng thấy mặt nó, ngươi phái người vào phủ tìm xem, phỏng chừng lại làm biếng ở đấy.”

“Tôn nhi sẽ phái người đi, đa tạ lão tổ tông.”

Hoắc Vân Kỳ quay gót đi ngay, chẳng còn ai nhắc về chuyện này nữa. Ngược lại, mấy ngày sau chân của Ngụy Vân Hi đã khá hơn nhiều, bèn muốn đổi khí trời ra dạo chơi. Thái hoàng thái phi an bài hai cung nữ cùng đi dạo Bách Hoa Viên.

Chẳng biết ngõ hẹp như nào mà gặp phải oan gia, Trường Đình quận chúa cùng Trường Anh công chúa hóa ra cũng ở Bách Hoa Viên. Dĩ nhiên Mục Đào Đào không hợp với hai người này, vừa gặp nhau là đã ầm ĩ.

Ngụy Vân Hi cũng biết, có lần Trường Đình quận chúa cướp váy của Mục Đào Đào khiến nàng tức giận không thôi.

Đột nhiên nàng nhớ tới lời dặn của Ngụy lão phu nhân trước khi đi, còn có Hoắc Nghiễn Trưng cũng bảo nàng phải ngoan ngoãn, vậy nên nghe theo lời dặn không gây chuyện, chuẩn bị rời đi.

Người vừa xoay đi, giọng nói của Trường Đình quận chúa đã vang lên sau lưng.

“Ai thế nhỉ? Là Vĩnh An quận chúa phải không?”

Mục Đào Đào nhíu mày, cứ nhắm mắt nhắm mũi đi, chỉ nghe Trường Anh công chúa nói tiếp một câu: “Quận chúa nhìn lầm rồi, bây giờ làm gì còn Vĩnh An quận chúa. Cái danh đó đã bị hoàng huynh ta biến thành nữ tử thanh lâu rồi!”

Trường Anh vừa dứt lời, Ngụy Vân Hi liền chạy vồ tới, mặc kệ cho chân tay què quặp: “Ngươi nói ai là nữ tử thanh lâu? Xem ta có xé rách cái miệng thối này của ngươi ra không!”

Trường Anh công chúa hoảng sợ, bèn để Trường Đình quận chúa che chắn ở trước. Trường Đình cũng sửng sốt nhưng nhận ra cãi nhau quan trọng hơn, bèn duỗi tay đẩy Ngụy Vân Hi: “Ở đâu ra con người quái dị này chứ, dám nói xằng nói bậy trước mặt bổn quận chúa!”

Chân của Ngụy Vân Hi bị thương, không đứng vững nên suýt chút nữa thì ngã xuống. Mục Đào Đào vội vàng lao tới, cũng đẩy Trường Đình quận chúa một cái: “Ngươi mới là người quái dị, cả nhà các người mới là người xấu!” Trường Đình quận chúa không đứng vững, đụng phải Trường Anh công chúa phía sau, cả hai người cùng nhau ngã trên mặt đất.

Cung nữ phía sau hoảng sợ chạy đến, chỉ nghe thấy tiếng Trường Anh vừa khóc vừa la: “Ta phải đánh ch*t hai con tiện tì này!”

Ngụy Vân Hi trừng mắt: “Ai dám động đến Vĩnh An quận chúa, đợi Nhiếp chính vương trở về sẽ đánh ch*t mấy người!”

Uy lực của hai chữ đánh ch*t vẫn còn đó, người trong cung ai mà không biết mấy ngày trước có người bị đánh ch*t, nghe nói bệ hạ còn xin tha cho Khang tần nhưng bị Nhiếp chính vương lờ đi.

Vừa dứt lời, cung nữ đều gục đầu chẳng ai dám ngẩng lên, Trường Anh thấy đám cung nữ bị con tiện tì Ngụy Vân Hi dọa như thế, tức đến mức mặt trắng bệch.

“Toàn một lũ nhát gan, Nhiếp chính vương là hoàng thúc của bệ hạ, còn nàng ta cái thá gì? Bổn công chúa không tin hoàng thúc sẽ vì nàng ta mà đánh ta?”

Vừa nói xong, Trường Anh công chúa kéo cả Trường Đình dậy, chuẩn bị nhào đến chỗ Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi.

Bốn người lao vào đánh nhau, Trường Anh nắm y phục của Mục Đào Đào, cúc áo đã bị hỏng hết. Còn Ngụy Vân Hi thì nắm chặt tóc của Trường Đình. Ngụy Vân Hi nhìn Mục Đào Đào bị kéo như vậy bèn hô to: “Đào Đào, túm tóc của Trường Anh! Ta đã đánh là phải cho ra cái gọi là đánh!”

Nàng ấy đang nói, Mục Đào Đào quyết định nhanh chóng, hai tay lập tức nắm tóc của Trường Anh, đồ trang sức rơi đầy trên mặt đất.

Thái hoàng thái phi cùng Thái hậu đi ra thì thấy bốn nữ tử tóc tai bù xù, quần áo xốc xếch, khuôn mặt đỏ bừng, cánh tay trắng nõn đều bị cấu đến hằn in, ghi dấu cho chiến tích oanh liệt!

Trường Đình quận chúa cùng Trường Anh công chúa vừa khóc vừa tố cáo với Thái hậu. Còn bên Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào cảm thấy mình gây chuyện đủ rồi, ủ rũ cụp đuôi đứng cạnh Thái hoàng thái phi.

Tề ma ma kiểm tra Mục Đào Đào một chút, thấy không có gì đáng lo liền tiếp tục xem xét Ngụy Vân Hi. Chủ yếu là chân đã tàn sẵn, lần này còn đánh nhau như thế, chắc chắn vết thương lại nặng hơn.

“Vân Hi tiểu thư có thấy đau chân không?” Tề ma ma ân cần.

Ngụy Vân Hi lắc đầu: “Không đau.”

Thái hậu nhìn vết thương trên người Trường Anh cùng Trường Đình, tức giận ngẩng đầu nhìn định dạy cho Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào một trận, ai ngờ chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Thái Hoàng Thái Phi. Nhiều năm trước đã thấy qua một lần, đến bây giờ vẫn còn thấy sợ hãi.

Thái hoàng thái phi nhìn lướt qua nàng ta, nhìn Trường Anh và Trường Đình, hỏi: “Công chúa, quận chúa nói ai gia nghe là ai mắng ai trước?”

Trường Anh chỉ ngay vào Mục Đào Đào: “Là nàng ta!”

Ngụy Vân Hi lập tức giải thích: “Là do ngươi mắng Đào Đào là thanh lâu…”

Hai chữ sau chưa kịp nói ra, sắc mặt Thái hoàng thái phi đã khó coi tới cực điểm, chất vấn Thái hậu: “Đây chính là công chúa do Thái hậu dạy dỗ sao?”

Mặt Thái hậu đỏ bừng, cắn răng: “Mẫu phi hà tất phải tính toán chuyện của mấy tiểu hài tử này như vậy?”

“Ai gia chưa từng so đo, nhưng hai nha đầu này đều được Nhiếp chính vương giao cho ai gia chăm sóc, không biết nó có so đo tính toán hay không!” Thái hoàng thái phi nói xong, dặn dò Tề ma ma: “Cho hai đứa về đổi y phục.”

Tề ma ma vội vàng phân phó một thị nữ bên cạnh: “Mau đi mời thái y.”

Lúc gần đi, Thái hoàng thái phi nhìn Thái hậu, mặt không đổi sắc: “Đúng rồi ngươi có thể nói với hoàng đế, tối nay Nhiếp chính vương sẽ trở về.”